SỐNG LẠI TÁI HÔN LẦN NỮA

Mẹ Vương bỗng nhiên vào phòng, những lời Vương Tĩnh Kỳ định nói đến miệng đều bị nghẹn lại, cô giật giật khoé miệng, nhận từ tay mẹ Vương túi đồ, cô kéo bà ngồi xuống giường.

Thật ra lời mẹ Vương nói khi mới vào phòng không có chủ ý gì, chỉ là thói quen thôi. Bình thường mỗi lần ở nhà lúc ông Vương tức giận, bà mặc kệ có tác dụng hay không đều vì đứa nhỏ nói tốt đôi câu. Sau khi nói xong, bà cũng không biết phải nói gì, bà chỉ nhìn chằm chằm vào ba Vương nằm trên giường để đề phòng ba Vương khi nào đánh tới bà sẽ thật tốt giúp con gái che chở.

“Không có chuyện gì đâu mẹ, mẹ yên tâm ngồi xuống đi” Vương Tĩnh Kỳ cứng rắn đem sự lo lắng của bà Vương đè xuống.

“ Được lắm, bà dậy giỗ con gái tốt lắm, tôi không cho nó bài học nó làm sao nhớ, bà xem, bà xem xem bây giờ còn không kiếm được tiền đã giám trêu tức tôi, muốn tham tiền của tôi, về sau còn có thể trông cậy vào nó sao?” Trong tay ba Vương không còn gì để ném, ngồi ở trên giường tức giận gào to, chỉ vào Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu mắng.

Mẹ Vương không biết phải làm thế nào, dĩ nhiên bà biết bà cũng không thể nào ứng phó được, đành phải nhìn con gái, trong mắt đều là hàm ý bảo cô tạm thời nhường nhịn ba Vương.

Vương Tĩnh Kỳ không muốn giống như khiếp trước, cho nên cô coi như không nhìn thấy ý tứ của mẹ, trực tiếp tới bên giường bệnh của ba Vương nói:

“ Ba, tiền thuốc men của ba là do con chi trả, chẳng lẽ ba nằm viện một lần còn muốn kiếm chút tiền của con trai, con gái. Nếu hai anh em con đều giàu có như lời ba nói thì không cần ba nhắc chúng con sẽ chủ động cho người. Nhưng hoàn cảnh hiện tại như vậy không đúng? Cha không thể thông cảm cho con là con gái sao?”

Cô đã sáng tỏ, ba mẹ người ta đối với con cái không phải là cung phụng, nhưng đối với con mình đều là cố gắng giúp đỡ, dù cho bản thân mình có khó khăn cũng không bao giờ làm con cái thêm phiền hà. Kể cả đối với gia đình Trương Dương, cha mẹ Trương Dương tính nết như vậy nhưng cũng rất cưng chiều Trương Dương, dù Trương Phượng, Trương Mẫn là con gái cũng vẫn vô cùng che chở, chính mình trước kia không được trải qua tình cảm giữa con cái và ba mẹ là như thế nào?

“ Được lắm! được lắm! Tao nói cho mày biết, cho dù hiện tại mày có đi ăn xin mà tao nằm viện thì mày cũng phải trả tiền. Đây là tiền bồi thường công sức tao nuôi mày khôn lớn, chính là ơn huệ lớn nhất mà cả đời này mày đều không thể trả hết.

Còn có, mày cũng không nghĩ đến, nếu không phải bởi vì mày, muốn cho mày chỗ dựa sao tao có thể tự đi tìm Trương gia để hiện tại phải nằm viện? Mày có thể nói thẳng tình huống hiện tại nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, mày có thể lại đến cửa Trương gia được nữa hay không.”

“Ba, về sau con cũng sẽ không cần đi đến Trương gia nữa, sáng nay con và Trương Dương đã cùng nhau làm xong thủ tục ly hôn rồi, về sau con cùng Trương gia không có bất cứ quan hệ nào” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh tuyên bố tin giữ.

Trong nháy mắt, phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

“ Ly hôn?” vẫn là mẹ Vương phản ứng đầu tiên, bà có phần không tin tưởng, cẩn thận hỏi lại.

“Vâng, mẹ, Trương Dương bên ngoài có người khác, không phải mẹ cùng ba đã sớm biết sao. Trước kia là con không biết rõ, nhưng hiện tại nếu thấy rõ, vậy đúng lúc sửa lại sai lầm, dù sao hiện tại với tình huống này chúng con sống cùng nhau cũng không còn ý nghĩa gì, còn không bằng không làm lễ cưới mà trực tiếp ly hôn, về sau nam lấy vợ, nữ lấy chồng cũng không liên quan gì nhau, ai cũng không ảnh hưởng tới ai.” Vương Tĩnh Kỳ nói không nóng, không lạnh, giống như không phải nói chuyện chung thân đại sự của mình.

Thực ra chính là do cô cảm thấy việc này đều đã kết thúc, dù cho ba mẹ có phản đối cũng đã muộn, ly hôn cũng đã ly hôn rồi.

Ba Vương trừng mắt nhìn con gái một hồi lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy ba là đang tìm cơ hội nổi giận, ai ngờ ba Vương không giống trước kia mở mồm liền mắng mà bình tĩnh hỏi: “Căn nhà của Trương gia đang ở hiện tại thuộc về ai?”

Ở thời điểm nằm viện, Vương Tĩnh Kỳ đã đem truyện Trương gia lúc trước mua nhà phúc lợi nói qua cho ba mẹ nghe, cho nên ba Vương biết nếu hai người ly hôn căn nhà kia con gái của ông có thể được phân một nửa.

Sự việc này Vương Tĩnh Kỳ cũng không có ý định muốn gạt mọi người trong nhà, bởi vì sớm muộn gì có lúc họ cũng sẽ biết.

“ Mỗi người một nửa căn nhà, căn nhà được định giá sáu vạn, con muốn tiền nên nhà bọn họ cho con ba vạn.”

“Còn gì nữa không?” ba Vương giống như không quá hài lòng.

“Vâng, ngoài ra cho con hai vạn đồng phí tổn thất tuổi thanh xuân.”

Thời điểm lúc nói chuyện, Trương gia đồng ý cho cô sáu vạn đồng chủ yếu là muốn đem mọi chuyện cần thiết đều kết thúc tất cả.

Một nửa căn nhà là ba vạn, tiền thuốc men của ba Vương là một vạn, Trương Mẫn làm tổn hại danh dự của cô bồi thường một vạn, lại còn một khoản do Trương Dương bồi thường tổn thất tuổi thanh xuân cho cô. Nhưng thời điểm viết thoả thuận ly hôn chính là đưa cho cô năm vạn tiền ly hôn, trong đó ba vạn tiền một nửa căn nhà, hai vạn phí tổn thất tuổi thanh xuân, tiền thuốc men của cha Vương là khoản khác.

“Vẫn còn sao?” Ba Vương nhíu mày, vẫn là không quá hài lòng.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn ba Vương sau đó lắc đầu nói: “Không có, chỉ có như vậy.”

Với kết quả này bản thân cô quả thực thật hài lòng, vốn dĩ cô nghĩ cho cô ba vạn là được, cô chỉ cần thoát khỏi Trương gia, không nghĩ tới hiện tại lại cầm được nhiều hơn hai vạn, đúng là kinh hỷ.

Sau khi hỏi rõ mọi chuyện cuối cùng ba Vương bắt đầu nổi giận, quay phải quay trái một hồi không tìm được cái gì để phát tiết chỉ có thể quay đầu lại hung giữ trừng mắt nói to: “Mày, cái đồ phá hoại, làm chuyện mất mặt như vậy còn ở đây khoe khoang, thể diện của Lão Vương gia đều bị mày vứt đi hết. Bà dậy được con gái tốt quá nhỉ?” Câu cuối cùng ba Vương lại hướng về mẹ Vương người vẫn luôn ngồi bên cạnh yên lặng rơi lệ.

“Ba, người muốn mắng con thế nào cũng được, việc này không liên quan gì tới mẹ.” Ban đầu Vương Tĩnh Kỳ nghĩ sẽ không lên tiếng, dù sao Vương gia cũng chưa có một người nào ly hôn. Mặc dù cô không có tổ chức đám cưới, nhưng ở phương diện pháp luật cũng coi như là ly hôn, cho nên nghiêm túc suy nghĩ, cô đúng là làm cho ba Vương mất hết mặt mũi, vì vậy cô đã chuẩn bị nhẫn nhịn thật tốt để cho ba mắng chửi thoải mái, nhưng nhìn ba đem lửa giận hướng về phía mẹ cô không chịu được.

“Không có liên quan? Sao lại không có liên quan? Bà là mẹ nó lại dạy đứa nhỏ làm chuyện không biết xấu hổ.” Ba Vương dùng giọng căm hận mắng.

Mẹ Vương không phản bác gì chỉ im lặng rơi lệ.

Vương Tĩnh Kỳ vô cùng tức giận, tính tình của ba Vương chính là như vậy, chỉ cần là sai đều là do người khác, ông chưa bao giờ nghĩ lại chính bản thân mình có đúng hay không.

“Thượng Lương bất chính hạ Lương mới có thể oai đâu (câu này có nghĩa là Người đi trước không làm gương, kể đi sau hành xử sai lệch), hắn (chỉ Trương Dương) căn bản bản chính là làm sai, cha còn muốn để con ủy khất đến mức nào nữa.”

“Mày là cái đồ vô liêm sỉ, mày nói chuyện với tao như vậy mà được à?” Ba Vương bị Vương Tĩnh Kỳ làm cho quá mức tức giận lớn tiếng quát.

Vương Tĩnh Kỳ còn muốn tiếp tục tranh luận nhưng lại bị mẹ Vương bên cạnh kéo lại, nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt mẹ Vương, Vương Tĩnh Kỳ thở dài một hơi đành ngậm miệng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi