Chương 95
Nhưng giữa nơi rừng sâu núi thắm, lại đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương, nói không có mờ ám thì hẳn không tin.
Đột nhiên mặt mày Cố Minh Viễn trở nên vặn vẹo, hắn quay sang bên cạnh hộc ra một búng máu tươi, Diệp Vãn Tình chớp thời cơ, trong không khí tuôn ra một chút bột trắng, Cố Minh Viễn liên hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Diệp Vãn Tình thở ra một hơi, xoay xoay cổ tay đau nhức, tiểu Cửu lập tức quan tâm: [ Vãn Tình, ngươi không sao chứ?] Diệp Vãn Tình lắc lắc đầu: [ Không sao.] Nếu là nàng của trước đây thì e rằng cái cổ tay này đã bị bóp nát, nhìn nam nhân đã hôn mê trên đất, trong lòng Diệp Vãn Tình âm thâm gắn cho hắn một cái ấn tượng không mấy tốt đẹp – bạo lực.
Tiểu Cửu lại quay sang nam nhân kia: [ Vãn Tình, ngươi mau cứu hắn đi, hẳn sắp không xong rồi.] Diệp Vãn Tình cũng không kéo dài thời gian nữa, nàng nhanh chóng bắt mạch kiểm tra cho hắn, mày càng nhíu chặt, lục phủ ngũ tạng bị thương, xương đùi phải bị nội lực chấn vỡ, lại còn trúng độc.
Còn sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Nàng mở hầu bao đang đeo bên hông ra, lấy ra một lọ sứ nhỏ, đỡ đầu Cố Minh Viễn, cẩn thận rót cho hắn ba giọt, lại truyền vài sợi linh khí vào trong thân thể Cố Minh Viễn.
Vừa làm xong thì nàng đã nghe thấy tiếng gọi của Cẩm Tú.
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
“Ta ở đây.”
“Tiểu thư, nô tỳ không tìm thấy ai…đây là ai vậy?!”
Diệp Vãn Tình không trả lời vấn đề của nàng, phân phó: “Ngươi đi tìm một chiếc xe ngựa đến đây.”
Mặc dù Cẩm Tú rất tò mò nam nhân này là ai, tại sao tiểu thư phải đích thân đi cứu, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy trạng thái của nam nhân này rất không xong, Cẩm Tú bỏ qua sự tò mò trong lòng, gật đầu đáp rồi nhanh chóng phi thân đi mất.
Diệp Vãn Tình cẩn thận lật mí mắt Cố Thừa Duệ lên xem xét, quan sát làn da và chỗ máu hắn phun ra, lại cẩn thận bắt mạch thêm lần nữa, tiểu Cửu hỏi: [ Hắn trúng độc gì vậy?] Diệp Vãn Tình nhíu chặt chân mày: [ Hắn trúng ba loại độc khác nhau, bây giờ trộn lại đã ra một loại độc mới, kịp thời dùng nội lực bảo vệ tâm mạch nhưng tình huống cũng không quá khả quan.Nếu trong một canh giờ nữa không giải độc thì sẽ chết.] [ Ta vừa cho hắn uống Xích Nguyệt, có thể cầm cự thêm ba canh giờ nữa, chắc là kịp thời gian để trở về chùa Thiên Tự.] Cẩm Tú làm việc rất nhanh chóng, nửa canh giờ sau đã tìm được một chiếc xe ngựa đến, hai người cẩn thận đỡ Cố Minh Viễn đang hôn mê lên xe rồi nhanh chóng trở về chùa Thiên Tự.
Lúc gần về đến nơi Diệp Vãn Tình còn đang nghĩ chắc phải tạm thời ở trong khách điếm một đêm, để giải độc cho hẳn trước, nhưng không ngờ vừa đến chân núi đã có sẵn bốn hòa thượng vạm vỡ đợi sẵn.
Diệp Vãn Tình nhận ra đây là các tăng nhân canh gác trước viện tử của Vô Bi đại sư: “Các vị đây là?”
Bốn tăng nhân hơi cúi đầu: “A di đà phật, Vô Bi đại sư cử chúng tôi đến giúp Diệp thí chủ.”
Diệp Vãn Tình chỉ hơi kinh ngạc rồi lập tức nói: “Vậy làm phiên các vị sư phụ.”
Bốn hòa thượng khiêng Cố Minh Viễn lên, vận khinh công hỏa tốc đưa người lên núi, Diệp Vãn Tình và Cẩm Tú cũng nhanh chóng theo sau.
Nàng đang nghỉ trưa thì tiểu Cửu đột nhiên hoảng hốt kêu nàng đi cứu người, bảo răng Chiến Bắc Vương sắp chết rồi.
Phải, nam nhân này chính là cha chồng kiếp trước của nàng, Chiến Bắc Vương – Cố Minh Viễn.
Đạp lên một bậc thang, Diệp Vãn Tình thân nhẹ như chim yến phi lên, trong mắt phức tạp, nàng hỏi: [ Nếu hôm nay ta không có ở đây thì…] Tiểu Cửu chém đinh chặt sắt nói: [ Hắn sẽ chết.]
Với thương thế đó của Cố Minh Viễn, nếu người đến không phải Diệp Vãn Tình thì không một ai có thể cứu được hắn nữa.
Nhưng bây giờ nàng mới mười bảy tuổi, không phải một năm rưỡi nữa Chiến Bắc Vương mới gặp ám sát rồi qua đời hay sao? Tiểu Cửu thở dài: [ Vãn Tình, ta đã từng nói với ngươi rôi, bát tự của Chiến Bắc Vương và Nhược Tuyết tương đồng, Nhược Tuyết đang không ngừng hấp thu khí vận của hẳn.Vì…vì ngươi “tiếp tay” nên bây giờ Nhược Tuyết đã câu dẫn được Cố Thừa Duệ sớm hơn hai năm…”