Lý Hồng Phương có chút xấu hổ, chỉ càng gào khóc to hơn, "Đội trưởng, anh phải làm chủ cho tôi! Thẩm Thanh vốn dĩ đã gả tới đại đội Hoa Mai, có thể để cô ta trở về đã rất tốt rồi.
Cô thế lại còn đối đãi với quê hương như vậy! Quả thực là sói mắt trắng, không biết cảm ơn."
Lâm Dư càu mày, sửa lại cho đúng, nói: "Chị Hồng Phương, cách nói này của chị tôi không ủng hộ.
Trước khi đồng chí Thẩm Thanh xuất giá chính là một thành viên của đội Đông Bá chúng ta, hiện tại cô ấy trở về cũng chuyện hiển nhiên."
"Được được được, nếu đội trưởng đã đồng ý cho cô trở về, vậy tôi cũng không oán giận nữa.
Nhưng là hôm nay ở trên núi chuyện cô ta lấy rắn dọa tôi sợ tất cả mọi người đều chứng kiến! Nếu không phải bị cô ta dọa sợ hãi, sao tôi có thể chỉ kiếm được hai công điểm? Chuyện này cô ta phải chịu trách nhiệm với tôi!" Lý Hồng Phương bất mãn nói.
"Nhà tôi có hai đứa nhỏ đang học tiểu học, học phí học kỳ sau còn chưa lo được.
Anh nói Thẩm Thanh cô ta không phải đang phá đám sao? Con trai tôi không được học chính là do cô!" Lý Hồng Phương càng nói càng kích động, nước miếng bay tứ tung.
Lâm Dư đỡ trán, bất đắc dĩ bảo người gọi Thẩm Thanh tới, dự định chờ Thẩm Thanh tới thì ở giữa hòa giải.
Lý Hồng Phương nhìn Thẩm Thanh tiến vào, thân thể hơi cứng đờ, theo bản năng mà cúi đầu.
"Đội trưởng Lâm, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Là chuyện này......" Lâm Dư thuật lại đơn giản một lần lời nói của Lý Hồng Phương, sau đó hỏi: "Chuyện chị Hồng Phương nói có phải sự thật không?"
Thẩm Thanh bình tĩnh gật đầu, "Không sai, xác thật là hôm nay tôi bắt được ô sao xà, cũng xác thật để cô ta nhìn."
Lâm Dư có chút á khẩu không trả lời được, yên lặng cảm thán Thẩm Thanh rất can đảm, tay không bắt rắn.
Không đúng, trọng điểm không phải cái này.
"Khụ, hiện tại ý tứ chị Hồng Phương là, bởi vì đã bị dọa sợ hãi, cho nên không hoàn thành nhiệm vụ sản xuất, muốn cô bồi thường cô ấy hai điểm."
Thẩm Thanh không do dự, chém đinh chặt sắt nói: "Không có khả năng, cô ta đang nằm mơ.
Trong mộng cái gì cũng có, sao cô ta không gọi xe tải đến mà chở?"
Lý Hồng Phương bắt được một cánh tay Lâm Dư, khóc lóc kể lể nói: "Đội trưởng, anh nhìn cô ta xem.
Rõ ràng là cô đã làm chuyện sai, hiện tại còn không chịu bồi thường tôi.
Nếu con trai tôi không được đi học, tôi không thể sống nổi!"
Lâm Dư cau mày, lơ đãng tránh tay Lý Hồng Phương ra, sau đó nói: "Cô đừng vội, tôi phải hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
"Thẩm Thanh cô nói một chút chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào đi, tôi cũng không thể chỉ nghe lời nói một bên của cô ấy." Lâm Dư quay đầu, ôn nhu nói.
Ánh mắt Thẩm Thanh dừng một chút, gật đầu nói: "Đội trưởng, tôi chỉ có thể nói chuyện tôi làm không sai, nhưng tôi cũng không sợ rắc rối.
Hôm nay là Lý Hồng Phương dùng ngôn ngữ công kích tôi, vũ nhục tôi trước, cho nên tôi mới có thể đáp trả.
Hơn nữa từ đầu đến cuối rắn đều ở trong tay tôi, nếu tôi thật sự muốn trả thù cô ta, tôi có thể bắt thêm mấy con rắn lớn nữa ném vào người cô ta rồi."
Lâm Dư:......!Khủng b0 vậy.
"Đội trưởng, tôi có thể làm chứng......" Nguyễn Ca nhỏ giọng nói: "Hôm nay quả thật là chị Hồng Phương mắng chị A Thanh là hàng loại hai, còn nói rất nhiều từ vũ nhục người khác, cho nên chị A Thanh mới tức giận.
Hơn nữa tôi cũng có thể làm chứng chị A Thanh tỷ cũng không thực sự làm hành động gì thương tổn đến chị ta.
Sở dĩ chị Hồng Phương không hoàn thành nhiệm vụ, là bởi vì chính chị ấy lười biếng."
Vừa dứt lời, Lý Hồng Phương lập tức bước từ sau lưng Lâm Dư ra, chỉ vào mũi Nguyễn Ca mắng: "Cái đồ quả như cô, thích xen vào việc người khác làm gì? Nếu cô không có việc gì làm thì đi đốt vàng mã cho quỷ đoản mệnh nhà cô đi! Ít lắm miệng ở đây đi."
"Chị! Chị!" tính tình Nguyễn Ca mềm mại, nửa ngày không nói ra được một câu mắng chửi người.
"Chị cái gì mà chị! Đúng là lo chuyện bao đồng, Thẩm Thanh này là cha mẹ cô sao? Bảo vệ cô ta như vậy?"
"Câm miệng."
Lâm Dư quát lớn một tiếng, trong phòng lập tức yên lặng.
"Chị Hồng Phương, tốt xấu gì cũng là người có tuổi! Sao có thể nói ra lời nói khó nghe như vậy? Chị đây là đang vũ nhục đồng chí của chúng tôi! Chị có biết hay không?" Lâm Dư nghiêm mặt nói.
"Lãnh đạo đã nói, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta ắt phạm người , tôi chỉ là tuân thủ theo phương châm của lãnh đạo mà làm việc." Thẩm Thanh cũng bổ sung nói.
Sắc mặt Lý Hồng Phương lập tức trở nên trắng bệch, giải thích nói: "Đội trưởng, vừa rồi tôi cũng chỉ là nhất thời xúc động......"
"Được rồi, đừng nói nữa.
Tôi biết nhà chị nuôi hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng, nhưng chuyện hôm nay cũng là chị gây chuyện trước.
Tôi sẽ không để bất cứ người nào chịu bất công, chuyện này kết thúc tại đây đi." Lâm Dư ngắt lời nói.
Lý Hồng Phương thấy không chiếm được chỗ tốt nào, chỉ có thể ảo não mà rời khỏi đội sản xuất, người xem náo nhiệt cũng chậm rãi tan rã.
"Đội trưởng, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây." Thẩm Thanh nói.
"À, được."
......
Nhà họ Thẩm.
Chuyện của Lý Hồng Phương và Thẩm Thanh rất nhanh truyền khắp thôn.
Thẩm Dao nghe bên ngoài bàn luận, chạy chậm về nhà, thấy Lý Hà đang đóng đế giày.
Cô thật cẩn thận đi qua, hỏi: "Mẹ, chị rốt cuộc là bị sao vậy? Con nghe người trong thôn nói, chị ấy dọn sống ở nhà bà Lưu, hôm nay còn vào núi đào dược kiếm công điểm, vừa rồi lại gây mâu thuẫn với chị Hồng Phương."
Sắc mặt Lý Hà không thay đổi, tức giận nói: "Cột sống ta đều đã bị người ta chọc thủng, không hiểu sao lại nuôi ra một đứa không biết liêm sử như vậy!"
Đã nhiều ngày qua, mặc kệ bà ta đi đến nơi nào, đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, hỏi chuyện của Thẩm Thanh.
Thể diện của bà ta đều bị ném hết.
Thẩm Dao im lặng tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi: "Chị thật không tính toán làm hòa với anh rể sao ạ?"
Lý Hà trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, "Nó dám! Điều kiện nhà họ Vương tốt như vậy, nếu ly hôn, chẳng phải là tiện nghi cho người khác?"
Thẩm Dao gật đầu, khuyên nhủ: "Mẹ, bằng không người lại đi khuyên nhủ chị đi, nếu chị suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, thật sự ly hôn với anh rể, đến lúc đó lại không kịp nữa."
"Không có khả năng.
Tuyệt đối không có khả năng, nó là miếng thịt trên người ta rơi xuống, đức hạnh như thế nào, ta rất rõ ràng." Lý Hà vẫy vẫy tay, nói: "Hiện tại, nó chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra, chờ nó chịu khổ ở ngoài mấy ngày, thì sẽ biết nhà họ Vương tốt thế nào."
"Vạn nhất đến lúc đó anh rể tức giận thì sao? Anh rể ưu tú như vậy, khẳng định bên ngoài không thiếu người theo đuổi.
Chị đã rời khỏi nhà mấy ngày, đến lúc đó nhà họ Vương khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho chị."
Lời này thật ra là nhắc nhở Lý Hà.
Bà ta lo lắng mà buông việc may vá trong tay, cảm thấy lời Thẩm Dao nói có đạo lý.
Vương Nam Hải có tiền có thế, khẳng định sẽ có người mơ ước.
Thẩm Thanh đã chạy đi mấy ngày, không phải cho người khác cơ hội sao?
Nếu mấy ngày nữa Thẩm Thanh mới hối hận, Vương Nam Hải lại không tha thứ nó, vậy nên làm sao bây giờ?
Lý Hà càng nghĩ càng cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Con ở nhà làm cơm chiều, ta đi tìm chị con nói chuyện." Lý Hà vội vàng đứng dậy, chạy về phía nhà Thẩm Thanh.
Nhìn Lý Hà đi ra ngoài, trong lòng Thẩm Dao cũng yên tâm một chút.
Hiện tai, cô đã cấp 2, nếu Thẩm Thanh ly hôn với Vương Nam Hải xong, vậy khi cô tốt nghiệp sao có thể đến xưởng thực phẩm làm việc?.