SỐNG LẠI TÁI HÔN LẦN NỮA

Vương Tĩnh Kỳ không coi cô ta là quan trọng, để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp tự rót cho mình một ly nước trái cây, sáng nào Chu Cẩn cũng ép trái cây sẵn cho cô, rồi để trong tủ lạnh.

Khoảng nửa giờ sau, điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

"A lô......"

"Tại sao cô còn chưa tới?"

Vương Tĩnh Kỳ vừa nhận điện thoại, bên kia đầu dây đã liền vang lên giọng nói sắc bén của người phụ nữ kia, trong giọng nói có thể nghe ra, bây giờ cô ta đang rất tức giận.

"Cô gái à, có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi hay không, tôi chưa bao giờ nói qua là sẽ ra ngoài gặp cô đâu."

Âm thanh trong điện thoại lại dừng lại, Vương Tĩnh Kỳ nhún vai, rắc rắc cúp điện thoại.

Cái mông Vương Tĩnh Kỳ còn chưa nâng lên khỏi cái ghế sofa, điện thoại lại reo, Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày, người phụ nữ này đúng là cố chấp.

"A lô......"

"Cô ra đây gặp tôi."

Rắc rắc, Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp cúp máy.

Sau đó điện thoại lại reo.

"Cô ra ngoài gặp tôi."

Rắc rắc, cúp luôn điện thoại.

"Cô đi ra gặp tôi một lần, chỉ một lát thôi, tôi bảo đảm không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của cô."

Rắc rắc, cúp điện thoại lần nữa.

"Tôi van cô, ra ngoài gặp tôi, coi như cô tội nghiệp cho đứa bé trong bụng tôi, được không?"

Cứ như vậy bắt máy cúp máy nhiều lần, rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ cũng bị cô ta thuyết phục, mặc kệ như thế nào, đứa bé vẫn vô tội, đương nhiên là cô không tin đứa bé trong bụng của cô ta chính là con của chồng mình.

"Tôi thật sự là không muốn ra ngoài tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ, tôi đi ra ngoài gặp cô một lần cũng được, chẳng qua tôi không thể ra ngoài thời gian quá lâu, Chu Cẩn Du nhà tôi không yên lòng." Vương Tĩnh Kỳ đưa tay xoắn xoắn nghịch sợi dây điện thoại, miệng cười chúm chím nói. Cô không ngại khoe khoang tình cảm hạnh phúc của gia đình mình trước mặt người ngoài đâu.

"Tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô, chỉ cần nửa tiếng là đủ rồi." Đối phương nghe cô rốt cuộc đồng ý ra ngoài gặp, mừng rỡ nói.

"Vậy cũng được, phiền cô đợi tôi một lát." Vương Tĩnh Kỳ nói xong lại lần nữa rắc rắc một tiếng cúp điện thoại, sau đó chậm rãi đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo.

Đi ra ngoài gặp người thứ ba. Mặc dù không biết người đó đúng thật là tình nhân, hay thật ra là vợ lớn. Cô phải ăn mặc phô trương một chút, phải tạo vẻ bề ngoài kiêu căng phách lối.

Lúc Vương Tĩnh Kỳ từ trong phòng ngủ đi ra, cô đã có một vẻ ngoài hoàn hảo. Đều nói người đẹp nhờ lụa, cô là một người có tướng mạo bình thường, sau khi được trau chuốt như vậy, cũng xinh đẹp lên rất nhiều, cảm giác rất trẻ trung, rất sang trọng.

Chuẩn bị ra khỏi cửa, điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn qua, quay lại nghe điện thoại, "Này, cô nhẫn nại một chút được không, tôi sắp sửa mở cửa bước ra ngoài rồi."

"Em đang nói chuyện với ai, em ra ngoài sao? Muốn đi đâu?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Chu Cẩn Du.

Vương Tĩnh Kỳ bĩu môi, thật là xui xẻo, không nghĩ tới lần này lại là điện thoại của Chu Cẩn Du.

"Ha ha, không có ai hết." Vương Tĩnh Kỳ không muốn nói, chỉ cần Chu Cẩn Du biết, chắc chắn anh sẽ không để cô đi một mình ra ngoài gặp người lạ.

"Đừng có cười với anh, mau nói thật." Chu Cẩn Du không tin cô, trực tiếp ép hỏi.

"Thật sự không có gì." Vương Tĩnh Kỳ giả vờ một lần nữa.

"Nói mau." Chu Cẩn Du gằn giọng.

Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, chuyện này quả thật có hơi kỳ quặc. Nghĩ tới tình trạng thân thể bây giờ của mình, cho nên cuối cùng quyết định kể chuyện lúc nãy có một người phụ nữ tự xưng là mang thai đứa con của anh gọi điện thoại cho cô, nói rõ ràng mọi chuyện với người trong cuộc này.

"Cô ta có nói cô ta tên gì sao?" Chu Cẩn Du âm trầm hỏi.

"Không có, chỉ gọi điện thoại kêu em ra ngoài gặp cô ta thôi." Vương Tĩnh Kỳ nói thật.

"Em đừng đi, người đó là ai cũng không biết, em có biết là nguy hiểm không." Chu Cẩn Du trực tiếp ra lệnh.

"Cô ta nói là đang ở quán cà phê trong khuôn viên phía tây ngay dưới lầu, ở đó có nhiều người, cô ta cũng không dám làm cái gì đâu." Anh cho rằng em ngu sao, trước khi em đồng ý đi cũng đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.

"Bây giờ thiếu gì người bị điên. Hơn nữa, ngay cả anh là người trong cuộc còn không biết ngoài làm em mang thai ra lại còn có người khác mang thai con của anh nữa! Anh làm gì có tiếp xúc thân mật với người nào khác đâu, chẳng lẽ cô ta là thần thánh, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể mang thai sao! Nói loại phụ nữ như vậy không bị bệnh thần kinh cũng không ai tin. Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, chuyện còn lại để anh xử lý." Chu Cẩn Du có chút nóng nảy, chỉ sợ cô gái ngu ngốc nhà mình tò mò nên đến đó, anh lại đang không có bên cạnh cô, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc anh có giết người cũng không về kịp với cô.

"Ừ, được rồi, em nghe lời anh." Vương Tĩnh Kỳ ngoan ngoãn nói.

Chờ Chu Cẩn Du rốt cuộc dặn dò xong rồi, rắc rắc một cái cúp điện thoại, Vương Tĩnh Kỳ đứng dậy cầm túi xách, ra khỏi nhà.

Có lúc phải nghe theo những gì đàn ông nói, nhưng cũng có lúc không cần thiết phải nghe hết toàn bộ, mặc dù cô tin tưởng Chu Cẩn Du nhàm ình, nhưng cô vẫn rất tò mò, mục đích của cô gái kia là gì. Nếu như người phụ nữ đó không có mục đích, sẽ không đặt chuyện về Chu Cẩn Du như vậy, cũng sẽ không liên tục gọi điện thoại đến, chỉ vì muốn được gặp cô.

Chu Cẩn Du đang ở dưới tỉnh cúp điện thoại xong, vẫn cảm thấy không yên lòng. Ứng phó chào hỏi với các vị quan chức xong, anh lại gọi điện vào máy điện thoại bàn ở nhà.

Kết quả điện thoại thông một phút   cũng không có ai nhận.

"Cô gái này, đúng là không trừng phạt không được." Chu Cẩn Du hung hăng cúp điện thoại di động, sau đó lại bắt đầu gọi vào diện thọi của Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ đang đi xuống lầu, liền nghe được điện thoại trong túi vang lên, lấy ra nhìn, là Chu Cẩn Du gọi, cô giống như kẻ trộm nhìn quanh bốn phía, sau đó trực tiếp nhấn tắt máy.

Chu Cẩn Du ở đây nghe được âm thanh tút tút tút trong điện thoại, giận đến tóc thiếu chút nữa dựng lên, cô gái này lá gan cũng thật là to, lại dám không nhận điện thoại của mình.

Anh gọi lại mấy lần, cũng đều bị cúp ngang, một lần cuối cùng, trong điện thoại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Chu Cẩn Du bình tĩnh lại, nói với Lý Việt đứng sau lưng: "Lập tức thông báo tài xế lái xe tới đây, bây giờ chúng ta trở về." Anh thề, sau khi trở về nhất định phải treo ngược cô gái kia lên mà đánh, đánh đến khi nào cô thật sự nghe lời mới thôi.

"Nhưng còn buổi tiệc liên hoan trưa nay......" Lý Việt kinh ngạc, buổi trưa lãnh đạo cấp tỉnh còn có một buổi liên hoan vì công việc nữa, buổi liên hoan với lãnh đạo cấp huyện đã không tham gia rồi.

"Cậu đi nói với bộ trưởng Tôn một tiếng, nói là trong nhà có việc, phải về gấp." Chu Cẩn Du không nhịn được phất phất tay, lúc này rồi, ai mà còn bình tĩnh ứng phó với mấy ông già đó được nữa.

Lúc chiếc xe Audi của Chu Cẩn Du chạy như bay về thành phố D, Vương Tĩnh Kỳ đã đi tới quán cà phê ở khuôn viên phía tây.

"Kính chào quý khách."

Đẩy cửa quán cà phê ra, giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên.

Vương Tĩnh Kỳ vẫy tay với người phục vụ, sau đó mắt quét mắt quanh quán cà phê một vòng, liền bắt gặp một đôi mắt khẽ tức giận nhưng lại cố gắng đè nén.

Vương Tĩnh Kỳ không chậm trễ chút nào đi về phía người đó, cô biết ngay người phụ nữ trẻ tuổi này chính là người đã đòi gặp cô cho bằng được. Nhìn cô ta mặc   cái quần cực ngắn, rồi lại nhìn cái váy xòe của mình, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy mình là một người mẹ thật quá hoàn hảo.

Đi mấy bước, Vương Tĩnh Kỳ đi tới bên cạnh bàn cô ta đang ngồi: "Tôi là vợ của  Chu Cẩn Du, cô hẳn là người đã gọi điện thoại tìm tôi.” 

Người phụ nữ phía đối diện cũng đứng lên, phô bày dáng người hoàn mỹ của cô ta, dò xét đánh giá người phụ nữ khiến mình hâm mộ này. Váy xòe Chanel màu nâu vàng, phối hợp với giày da đế bằng, nhìn Vương Tĩnh Kỳ không giống như người phụ nữ đã kết hôn chút nào, trông trẻ trung như vậy, hệt như sinh viên đại học.

Phải, đây chính là hứng thú tệ hại của Chu Cẩn Du. Chắc là do anh đã lớn tuổi rồi, lúc anh chọn quần áo cho Vương Tĩnh Kỳ, chỉ thích chọn mấy món đồ trông có vẻ hơi trẻ con một chút, nhìn cô ăn mặc đáng yêu như một đứa bé, anh rất yêu thích. Hơn nữa phần lớn những món đồ anh mua đều là phía trên nhỏ phía dưới to đùng. Anh nói là, anh không thể để cho con mình chịu một chút uất ức nào, cho nên không được mặc quần áo quá bó.

"Không ngờ cô lại còn trẻ tuổi như vậy. Mời ngồi." Cô ta vốn là muốn châm chọc Vương Tĩnh Kỳ mấy câu, nhưng cô lại làm như không nghe thấy, ngồi lên cái ghế đối diện, sau đó rất tự nhiên yêu cầu phục vụ mang đến một ly sữa nóng.

"Tôi tên là Duyệt Tâm, hẳn là cô chưa từng nghe qua tên của tôi." Người phụ nữ tên Duyệt Tâm cũng ngồi xuống, dùng cái muỗng khuấy ly cà phê trước mặt mình, sau đó sâu kín nói.

"Đúng là không có nghe qua." Vương Tĩnh Kỳ lạnh nhạt nói.

Với mắt nhìn người của cô, người phụ nữ Duyệt Tâm ngồi đối diện này phải là gái quán bar nhà nghề. Nhìn cô ta mặc cái váy ngắn đến nỗi sắp lộ mông ra ngoài, rồi cái cổ áo kéo thấp đến nỗi sắp lộ hết cả bộ ngực, với đôi giày cao gót cao muốn gãy cổ chân, thêm bộ móng tay nhọn hoắc nữa, cô ta mà không đi làm gái cũng thật uổng phí vẻ ngoài.

Duyệt Tâm không ngờ Vương Tĩnh Kỳ lại không khách khí mà thẳng thừng nói như vậy, bị nghẹn dừng một chút.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không nóng nảy, an tĩnh chờ nhân viên phục vụ bưng sữa tươi lên.

"Thời gian của tôi không có nhiều lắm, uống xong ly sữa tươi này tôi liền phải về nhà rồi, hy vọng cô có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút." Vương Tĩnh Kỳ lạnh nhạt nói, ý là nếu hết giờ mà cô ta còn chưa n1oi xong thì cô cũng không có thời gian mà nghe.

Duyệt Tâm giận đến nghiến răng, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa nhìn về phía Vương Tĩnh Kỳ, nói chuyện lưu loát hơn lúc đầu.

"Cô Vương, tôi biết cô là người có lòng tốt, xem như tôi cầu xin cô đi, nhường Cẩn Du lại cho tôi có được không, cô có công việc ổn định, điều kiện của bản thân cũng tốt, cho dù không có Cẩn Du, một mình cô vẫn có thể sống được rất tốt, nhưng mà tôi thì không thể không có Cẩn Du được, đứa bé của tôi cũng không thể không có ba, cô Vương, tôi van cô." Duyệt Tâm kích động nắm chặt tay Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ nghe cô ta nói như vậy thì phì cười: "Cô Duyệt Tâm, chắc cô xem phim hơi nhiều rồi." Cô gằn mạnh tên cô ta.

"Trước không nói đến chuyện cô mang thai đứa con của chồng tôi là thật hay giả, cho dù là Chu Cẩn Du nhà tôi không cẩn thận, cô có quyền gì mà yêu cầu tôi nhường lại vị trí cho cô. Xin hỏi cô Duyệt Tâm, cô thăng chức từ hồi nào vậy?" Vương Tĩnh Kỳ rất muốn nói cô là cái thá gì, lại dám mạnh miệng tuyên bố muốn ngồi vào vị trí của tôi, cô tưởng chỉ cần cắm mấy cọng râu lên đầu thì sẽ biến thành phượng hoàng hay sao!

Duyệt Tâm không ngờ cô sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút, lại nói  : "Tôi làm việc ở hội sở tư nhân Lan Uyển!”

"À, chỗ đó sao, Cẩn Du dẫn tôi đến đó mấy lần rồi, sao còn chưa từng gặp cô vậy! Chẳng qua tôi vẫn muốn nhắc nhở cô Duyệt Tâm một tiếng, mặc kệ cô làm nghề gì, nếu muốn duy trì, thì phải có chút đạo đức nghề nghiệp." Vương Tĩnh Kỳ ung dung nói.

Đương nhiên là chưa từng nhìn thấy rồi, cô có thấy người đàn ông nào dẫn theo vợ mình còn đi tìm tình nhân chưa, đó là tìm đường chết có biết không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi