SỐNG LẠI SO CHIÊU CÙNG TÌNH ĐỊCH NGỰ TỶ

Lúc Dung Tiểu Kỳ tỉnh lại, cảm giác trong phòng mùi hương rất khác biệt, nỗ lực mở mắt vài lần cũng không thành công, đầu nặng choáng váng khó chịu, nàng rất muốn trở mình, thế nhưng tứ chi cùng thân thể làm sao đều dùng không được khí lực.
Loáng thoáng nghe được tiếng hộ sĩ đẩy xe tới đổi bình truyền dịch, Dung Tiểu Kỳ âm thầm thở dài, không thể làm gì khác hơn là theo mùi hương nhàn nhạt kia ổn định tâm thần.
Đang lúc nghỉ ngơi, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghe được một trận thanh âm giày cao gót, sau đó cửa bị đẩy ra.
"Trạm đổng, chị thế nào tới?" Là tiếng của Hướng Tam Ca.
Trạm Hải Lam tới bệnh viện thăm nàng?
Dung Tiểu Kỳ trong lòng run lên, giãy giụa nghĩ muốn ngồi dậy, như thế sốt ruột, tay có chút động, lại dùng sức trợn mắt, dĩ nhiên thấy được một tia sáng.
Dung Tiểu Kỳ đang vui mừng, bỗng nhiên nghe Trạm Hải Lam nói : "Tôi đương nhiên phải tới, di động nghệ nhân gọi không được, anh là quản lí của nàng, di động cũng dùng để trưng bày?"
Trạm Hải Lam ngữ khí thật nghiêm khắc, Dung Tiểu Kỳ từ lúc nhận thức nàng tới nay còn không có nghe nàng nói chuyện nghiêm túc như vậy. Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ hiện tại cũng không phải thời gian tỉnh thích hợp, diệu kế lúc này tốt nhất là giả chết, sau đó tĩnh quan kỳ biến.
Ai biết Trạm Hải Lam có thể hay không đột nhiên đem khí tát đến trên người nàng, lời vừa rồi cũng đủ khiến người ta thở cũng không dám thở.
Cho nên dù Trạm Hải Lam hiện tại giận thành một tòa hỏa diệm sơn, nàng cũng không thể đối một bệnh nhân nhỏ yếu tay trói gà không chặt khổ thanh.
Dung Tiểu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vẫn không nhúc nhích.
"Trạm đổng, chị nghe tôi giải thích, ngày hôm qua tôi đúng lúc có việc, điện thoại hết pin, ai biết...." Hướng Tam Ca thanh âm rất cấp thiết, đắc tội Trạm Hải Lam không là chuyện tốt gì.
"Tôi không nghe giải thích, chỉ nhìn kết quả." Trạm Hải Lam ngữ điệu phát lạnh, "Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ để Dung Tiểu Kỳ tạm thời đổi người đại diện."
Dung Tiểu Kỳ cả kinh, Trạm Hải Lam đây là muốn làm gì?
"Trạm đổng, Trạm đổng, chị hãy nghe tôi nói, Dung tiểu thư vẫn là tôi dìu dắt...."
"Được rồi, tôi sẽ an bài nghệ nhân khác cho anh, còn lại anh không cần quan tâm. Lý Nguyệt, mời Hướng quản lí đi nghỉ ngơi."
Một trận tiếng động lớn nháo, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác cái trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Hướng Tam Ca làm người đại diện của nàng, tuy rằng không thể nói là nhân vật số một số hai gì, thế nhưng cũng coi như cấp bậc nguyên lão, mặc kệ nói như thế nào chí ít tại thời điểm mang nàng ra mắt, nàng thế nhưng đối người đại diện này không dám cãi nửa lời, coi như hắn trắng trợn đem hoa hồng chia phần hắn nhiều hơn, nàng cũng không dám có một câu oán hận, thậm chí còn muốn ngày lễ ngày tết cùng sinh nhật của hắn, sinh nhật mẹ hắn đưa lên lì xì.
Chỉ có làm như vậy, Hướng Tam Ca mới có thể hiếm lạ đưa cho nàng một hai vai diễn có phân lượng.
Đóng vai phụ cũng tốt, Dung Tiểu Kỳ vẫn thoải mái bản thân, không ít đại minh tinh đều là vai phụ lúc lập nghiệp, còn có thật nhiều quần chúng chưa từng được vào vai phụ, trước sau chỉ có thể làm bia muội bán hàng rong, người qua đường ất giáp....cho nên cùng bọn họ so sánh, chính mình đã rất may mắn.
Thế nhưng hiện tại, Trạm Hải Lam dĩ nhiên có thể như vậy dễ dàng đem hắn đi xào cá mực? Xem ra tiền đồ của hắn ngày sau rất u ám.
Dung Tiểu Kỳ từ đáy lòng giống như được trút giận, nàng đối Trạm Hải Lam bất giác dâng lên một trận cảm tình khó nói rõ. Đối với Trạm Hải Lam, chỉ là một cái nhấc tay liền giải quyết đi người đại diện thất trách, thế nhưng đối Dung Tiểu Kỳ, tựa như anh hùng cứu vớt nàng từ trong nước sôi lửa bỏng.
Mặc dù bị người đại diện quản chế là trạng thái kiếp trước, mặc dù Trạm Hải Lam động tác này tới đã muộn. Thế nhưng Dung Tiểu Kỳ vẫn cảm thấy trong lòng bốc lên ấm áp, cảm giác thật nóng, sau đó máu trực tiếp truyền lên đỉnh đầu, cứ như vậy kích thích đến con mắt cũng toan theo.
Đây là chuyện gì, bị ơn huệ của nữ nhân này cảm động tới rồi?
Huống hồ Trạm Hải Lam còn không phải đối nàng thi ân huệ, mà là bày ra một mặt hợp tác nghiêm cẩn chăm chú.
Nguy rồi, phôi nữ nhân ngồi xuống?
Dung Tiểu Kỳ cảm giác được giường trầm trầm xuống, không sai, Trạm Hải Lam ngồi tới bên người nàng.
Dung Tiểu Kỳ ngừng thở, chẳng biết thế nào bỗng nhiên thấy rất khẩn trương.
Trạm Hải Lam sẽ đối nàng làm cái gì?
Sẽ không cái gì cũng không làm, cứ như vậy ngồi ngắm nàng sao?
Tỉnh táo lại, nghìn vạn lần không nên!
Thế nào có thể bị nữ nhân này đùa giỡn ở trong lòng bàn tay?
Dung Tiểu Kỳ len lén túm chặt góc chăn.
"Hảo hảo nghỉ ngơi." Trầm mặc thật lâu, Trạm Hải Lam rốt cuộc nói ra một câu, thuận lợi dịch dịch chăn.
Mồ hôi lạnh đã nhỏ khắp trán Dung Tiểu Kỳ, sắp giả vờ không nổi nữa.
Dừng tay a, Trạm Hải Lam, đừng, đừng như vậy làm  dáng vẻ một người tốt, tôi... tôi...
Tôi sẽ nhịn không được khóc ra.
Mới không cần khóc trước mặt nữ nhân xấu xa này!
"Em làm sao vậy?" Thanh âm Trạm Hải Lam ngay đỉnh đầu xoay quanh.
Dung Tiểu Kỳ đương nhiên không thể đáp lại.
Trạm Hải Lam đứng dậy nhấn chuông giám hộ, hộ sĩ lên tiếng trả lời mà đến.
"Biểu hiện của nàng đều không phải tốt, chuyện gì xảy ra?" Trạm Hải Lam đang hỏi.
Hộ sĩ giám sát truyền dịch châm, lại kiểm tra điện tâm đồ, sờ sờ cái trán cùng mu bàn tay Dung Tiểu Kỳ, nói: "Tất cả bình thường, thời điểm đưa bệnh nhân tới cũng không có ngoại thương, nội thương cũng bài trừ, hẳn là không có việc gì."
Trạm Hải Lam nhíu nhíu mi, ngồi xuống vuốt vuốt tay Dung Tiểu Kỳ, hỏi: "Có phải là nơi nào đau?"
Đương nhiên không có đáp lại.
Hộ sĩ nói: "Tôi thỉnh bác sĩ đến nhìn."
Nghìn vạn lần đừng, bác sĩ tới nhất định sẽ lật mí mắt kiểm tra, kia không phải lộ rồi sao?
Nàng ho khan một trận mãnh liệt.
"Khụ khụ khụ khụ khụ..."
"A, bệnh nhân tỉnh." Hộ sĩ nhanh đem Dung Tiểu Kỳ nâng dậy, vỗ lưng làm nàng thuận khí.
Trạm Hải Lam bưng một ly nước đến, đưa cho Dung Tiểu Kỳ: "Uống nước."
Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận, ngửa đầu ừng ực uống xong một ngụm lớn.
"Dung tiểu thư, cô phải hảo hảo nghỉ ngơi mới được." Hộ sĩ nói, làm cái ghi chép, rất nhanh lui đi ra ngoài.
Trạm Hải Lam đứng ở bên giường nhìn Dung Tiểu Kỳ, hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào?"
"Còn tốt, đầu có chút choáng."
"Nghe nói em kiên trì không cần thế thân, em có biết hay không..."
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên không nói được một lời nhìn Trạm Hải Lam, nhãn thần Trạm Hải Lam lóe một chút, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quên đi, em còn trẻ."
Dừng một chút, Trạm Hải Lam còn nói: "Bắt đầu từ ngày mai u, em đổi người đại diện đi."
Dung Tiểu Kỳ không muốn Trạm Hải Lam hoài nghi nàng đã sớm tỉnh, đầu tiên là làm một cái biểu tình kinh ngạc, sau đó đối Trạm Hải Lam nói: "Tại sao?"
"Chị cho rằng hắn thất trách." Thanh âm Trạm Hải Lam nhàn nhạt.
Dung Tiểu Kỳ trầm mặc một trận, nói: "Trạm đổng, em đều không phải sao kim đại bài, người đại diện không phải nói đổi là có thể đổi..." Tuy rằng lòng rất chua xót, thế nhưng đây là lời nói thật. Dung Tiểu Kỳ là ai chứ, một tiểu diễn viên danh tiếng đều chưa có, hết thảy đều lệ thuộc vào người đại diện dìu dắt.
Trạm Hải Lam cúi xuống, đối Dung Tiểu Kỳ nói: "Em có người đại diện vừa ý sao?"
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu: "Trạm đổng giúp em chọn?"
Trạm Hải Lam nói: "Chị không muốn bộ phim có gì tổn thất nữa."
Dung Tiểu Kỳ nhìn mặt Trạm Hải Lam mỹ lệ lại đạm nhiên, bỗng nhiên nói: "Nếu như vậy, ngoại trừ Trạm đổng, ai em cũng không muốn."
Trạm Hải Lam ngẩn người: "Cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ vén chăn ngồi dậy, chăm chú nói: "Em muốn Trạm đổng làm người đại diện của em, chỉ có như vậy mới bảo đảm chất lượng vai diễn cùng tiến độ lớn nhất."
Trạm Hải Lam nhất thời không biết làm sao, nhìn Dung Tiểu Kỳ dừng một chút, ý thức được Dung Tiểu Kỳ đều không phải nói giỡn, lúc này mới hòa hoãn tinh thần, nói: "Chị đối nghệ nhân yêu cầu rất nghiêm ngặt, Dung tiểu thư, em xác định muốn như vậy sao?"
Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Em xác định."
Trạm Hải Lam, chị đối em nghiêm ngặt, em sẽ đối với chị càng nghiêm ngặt!
Chúng ta chờ xem.
Dung Tiểu Kỳ xác định Trạm Hải Lam không thấy khóe miệng chính mình hiện lên một mạt cười.
-------------------
*Tĩnh quan kỳ biến: bình tĩnh mà quan sát biến động

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi