SỐNG LẠI, TÔI LẬT TUNG NÓC NGÔI TRƯỜNG THÂN YÊU

Tôi cứng đờ ngẩng đầu nhìn Trì Thịnh, nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt.

 

"Anh Thịnh... sau này anh chính là anh trai ruột của em rồi..."

 

Mắt Trì Thịnh đỏ hoe, ngước lên nhìn mẹ mình – người mà niềm vui vẫn chưa kịp phai nhạt trên mặt, giận dữ chất vấn: "Tại sao!"

 

"Mẹ… A Thịnh, con bình tĩnh lại đã." Tạ Ngọc Liên lảo đảo một chút, bị chính con trai mình làm cho hoảng sợ, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ của một người mẹ. "A Thịnh! Mẹ sắp trở thành vợ của chú Tô, con phải vui mừng mới đúng!"

 

"Tôi hỏi bà tại sao!" Lúc này Trì Thịnh đã tức đến mức không kiềm chế nổi lời nói của mình. "Biết bao nhiêu người! Biết bao nhiêu người bà có thể chọn! Tại sao nhất định phải chọn ba của Triều Triều?"

 

Aiya, Trì Thịnh à, chẳng lẽ cậu không biết sao? Mẹ cậu vốn dĩ đã chuẩn bị chơi hai đường, đặt cược cả hai ván bài, bên nào thắng thì hưởng bên đó.

 

Có lẽ chính bà ta cũng không ngờ, cả hai ván đều thắng.

 

"Tại sao bà lại phải ép tôi mất cô ấy!" Giọng anh ta đầy bi thương, tay càng siết chặt lấy tôi. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên liên tục, tiếng thông báo dồn dập như muốn nổ tung. Anh ta giận dữ cầm điện thoại lên, nhưng thứ trên màn hình khiến anh ta tức giận đến phát điên.

 

"Cái này là gì?" Anh ta đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Tạ Ngọc Liên. 

 

Tạ Ngọc Liên bị dáng vẻ bất thường của con trai dọa sợ, cẩn thận ghé sát vào màn hình. 

 

Trong đó là những bức ảnh chụp lại cảnh bà ta thân mật quấn quýt với hiệu trưởng trong văn phòng.

 

Từng bức một, điên cuồng lan truyền khắp nhóm chat trường học như sóng vỡ bờ.

 

"Không phải mẹ!" Tạ Ngọc Liên hoảng sợ kêu lên, liên tục lắc đầu, sau đó nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy: "Triều Triều, con nói với ba con đi, ảnh này là ghép, không phải là dì..."

 

"Mẹ." Trì Thịnh nghiến răng, gằn từng chữ: "Bà thiếu đàn ông thì sống không nổi sao?"

 

Tạ Ngọc Liên như không thể tin vào tai mình: "A Thịnh, con vừa nói gì?"

 

Bị đứa con trai yêu quý dùng giọng điệu đó nói chuyện, bị nó nhìn mình bằng ánh mắt đó, chắc hẳn rất đau lòng nhỉ.

 

Tôi ngước mắt, khẽ cười.

 

Tuy nhiên, hầu hết thiếu niên trong độ tuổi dậy thì đều kiêu ngạo và háo thắng. Chuyện tình bị ngăn cản, mẹ mình lại bám víu vào cha của người yêu, lời hứa vừa thốt ra đã bị giẫm nát, còn chuyện bê bối của mẹ lại bị cả trường chia sẻ. Bao nhiêu người sẽ nhìn cậu ấy với ánh mắt khinh miệt đây?

 

Cơn giận của Trì Thịnh như núi lửa phun trào. cậu ta vốn dĩ là người sĩ diện, cũng từng batnat người khác, chẳng phải dạng thiếu niên đơn thuần gì. Những lời lẽ cay nghiệt liên tục trút lên mẹ mình. Tạ Ngọc Liên mặt mày tái nhợt, loạng choạng như sắp ngã, dường như không tin nổi đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện mà bà luôn tự hào lại trở thành như vậy. Hơn nữa, còn là ngay trước mặt người ngoài!

 

Tôi lạnh lùng đứng nhìn cảnh mẹ con họ tranh cãi, chán nản xoay người rời đi.

 

14. Kết cục

 

Tôi lên chiếc Maybach đỗ trước cổng. Ba ngồi ở hàng ghế sau, nhìn tôi, giọng điệu nửa thật nửa đùa:

 

“Bảo bối à, lần này ba đúng là đã hy sinh lớn đấy… Còn vẽ ra cái bánh vẽ to như thế cho bà ta.”

 

“Yên tâm đi ba.” Tôi an ủi ông, “Dù sao cũng không tính là thật mà.”

 

“Lần này sinh nhật ba, con sẽ chuẩn bị hai phần quà cho ba nhé.”

 

“Thế thì được rồi.” Ông ra vẻ cuối cùng cũng hài lòng, “Vậy hè này có thể đi Úc du lịch với ba chưa?”

 

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Được chứ. Nhưng con muốn dẫn theo một người bạn và gia đình cô ấy.”

 

“Là cô bé mà con vẫn hay nhắc tới và bà của cô bé à? Cái gì mà… cô bé thỏ con ấy hả?”

 

“Vâng.” Tôi cười, “Hai bà cháu họ rất tốt, con rất thích. Sau này ra nước ngoài du học, con cũng muốn đi cùng cô ấy.”

 

“Chỉ cần bảo bối của ba vui là được.” Ông mỉm cười, rồi thong thả nói, “Hiệu trưởng dính bê bối, bị hội đồng quản trị sa thải. Chủ nhiệm Từ làm việc cũng chẳng ra gì, nghe nói trước đây còn lén lút tiết lộ đề thi cho cháu gái ông ta, cái gì mà Từ Dĩnh ấy. Còn cả giáo viên chủ nhiệm lớp con nữa, dung túng học sinh, tiếp tay cho blhđ… tiện thể cũng cùng nhau cuốn gói đi luôn. Con gái của ba học ở trường này, sao có thể để bầu không khí bẩn thỉu như vậy tồn tại được chứ…”

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười đầy ý vị.

 

“Phải rồi ba, đổi lớp cho con với Tô Khê đi. Lớp 1 này, cả lớp đều có vấn đề. Toàn trường đều đang nói bọn họ dính dáng đến blhđ, lại còn là lớp trọng điểm được nhà trường ưu ái. Nhưng nhân cách như vậy, có xứng không? Bản đánh giá cá nhân của học sinh cũng cần phải xem xét kỹ lại. Hủy bỏ chính sách ưu tiên cho lớp trọng điểm đó, để bọn họ về học lớp thường, tập trung học hành, đừng có nhàn rỗi suốt ngày như thế nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi