SỐNG LẠI TÁI HÔN LẦN NỮA

“Vậy ba cậu trả lời thế nào?” Từ Mộc Nghiên khẩn trương hỏi.

“Ba không cho mình ra khỏi nhà, đặc biệt là tới nhà hắn, nếu mình muốn ra khỏi nhà thì cũng được, ba mình nói, chỉ cần việc của ba mình thuận lợi, mình muốn làm gì cũng được.” Vương Tĩnh Kỳ cười nói.

“Vậy hắn có nói chuyện với ba cậu không?” Vương Dĩnh biết Vương Tĩnh Kỳ có người ba rất lợi hại.

“Hắn nào có cái lá gan đó, hắn cũng không dám thể hiện trước mặt mình. Mình vừa nói xong, hắn đã nói mình không cần đi nữa, còn bảo mình ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ bụng, kiếp trước sao cô có thể yêu một kẻ như vậy được chứ?

“Đám người Trương gia thật sự không biết xấu hổ, con trai thì ở bên ngoài lăng nhăng, lại bắt con dâu về nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, thật đúng là không phải người mà.” Vương Dĩnh mắng một câu, phát tiết sự bực bội trong lòng.

“Nhà bọn họ nếu có gia giáo, Trương Dương cũng không trở thành như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, tất cả đều giống nhau cả thôi, một lũ vô sỉ.” Vương Tĩnh Kỳ tiếp một câu.

“Ha ha, mắng hay lắm, chính là vô sỉ, cả nhà bọn họ đều là lũ vô sỉ.” Vương Dĩnh khen một câu.

Từ Mộc Nghiên chen vào hỏi: “Ảnh chụp của cậu thế nào, có hiệu quả không, đem ra cho tụi mình xem đi. Để cho Hi Văn coi thử xem có thể đem làm chứng cứ được không?”

Lúc này, hai người còn lại mới nhớ tới chuyện ảnh chụp.

“Đúng rồi, để mình nhìn xem, người phụ nữ kia có đẹp như tiên không mà khiến cho Trương Dương say mê như vậy, ngay cả đại mỹ nữ trước mắt cũng không cần.” Vương Dĩnh nói xong lại tức giận.

Vương Tĩnh Kỳ không nói gì, cầm máy ảnh lần lượt mở từng tấm hình, không ngờ cô lại có thể cầm chiếc máy ảnh một cách bình tĩnh như vậy.

Sau đó, mấy người còn lại vây quanh cô xem ảnh chụp.

“Thật là, đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ôm ôm ấp ấp như vậy. Mấy cậu xem tay của gã Trương Dương kìa, đặt ở đâu vậy chứ.” Từ Mộc Nghiên xem vài tấm ảnh liền chịu không nổi kêu lên.

“Cậu tiếp tục xem đoạn sau đi rồi cậu sẽ biết, không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói.

“Này này, lên xe rồi.” Vương Dĩnh bất chợt cả kinh, sau đó thầm oán nói: “Tĩnh Kỳ, sao cậu không kêu Vương Hổ tự chụp một tấm, tụi mình còn muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng “Lôi Phong” như thế nào nữa?”

Vương Tĩnh Kỳ không để ý tới cô ấy, chắc chắn lát nữa cô ấy sẽ bị mấy tấm ảnh hấp dẫn cho mà xem.

“Trời đất, cái tên Trương Dương này cũng quá vô sỉ, lại có thể làm ra hành động đáng khinh thường như vậy, nếu người phụ nữ này đồng ý, mình thế nào cũng phải đi tố cáo hắn ta tội sàm sỡ, tống hắn vào tù ngồi bóc lịch vài năm.” Tuy bình thường tính tình của Tưởng Hi Văn rất trầm ổn, nhưng dù sao cũng là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy ảnh chụp Trương Dương đụng chạm ngực của người phụ nữ đó, không thể không kích động, tinh thần trượng nghĩa đúng là vô cùng vĩ đại.

“Cậu đừng nói lung tung, không thấy vẻ mặt hưởng thụ của cô ta sao, hai người bọn họ đều là tự nguyện, đều là rắn chuột một ổ thôi.” Vương Dĩnh nhìn tấm hình khinh thường nói.

Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền phì cười.

“Ơ này, cậu cũng vô tâm thật đấy, nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài cùng người ta tình chàng ý thiếp, còn có hành vi mập mờ như vậy, đã không tức giận thì thôi, cậu còn ngồi đó cười. Mình thực bái phục cậu đó.” Vương Dĩnh nhìn Tĩnh Kỳ không những không tức giận mà rõ ràng còn nở nụ cười, nhịn không được lắc đầu nói.

“Vậy cậu muốn mình thế nào, chẳng lẽ hiện tại mình phải khóc như cô vợ nhỏ bị ấm ức sao. Làm như vậy Trương Dương sẽ không ở bên ngoài tìm kẻ thứ ba sao?” Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười hỏi lại.

Lúc này Vương Dĩnh thật sự không nói nên lời. Có câu nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, người đàn ông này tìm tình nhân bên ngoài cũng tựa như đạo lý này, hắn đã hưởng qua ngon ngọt, muốn cho hắn hồi tâm chuyển ý đúng thật quá khó rồi, trừ phi ngày đó hắn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi