SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 86


Đi đến trước một viện tử lớn nhất trong chùa, trước viện có hai cây bồ đề vô cùng to lớn,đúng như lời A Sơn nói, ở đây có rất nhiều tăng nhân đứng gác.


Tăng nhân dẫn đường cho Diệp Vãn Tình chắp tay gật đầu với bọn họ rồi mang Diệp Vãn Tình vào, đến cửa, tăng nhân dừng lại: “Tiểu tăng chỉ có thể đưa thí chủ đến đây thôi, Vô Bì đại sư đang đợi thí chủ ở bên trong.”


Diệp Vãn Tình cảm ơn vị tăng nhân kia, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào.


Đập vào mắt là một tượng phật lớn, hương khói vấn vít, có một người mặc áo cà sa đang gõ mõ tụng kinh.


Diệp Vãn Tình đóng cửa rồi im lặng đứng đợi ở đó.


Khoảng một khắc sau, tiếng gõ mõ dừng lại, người kia đứng dậy chắp tay trước mặt tượng phật rồi chậm rãi quay người lại.


Đó là một ông lão râu bạc trắng, nét mặt hiền từ tĩnh lặng, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp nàng được tận mắt nhìn thấy Vô Bì đại sư.


Vô Bì đại sư năm lấy chuỗi tràng hạt trong tay, nói: “Diệp thí chủ, mời theo bần tăng”


Diệp Vãn Tình đi theo Vô Bì đại sư qua phòng hông bên cạnh, cả hai ngồi xuống bồ đoàn, Vô Bì đại sư tự tay rót hai chén trà khiến Diệp Vãn Tình có chút thụ sủng nhược kinh.


Mùi trầm hương thoang thoảng, mùi trà thơm ngát, bất giác cũng khiến cho tâm tư đang nôn nóng của nàng bình tĩnh lại.


Diệp Vãn Tình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, cảm thấy đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.


Diệp Vãn Tình hít sâu một hơi, đánh bạo hỏi trước: “Vô Bì đại sư, không biết đại sư muốn gặp tiểu nữ vì chuyện gì?”


Vô Bì đại sư đặt tách trà xuống, ánh mắt thấu triệt nhìn Diệp Vãn Tình, ánh mắt đó dường như có thể xuyên thấu qua thân xác, nhìn thấy hết mọi thứ ẩn sâu dưới đáy lòng nàng khiển Diệp Vãn Tình giật mình, bàn tay đặt trên đùi bất giác siết chặt.


Vô Bì đại sư: “Kỳ lạ…


Vô Bì đại sư lắc lắc đầu, lại nhẹ giọng lặp lại: “Kỳ lạ…


Diệp Vãn Tình mím môi, lễ phép hỏi: “Vì sao đại sư lại nói thế?”


Vô Bì đại sư lăn tràng hạt trên tay, nhẹ như không nói ra: “Thí chủ vốn là người đã chết, bây giờ sống lại, há chẳng phải kỳ lạ hay sao?”


Diệp Vãn Tình giật thót, sắc mặt của nàng trong nháy mắt tái đi, không ngờ Vô Bì đại sư chỉ nhìn qua mà đã đoán được thân thể của nàng! Thấy sắc mặt của Diệp Vãn Tình không tốt, Vô Bì đại sư nở một nụ cười ôn hòa, không nhanh không chậm nói tiếp: “Thí chủ đừng lo lắng, bần tăng sẽ không nói cho ai biết chuyện này.”


“Thí chủ sống lại, vốn là trái với lẽ thường nhưng kỳ lạ thay, trên người thí chủ lại có kim quang hộ thể, mặc dù rất yếu nhưng điều đó đã chứng minh rằng thiên đạo đã ngâm cho phép chuyện này”


Diệp Vãn Tình siết chặt nắm tay, tiểu Cửu nói vì nàng là người được lựa chọn nên trên thân thể nàng có một cái khiên chắn vô hình, đó là kim quang hộ thể trong lời Vô Bì đại sư? Cả hai trầm mặc, lát sau, Diệp Vãn Tình hỏi: “Đại sư, con đường sau này tiểu nữ nên đi thế nào?”


Vô Bì đại sư khế nhắm mắt lại, không ngừng lăn chuỗi tràng hạt trong tay, trong miệng lẩm bẩm một loại kinh văn cổ xưa thần bí nào đó, giống như đang câu thông với thiên đạo, một lát sau Vô Bì đại sư dừng lại, mở mắt nhìn thẳng Diệp Vãn Tình.


Diệp Vãn Tình ra khỏi viện tử của Vô Bì đại sư, nàng thoáng quay đầu nhìn về phía cửa viện đóng chặt và các tăng nhân canh giữ xung quanh, rồi chắp tay trước ngực, hơi cúi đầu thành kính mà nói: “A di đà phật.”


Sau đó nàng đi về chỗ cũ hội họp với mọi người, Diệp Vấn đã sớm chờ ở đó, thấy Diệp Vãn Tình trở lại thì gật đầu, nói: “Chúng ta trở về khách điếm thôi”


Nơi này không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, tuy Diệp Vấn rất tò mò rốt cuộc Vô Bì đại sư đã nói gì nhưng vẫn kìm lại.


Diệp Vãn Tình lắc lắc đầu: “Cha, chúng ta ở lại đây đi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi