SỐNG LẠI TÁI HÔN LẦN NỮA

Một ngày chủ nhật nữa lại đến, cuối tuần này Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ có một nhiệm vụ quan trọng cần phải hoàn thành, đó là phải về nhà họ Vương để gặp ba mẹ cô.

Dù sao ba Vương và mẹ Vương cũng là người thân của Vương Tĩnh Kỳ, lúc trước hai người chỉ là người yêu cho nên không nói cho bọn họ, nhưng bây giờ kết hôn rồi, con của hai người cũng sắp sửa được sinh ra, cho nên không thể không nói với bọn họ một tiếng.

"Thật sự quyết định muốn đi, anh chắc là mình sẽ không hối hận chứ?" Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Vương Tĩnh Kỳ trịnh trọng hỏi Chu Cẩn Du thêm một lần.

Kỳ thật hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình huống xảy ra lúc đến nhà họ Vương, nếu không nói ra thân phận của Chu Cẩn Du, đoán chừng hai người sẽ bị ba Vương đánh một trận rồi đuổi ra ngoài, nhưng nếu nói ra thân phận của anh, về sau khẳng định sẽ có thêm không ít phiền phức, đừng nói là ai, chính là cái người chị dâu kia sẽ bắt Chu Cẩn Du tìm công việc tốt cho chị ta và anh cô, mà cái này còn chưa nói, với tính cách hay khoe khoang của ba cô và chị dâu, đi đâu cũng mồm mép ba hoa, chắc chắn lại rước về không ít phiền toái.

"Thả lỏng đi, anh còn không sợ, em sợ cái gì!" Chu Cẩn Du vô cùng bình tĩnh, nếu đã cưới con gái của nhà họ Vương, thì không việc gì anh phải lén lút, anh biết rất rõ vợ anh đang lo lắng về cái gì, nhưng anh tin tưởng, anh có thể giải quyết tốt mọi chuyện ở nhà họ Vương.

Hai người lái xe đến dưới khu nhà họ Vương, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại anh thêm một lần nữa, sau khi nhận được câu trả lời khằng định, lúc này cô mới chậm rì rì dẫn anh đi vào khu chung cư, lên mấy tầng lầu.

Hít sâu một hơi, cô gõ cửa cốc cốc mấy cái.

"Tới liền!" Một giọng nữ từ trong nhà truyền ra.

Vương Tĩnh Kỳ biết đó là giọng của mẹ cô.

Quả nhiên lúc cánh cửa mở ra, mẹ Vương đang mặc tạp dề, đứng trước cửa nhìn hai người.

"Mẹ, con về nhà thăm ba mẹ rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói.

"Tốt tốt tốt, về nhà là tốt rồi! Vị này chính là..." Mẹ Vương nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con gái mình.

Vương Tĩnh Kỳ dừng lại một chút, nhìn Chu Cẩn Du, nhận được ánh mắt cổ vũ của anh, nói: "Mẹ, con kết hôn rồi. Đây là chồng con, Chu Cẩn Du."

Chu Cẩn Du lập tức nhiệt tình nói với mẹ Vương: "Mẹ, con tên là Chu Cẩn Du, mẹ cứ gọi con là Cẩn Du là được rồi, vốn là con định sớm dẫn Tĩnh Kỳ về đây thăm ba mẹ, nhưng do công việc khá bận rộn, không thể nào sắp xếp thời gian, hiếm khi mới được rảnh rỗi, cho nên con và Tĩnh Kỳ liền về nhà!"

Mẹ Vương bị hoảng sợ bởi tin tức bất ngờ này của con gái mình, cũng đồng thời giật thót tim bởi tiếng kêu của cô con dâu.

"Mẹ, ai tới vậy?" Giọng nói của chị dâu vang lên từ trong nhà.

Lúc này mẹ Vương mới hoàn hồn, sựt nhớ ra con gái và con rể còn đang đứng ngoài cửa: "Tới tới tới, mau vào nhà đi!"

Vương Tĩnh Kỳ và Chu Cẩn Du cùng nhau vào trong.

Vừa vào phòng khách đã nhìn thấy chị dâu Triệu Bình đang thoải mái ngồi trên ghế sofa, để cái mâm đựng trái cây kế bên, bên trong là quả táo đã gọt vỏ.

Xem ra những tháng ngày chị ta dưỡng thai ở nhà họ Vương rất thoải mái.

Triệu Bình nhìn thấy người tới chính là em chồng, có thêm Chu Cẩn Du đi theo ở phía sau, lại nhìn thấy mấy món đồ Chu Cẩn Du đang cầm trong tay, chị ta liền nhanh chóng đứng lên, sau đó giống như nhớ tới thân phận hiện tại của mình, tự nhiên tỏ vẻ yếu đuối, một tay chống nạnh, một tay đỡ cái bụng, bộ dạng "liễu rũ trong gió".

"Ai chà, thì ra là Tĩnh Kỳ đã về, vị này là ai vậy?"

"Chị dâu, em kết hôn rồi, hôm nay dẫn theo Chu Cẩn Du về đây thăm ba mẹ, Cẩn Du đây là chị dâu của em." Vương Tĩnh Kỳ đơn giản giới thiệu với hai người.

Chu Cẩn Du không có tỏ vẻ nhiệt tình với chị dâu như đối với mẹ Vương, chỉ khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

"Vậy sao, thật là mừng cho em, em không biết đâu, mấy ngày này mặc dù chị mang thai, nhưng lúc nào chị cũng lo lắng hết, nghĩ Tĩnh Kỳ một mình lông bông ở ngoài, chị rất đau lòng, bây giờ thì tốt rồi, em đã tìm được người khác, coi như là chị không có lo lắng vô ích!" Triệu Bình nhìn thấy hai chữ Mao Đài chói lọi, ra sức lừa dối cô em chồng.

Cô thật không hiểu nổi, mỗi lần chị ta mở miệng ra, lời hay ý đẹp cỡ nào cũng bị bóp méo. Cái gì mà lông bông ở ngoài, xem cô là cô hồn các đản hay sao, rồi cái gì mà tìm được người khác, sợ Chu Cẩn Du không biết cô đã từng ly hôn à.

Vương Tĩnh Kỳ và Chu Cẩn Du đều không nói gì, Triệu Bình cũng mặc kệ, thấy hai người không chịu chủ động, chị ta trực tiếp nhận lấy mấy món đồ trong tay Chu Cẩn Du: "Ai chà, nhìn xem, các em tới đây là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, có phải người ngoài đâu!"

Vương Tĩnh Kỳ không quen nhìn bộ dạng diễn kịch của chị ta, châm chọc: "Chị dâu đừng tự tay nhận mấy thứ này làm gì, em nghe nói bây giờ chị đang mang thai, đừng quá mệt mỏi!"

Vương Tĩnh Kỳ biết kể từ lúc chị ta mang thai, chị ta liền tự phong cho mình chức Đại Công Thần của nhà họ Vương, không thèm đi làm nữa mà dứt khoát nghỉ việc, ở nhà để ba Vương nuôi, để mẹ Vương hầu hạ.

Triệu Bình cũng không thèm quan tâm câu nói này của Vương Tĩnh Kỳ, sau khi nhận hết mấy món quà vào tay mình rồi, mới nói: "Tĩnh Kỳ em không biết sao, bây giờ chị dâu đang vui nên tinh thần phấn chấn, vừa nhìn thấy hai em đến đây, thân thể chị cũng nhẹ nhõm hẳn ra, xách chút đồ này không có việc gì!"

Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Cẩn Du bĩu môi tỏ vẻ thua cuộc, so tài với người chị dâu không biết xấu hổ này, cô xin được đầu hàng.

Triệu Bình rối rít mời hai người bọn họ: "Mau ngồi mau ngồi, có phải là người ngoài đâu, khách sáo làm cái gì, lát nữa ba và anh em đều sẽ về nhà, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!"

Triệu Bình ngoài miệng thì mời như vậy, nhưng hai mắt lại không tách ra khỏi đống quà cáp kia được.

Lần này cô em chồng về nhà mua đồ cũng không tệ, hai bình Mao Đài này giá cũng hơn một ngàn, với hai cây thuốc lá, hây da toàn là chữ tiếng anh, chị ta đọc không hiểu gì, chỉ có điều nhìn bao bì bên ngoài, chắc giá tiền cũng không rẻ, còn cái túi giấy này nữa, là hai cái áo lông, chị ta nhìn kỹ nhãn hiệu, thì ra là áo khoác lông cừu, một cái của nam một cái của nữ, vừa vặn cho chị ta và chồng mỗi người một cái, Triệu Bình nghĩ đến đây mà ngất ngây trong lòng.

Vương Tĩnh Kỳ thương hại nhìn chị dâu mình, cô đã sớm biết chị ta ở nhà, cho nên mới chọn loại áo khoác lông cừu này, hai món này lựa theo số đo của ba mẹ, chị ta có muốn mặc cũng không được.

Hai người ngồi trên ghế sofa nhìn nhau, mẹ Vương ra mở cửa cho bọn họ xong lại vào phòng bếp tiếp tục nấu ăn, còn người chị dâu thì đang chăm chú lấy đồ bọn họ mang đến ra xem, hiện tại hai người họ giống như bị người ta lãng quên.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn phòng bếp, lại nhìn chị dâu, chần chờ một lát, cuối cùng quyết định nói nhỏ với Chu Cẩn Du: "Em mở ti vi, anh ngồi đây xem có được không, em vào bếp giúp mẹ nấu cơm."

"Hiện tại trong người em cảm thấy thế nào, không thì em cứ ngồi đây xem ti vi đi, anh vào phòng bếp giúp mẹ." Chu Cẩn Du nhíu mày.

"Không cần, không cần, mẹ em mà thấy anh vào bếp cũng sẽ đuổi ra ngoài thôi, vả lại thân thể em rất khỏe mạnh, không có chuyện gì đâu." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, đứng dậy mở ti vi trong phòng khách, lấy điều khiển từ xa đưa cho Chu Cẩn Du, sau đó nói với Triệu Bình còn đang bận rộn: "Chị dâu, em vào bếp xem mẹ nấu ăn tới đâu rồi."

"Ừ, đi đi." Triệu Bình không kiên nhẫn phất tay nói.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không thèm để ý chị ta, đi thẳng vào trong bếp.

"Mẹ, để con xào cho." Vương Tĩnh Kỳ vừa vào bếp đã nhìn thấy mẹ cô đang bỏ dầu vào chảo chuẩn bị xào rau.

Mẹ Vương quay đầu nhìn cô, nói: "Không cần, con vào phòng khách ngồi đi, ở đây nhiều khói dầu, không cẩn thận dầu bị văng vào quần áo, bộ đồ của con cũng coi như xong. Ủa, hôm nay con mặc đồ đẹp nhỉ!"

Bây giờ mẹ Vương mới để ý bộ đồ hôm nay con gái mình mặc rất đẹp, quần áo tươm tất nên người cũng mới lạ hẳn ra.

"Không sao đâu, con cẩn thận một chút là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ đi lại cầm lấy cái sạn trong tay mẹ Vương, sau đó đứng vào vị trí của bà, bắt đầu xào rau.

Mẹ Vương thấy con gái giành, cũng không đòi lại, đứng qua một bên lau mồ hôi, sau đó mới rảnh rỗi quan tâm tới đứa con gái bỏ nhà đi bụi này.

"Tĩnh Kỳ, đối tượng này của con làm nghề gì vậy, quen nhau từ hồi nào, đăng ký chưa?" Mẹ Vương có một đống câu hỏi muốn hỏi cô.

"Mẹ, anh ấy là nhân viên công vụ, tụi con quen nhau được nửa năm, hai người đều cảm thấy rất hài lòng về nhau, cho nên quyết định kết hôn, tụi con đã đăng ký rồi." Vương Tĩnh Kỳ đã sớm nghĩ ra lý do để thoái thác.

"Vậy bây giờ hai đứa muốn về đây để bàn chuyện cưới hỏi sao?" Mẹ Vương cho là hai người muốn tổ chức hôn lễ, cần hỏi ý kiến người lớn.

"Không có, tụi con thương lượng với nhau rồi, con kết hôn lần thứ hai, cho nên sẽ không tổ chức hôn lễ, chỉ chọn ngày làm bữa tiệc nhỏ chiêu đãi bạn bè ăn uống là xong, tụi con cũng đã đãi tiệc mời đồng nghiệp của hai bên rồi."

"Khoan đã, con bé này, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, chuyện lớn như vậy, mà hai đứa lại tự ý quyết định!" Đương nhiên là mẹ Vương vô cùng bất mãn về quyết định này của hai người, con gái bà đã có một lần đăng ký kết hôn mà không làm hôn lễ, sau lại ly hôn, bây giờ kết hôn lần thứ hai, cưới người đàn ông khác mà cũng không làm hôn lễ, con gái ít nhất cũng phải được một lần trong đời làm cô dâu chứ.

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, cô biết mẹ cô đang đau lòng.

"Vậy hai đứa kết hôn, bên nhà trai có mua nhà mới cho hai đứa không, bọn họ cho con bao nhiêu tiền để mua sắm đồ đạc?" Mẹ Vương tiếp tục hỏi.

"Mẹ, ba mẹ anh ấy không có ở thành phố D..."

Không đợi Vương Tĩnh Kỳ nói xong, mẹ Vương đã cắt đứt: "Cái gì, gia đình bọn họ ở nơi  khác! Tĩnh Kỳ à không phải là mẹ ham giàu chê nghèo, nhưng con phải biết, nếu con đã quyết định ở cùng với cậu ta, vậy phải gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi, con cũng biết tính tình của ba con đó, không có khả năng ông ấy sẽ giúp đỡ con, mà trong tay mẹ cũng không có nhiều tiền, về sao các con phải làm sao bây giờ..."

"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói xong đã, mặc dù gia đình anh ấy ở nơi khác, nhưng tụi con cũng có nhà riêng, mẹ đừng lo lắng!" Vương Tĩnh Kỳ biết mẹ Vương nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô.

"Có nhà riêng thì được, có nhà riêng là tốt rồi!" Trong suy nghĩ của mẹ Vương, cái khác đều là thứ yếu, lập gia đình phải có nhà riêng, như vậy vợ chồng mới duy trì được.

Sau đó, mẹ Vương hỏi thêm một vài thông tin về gia cảnh nhà Chu Cẩn Du, cái gì có thể nói Vương Tĩnh Kỳ đều nói, còn lại chỉ nói qua loa cho xong.

Hai người làm cơm xong, ba Vương và Vương Tuấn Kỳ cũng về đến nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi