SỐNG LẠI, TÔI LẬT TUNG NÓC NGÔI TRƯỜNG THÂN YÊU

Kẻ từng batnat tôi trong trường, bây giờ quay ngược lại hỏi tôi có thể làm bạn gái hắn không.

 

Đương nhiên là không rồi.

 

Sau khi sống lại trong thân thể của một tiểu thư nhà giàu, tên khốn Trì Thịnh liền vội vàng chạy đến quỳ xin, nịnh nọt. Hắn hai mặt, vô sỉ đến mức khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

 

Tôi nhớ đến cô gái từng nằm trong sân trường với mái tóc rối bời, khuôn mặt đầy m.á.u và bùn đất. Đồng phục bị xé rách đến mức không thể che chắn nổi.

 

Cô ấy c.h.ế.t vào một mùa hè rực rỡ nhất.

 

Tôi khẽ đặt mũi chân lên vai Trì Thịnh, khóe môi cong lên đầy ý cười.

 

“Được thôi. Tôi muốn tất cả những người từng bắt nạt Tô Khê đều phải nhận quả báo!”

 

Tôi còn muốn tìm lại chính mình của kiếp trước, yêu thương cô ấy hết mình, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy đến tận cùng.

 

Những kẻ từng làm tổn thương tôi, từng giẫm đạp tôi, từng người một, đừng hòng sống yên ổn!

 

1

 

Ba đang rất khó chịu. Chỉ vì cô con gái yêu của ông nhất quyết đòi chuyển đến một trường nội trú.

 

“Bảo bối à…”

 

Ông chau mày, giọng điệu đầy phiền muộn.

 

“Sao con cứ nhất quyết phải ở nội trú thế? Để lão Vương đưa đón mỗi ngày không tốt hơn à? Con chịu được bao lâu không gặp ba hả? Ba chỉ cần nói một câu với hội đồng trường, bọn họ nào dám không cho con học bán trú chứ?”

 

Tôi nhướng mày, cười nhẹ: “Ai bảo ba tiện tay nghĩa hiệp cứu một người đẹp? Còn để bà ta cảm kích đến mức muốn đến tận nhà bày tỏ lòng biết ơn? Hận không thể mang cả con trai bà ta đến trước mặt con để chào hàng một phen nữa?”

 

“Con gái, ba sai rồi.” Ba lập tức trừng mắt, vẻ mặt như muốn xé xác ai đó.

 

“Dám đánh chủ ý lên con gái ba, ba cho chúng nó chet không toàn thây! Ngay cả ba, bà ta cũng không được phép mơ tưởng!”

 

“… Được rồi ba, con chỉ muốn đổi khẩu vị chút thôi. Con chưa từng trải qua cuộc sống trường lớp đúng nghĩa, vậy thì sẽ thiếu đi một phần ký ức quan trọng của tuổi trẻ mất.”

 

Tất nhiên phải quan trọng rồi.

 

Cái gọi là thanh xuân vườn trường, đằng sau những góc khuất đều là dơ bẩn, bạo lực, sỉ nhục…

 

Những gì tôi từng trải qua, từng khắc sâu vào m.á.u thịt, đau đến tận xương tủy, cả đời này cũng không thể quên.

 

Đúng vậy.

 

Tôi là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều suốt 16 năm, bỗng nhiên thức tỉnh trí nhớ kiếp trước vào một ngày cuối hè.

 

Chỉ vì người phụ nữ mà ba tôi tiện tay cứu giúp đã mang theo con trai bà ta, Trì Thịnh đến tận nhà để cảm ơn.

 

Hóa ra, tôi là một kẻ sống lại.

 

Kiếp trước, tôi là Tô Khê, một học sinh bình thường từng bị Trì Thịnh và đám bạn của hắn blhđ đến kiệt quệ.

 

Ba mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe từ khi tôi còn nhỏ, chỉ có bà nội già yếu đã vất vả nuôi tôi khôn lớn.

 

Mẹ của Trì Thịnh là bà Tạ, tôi không hề xa lạ. Chính bà ta đã từng vênh váo tát tôi một cái trước mặt cả phòng giáo viên, sau đó ép bà nội tôi quỳ xuống xin lỗi.

 

“Tôi với hiệu trưởng là quan hệ gì, bà có tư cách gì mà bắt con trai tôi xin lỗi cháu bà hả? Bà xứng sao?”

 

“Quỳ xuống xin lỗi đi! Không thì tôi bắt con bé bị ghi lỗi nặng rồi đuổi học! Học sinh bị đuổi học vì lỗi hạnh kiểm, trường nào dám nhận lại chứ?”

 

“Tôi xin cô… xin cô…”

 

Mái tóc hoa râm của bà nội bị bàn tay với những móng tay sơn đỏ tinh xảo của người phụ nữ kia chọc rối tung lên.

 

Tấm lưng gầy yếu của bà run rẩy, còng xuống, đầu gối cũng theo đó mà khuỵu xuống nền đất lạnh.

 

Nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt.

 

Cô bé Tô Khê nhỏ bé, bất lực, không có cách nào phản kháng.

 

Đến chet, cô cũng không hiểu nổi, mình đã làm sai điều gì?

 

Cô chỉ là một người bình thường, cố gắng học tập, giành được học bổng mà thôi. Vậy mà chỉ vì một lời khen vô tình của giáo viên, cô lại vô tình đắc tội với bạn gái của hot boy trường. Thế là bè lũ của bọn họ bắt đầu nhắm vào cô, hanhha cô đến tận cùng.

 

Tại sao?

 

Tại sao ngay cả những người cô chưa từng đắc tội cũng ném chuột chet, gián chet vào hộc bàn cô?

 

Tại sao sách vở của cô bị xé nát, còn cô thì bị kéo ra con hẻm ngoài trường, bị ép ăn cát?

 

Tại sao giáo viên dạy cô phải hòa đồng với bạn bè, nhưng khi cô bị bắt nạt, họ lại thản nhiên nói:

 

“Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, ruồi không bao giờ đậu vào quả trứng lành lặn.”

 

Tại sao?

 

Tại sao khi bà nội xông vào văn phòng, gào thét trong tuyệt vọng, vạch ra từng vết thương trên người cô, yêu cầu báo cảnh sát, đáp lại chỉ là những ánh mắt thờ ơ?

 

Thứ bà nhận được, không phải công lý, mà là một cái tát trời giáng và sự nhục nhã ép bà phải quỳ xuống.

 

Tô Khê nhỏ bé đó không hiểu.

 

Cô chỉ biết rằng, bà nội già yếu của cô đã ra đi, để lại cô một mình trên cõi đời này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi