SỐNG LẠI TÔI THÀNH ĐÔI VỚI KẺ THÙ CẶN BÃ

Trên bục thẩm vấn, ba vị thẩm phán ngồi ở giữa, hai bên trái phải lần lượt là công tố viên cùng đội ngũ của ông ta và Sơ Bạch.

Sau khi ra hiệu, phía công tố viên cho robot mang chứng cứ lên.

Các tư liệu giám sát trước tiên được máy móc bên cạnh kiểm tra thật giả, thẩm phán thì xem xét hồ sơ trước, đợi sau khi kiểm tra tư liệu xong, một trong số các thẩm tra chiếu một đoạn trong video giám sát lên màn hình lớn.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều theo dõi cảnh tượng lúc đó.

Dưới ống kính giám sát, tất cả mọi hành động của Sơ Bạch đều lọt vào mắt mọi người, những động tác nhỏ đó sau khi được phóng to và tua chậm lại, trở nên cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là bằng chứng sắt thép không thể chối cãi.

Trước những bằng chứng rõ ràng như vậy, hầu như không có chỗ nào để chối cãi.

Thẩm phán cũng trực tiếp giám định thật giả của đoạn video.

Chưa hết, ngay sau đó, công tố viên cho robot nhỏ mang lên chiếc áo có vết mực, cũng được thẩm phán kiểm tra thật giả ngay trước mắt mọi người.

"Dựa vào vết mực còn sót lại, đúng là đã có một khoảng thời gian rồi." Bàn tay hơi thô ráp của thẩm phán nhẹ nhàng lướt qua vị trí ống tay áo, dưới ánh đèn có thể lờ mờ nhìn thấy một dòng chữ và vài đường kẻ đen đóng vai trò là đường dây.

Tất cả những điều này đều được chiếu lên màn hình lớn trước mắt mọi người.

Những người đã ký tên trước đó dù đã biết từ trước, nhưng khi nhìn thấy bằng chứng sắt thép vào lúc này, vẫn không khỏi có chút dao động.

Chỉ cần người không mù mắt đều có thể nhìn ra vấn đề của Sơ Bạch, quá rõ ràng rồi! Thật quá rõ ràng!

Dưới đài không khỏi có tiếng xì xào bàn tán.

Sơ Bạch có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường liên tục đổ dồn về phía mình, cậu khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi thẩm phán chuyển chủ đề sang mình.

Sau khi liệt kê toàn bộ bằng chứng, thẩm phán lên tiếng: "Hiện tại vật chứng đã đầy đủ, xin hỏi Thiếu úy Sơ có lời gì cần nói không."

"Không có nhân chứng và động cơ." Sơ Bạch ngồi ở vị trí bên phải, nhìn thẩm phán bên cạnh, bình tĩnh nói: "Nếu tôi có những hành động này, nhưng hiện tại không có bất kỳ ai phát hiện ra sự bất thường của tôi, ngay cả viên tuần tra đứng bên cạnh tôi khi tôi viết chữ cũng không."

Đây quả thực là một điểm đáng ngờ.

Phải biết rằng, để ngồi vào vị trí tuần tra này, năng lực thực thi, thị lực và phản ứng đều không thể thiếu.

Là một tuần tra viên không chỉ tuần tra mà còn phải quan sát những điều bất thường hàng ngày, thị lực càng rất quan trọng, trong tình huống này, Sơ Bạch cần kỹ thuật cao siêu đến mức nào mới có thể qua mắt được đối phương.

"Thứ hai, động cơ đâu." Sơ Bạch nói: "Tôi đã rời khỏi Linh Khung từ rất sớm, tôi căn bản không có lý do gì để làm việc cho Linh Khung."

"Việc ngài rời khỏi Linh Khung không có nghĩa là không có lý do." Lúc này công tố viên lên tiếng, "Thậm chí có thể vừa đúng lấy lý do này khiến người ta hoang mang, không dám đưa ra kết luận."

"Còn về điểm nhân chứng, ngài nói đúng, hiện tại không có ai phát hiện ra ngài có bất kỳ hành động bất thường nào, nhưng điều này không thể xóa bỏ tính xác thực của vật chứng."

Đúng vậy, không ai có thể chứng minh vật chứng là giả, đây là điều chí mạng nhất.

"Thẩm phán." Lúc này, một người dưới đài ấn nút, một câu nói truyền lên trên, "Tôi muốn nói vài lời."

Thẩm phán ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gật đầu, sau đó sĩ quan tuần tra hôm đó bước lên đài.

Anh ta xem lại toàn bộ đoạn video hôm đó một lần nữa rồi nói: "Mặc dù nói như vậy có vẻ như đang thách thức công nghệ của căn cứ, nhưng tôi vẫn muốn nói, trong ký ức của tôi hoàn toàn không có đoạn này."

"Hôm đó Thiếu úy Sơ đứng ngay bên cạnh tôi viết dòng chữ này, đúng là tôi vẫn luôn nói chuyện, nhưng từ video cũng có thể thấy, ánh mắt tôi vẫn luôn ở trên người cậu ấy, cho dù động tác của cậu ấy có kín đáo đến đâu, người khác có thể không, nhưng tôi nhất định có thể nhìn ra."

Anh ta làm công việc này, thị lực kém thì còn làm tuần tra gì nữa, phải biết rằng mỗi ngày quan sát toàn bộ điểm tuần tra rộng lớn, không chỉ phải nhìn đường tuần tra mà còn phải nhìn từng binh sĩ, anh ta nhiều năm như vậy chưa từng mắc sai lầm, còn bắt được không ít người, tuyệt đối không thể không nhìn ra được động tác nhỏ này.

Sũ quan tuần tra lại nhìn một lần nữa, cuối cùng khẳng định nói: "Tôi rất chắc chắn hôm đó căn bản không xảy ra chuyện như vậy, so với việc tin Thiếu úy Sơ hoặc đoạn video này, tôi càng tin tưởng bản thân mình hơn."

Vị tuần tra này luôn là người có chính kiến, lại còn là người cứng đầu, nếu không thì trong thời đại này cũng sẽ không thích dùng giấy bút, thứ tương đối phiền phức và kém hiệu quả để viết vẽ.

"Vậy thì, tuần tra viên đang nghi ngờ đoạn giám sát này là giả, hơn nữa với công nghệ hiện tại của căn cứ không thể phát hiện ra?" Một trong số các hội thẩm nói.

"Đúng vậy." Viên tuần tra rất khẳng định nói.

Anh ta rất tự phụ, cũng có năng lực để tự phụ, trong lĩnh vực chuyên môn của mình, anh ta chưa từng phạm sai lầm.

Lời khẳng định này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, có lẽ cả căn cứ, cũng chỉ có vị này mới có thể nói ra những lời như vậy.

Ngay cả Sơ Bạch cũng không khỏi nhìn anh ta thêm vài lần, mang theo chút khó tin.

Cậu muốn nói ra những lời này còn phải cân nhắc kỹ lưỡng, sĩ quan tuần tra thì hay rồi, chỉ vì khác với ký ức của mình mà trực tiếp đưa ra phán đoán.

Sĩ quan tuần tra bổ sung một câu, "Nếu nghi ngờ tôi làm giả cho cậu ấy, cũng có thể thẩm vấn tôi cùng luôn." rồi xuống đài.

Thẩm phán lại rất bình tĩnh gật đầu, "Đã hiểu."

Ông cúi đầu ghi chép lại một chút, sau đó nói: "Do Thiếu úy Sơ có bối cảnh phức tạp nên không xem xét yếu tố động cơ, xét từ những mặt khác thì vật chứng đã đầy đủ, nhưng về nhân chứng lại có mâu thuẫn, hệ thống của căn cứ phía Đông hiện tại đúng là không phải đỉnh cao nhất, xét thấy Thiếu úy Sơ gần một năm qua đã có công rất lớn cho căn cứ, tòa thẩm vấn bên này có thể hoãn xử lý, tìm kiếm thêm bằng chứng xác thực hơn......"

"Chờ một chút."

Khi thẩm phán chuẩn bị tạm hoãn kết quả, công tố viên lên tiếng.

Ông ta nhìn vào thiết bị đầu cuối rồi nói: "Người đã cung cấp thông tin tình báo này lúc đầu sẵn sàng làm nhân chứng."

Thẩm phán dừng động tác tuyên bố, bàn tay hơi già nua đẩy kính lên, "Vậy để anh ta lên đây."

Công tố viên gật đầu, quay người xuống đài dẫn người lên.

Thực ra lúc đầu không điều tra đến Sơ Bạch, nhưng có một người chủ động cung cấp thông tin tình báo, nói rằng sợ bị trả thù nên hy vọng được giữ bí mật.

Nhân chứng không muốn ra mặt, công tố viên cũng sẽ không ép buộc theo quy định.

Nhưng bây giờ, nhân chứng đã chủ động xuất hiện.

Sơ Bạch nhìn người được gọi là "nhân chứng" từng bước đi lên, hơi thở không khỏi nhanh hơn một chút, cho đến khi đối phương hoàn toàn bước lên đài đứng trước mặt cậu.

"Thiếu úy Sơ." Sơ Bạch còn chưa kịp phản ứng, người kia đã ra tay trước, "Tôi vốn không muốn xuất hiện, sợ ngài sau này trả thù tôi, nhưng không ngờ dù vậy vẫn có người nói đỡ cho ngài."

"Tuần tra viên! Những lời anh nói có trái lương tâm không!" Người kia đột nhiên chuyển mũi nhọn, phẫn nộ nói: "Thiếu úy Sơ đã làm ra chuyện như vậy, anh lại bằng lòng che giấu, anh đặt trách nhiệm của mình ở đâu!"

Viên tuần tra vừa mới xuống đài không lâu, thấy vậy lập tức tức giận, "Anh nói bậy gì đó!"

Anh ta tức giận đứng dậy, nhưng vì quy định nên không thể lên lại, người bên cạnh vội vàng kéo anh ta lại.

Sơ Bạch cũng có chút sững sờ nhìn đối phương, người này chính là một thành viên trong đội tiêu diệt do Cận Văn Tu dẫn đầu khi họ đến tinh cầu Tư Đặc bắt rồng độc và gặp Cảnh Lan.

Theo lý mà nói, đội này đáng lẽ phải theo Cận Văn Tu trở về tinh cầu chính, nhưng đối phương khi đó vì bị "con sâu trùng để lại trên xác chết" suýt xâm nhập nên bị thương, mới tạm thời ở lại đây chữa trị.

Sơ Bạch quá rõ ràng mình có phản bội Bạch Động hay không, mà người này ra mặt vu khống, vậy chỉ có thể là, gã ta chính là nội gián.

Không ngờ, thật sự có hai tên gián điệp, mà người làm nội gián trong căn cứ lại là gã ta.

Đúng vậy, Cận Văn Tu đã nói từ sớm trong đội có người của Cảnh Lan, mà khi cậu bị hãm hại thì chỉ có người này ở lại căn cứ...

Người này đúng là dám liều mạng, để ở lại căn cứ, không tiếc để con sâu trùng nhập vào cơ thể làm hại căn cứ!

Ánh mắt Sơ Bạch kinh ngạc không thôi, nhìn thẳng vào đối phương.

Nhưng so với điều này, cậu lại cảm thấy có thứ gì đó quan trọng hơn bị bỏ qua.

Cận Văn Tu, có biết không?

Khoảnh khắc câu hỏi này xuất hiện trong đầu, trực giác Sơ Bạch khẳng định, Cận Văn Tu nhất định biết.

Hắn biết đối phương là nội gián.

Từ lúc người này ở lại, Cận Văn Tu chắc chắn đã nghi ngờ.

Còn có những lời Cận Văn Tu đã nói trước đó nữa...

Trong nháy mắt, Sơ Bạch chỉ cảm thấy mơ hồ có một sợi dây đã hoàn toàn kết nối.

Cậu còn nhớ khi mới chuyển vào khu vực cấp ba, Cận Văn Tu đã nói với cậu.

"Trong đội có kẻ phản bội, nhưng đây chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta."

Hai người chúng ta... Mối quan hệ thật thân thiết, điều này cũng có nghĩa là một khi kẻ phản bội có tin tức bỏ chạy, nhất định là do Sơ Bạch tiết lộ!

Nếu có người làm trò từ chuyện này, Cận Văn Tu nhất định sẽ nghi ngờ Sơ Bạch.

Ví dụ như, bây giờ.

Kẻ phản bội đã chạy trốn, tất cả mọi người đều nghi ngờ Sơ Bạch, mà Cận Văn Tu càng nên nghi ngờ Sơ Bạch.

Nghĩ như vậy, từ khi Sơ Bạch bị bắt, bề ngoài Cận Văn Tu đúng là tỏ ra thờ ơ, chỉ đến tìm Sơ Bạch một lần rồi rời khỏi căn cứ.

Nhưng duy chỉ có Sơ Bạch từng ở chung với đối phương mới rõ, Cận Văn Tu không hề nghi ngờ cậu.

Nói cách khác, đối phương vẫn luôn diễn trò.

Ngay từ đầu hắn đã đoán được có người sẽ lợi dụng chuyện "kẻ phản bội", giăng bẫy Sơ Bạch, cũng đã sớm nghi ngờ người trúng độc ở lại căn cứ là nội gián, nên cố ý để người đó ở lại căn cứ, muốn xem đối phương sẽ làm gì.

Ngay sau đó, những cái gọi là bằng chứng đã bị tung ra.

Nhưng Cận Văn Tu vẫn không có phản ứng gì, hắn đang diễn cho những người đó xem, hắn làm vậy không chỉ vì một tên nội gián, mà là... thả dây dài câu cá lớn.

Đó chính là, Cảnh Lan.

Trong nháy mắt, Sơ Bạch dường như đã hiểu ra tất cả, nhưng điều duy nhất cậu không hiểu là, tại sao Cận Văn Tu lại biết những người đó sẽ làm trò từ chuyện "chỉ có hắn và Sơ Bạch biết về kẻ phản bội", cố gắng giáng cho Sơ Bạch một đòn chí mạng.

Mà nếu tất cả những điều này đều là giả, vậy thì tiếp theo đối phương muốn...

Trong khoảnh khắc Sơ Bạch hiểu ra mọi chuyện đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Cận Văn Tu thật đúng là nói được làm được "cần giấu em một chút chuyện".

Vậy đối phương có từng nghĩ, cậu sẽ nghĩ thông suốt hay không.

Bên này, "nhân chứng" đang nói liên mồn, miêu tả cảnh tượng bắt gặp Sơ Bạch gặp gỡ với kẻ phản bội một cách sống động như thật, cứ như đã từng tận mắt chứng kiến, một lúc lâu sau mới dừng lại, cuối cùng nói: "Đây là những gì tôi đã nhìn thấy, thẩm phán xin ngài hãy suy nghĩ lại."

Phải biết rằng thân phận hiện tại của "nhân chứng" này là một thành viên trong đội cận vệ của Cận Văn Tu, so với sĩ quan tuần tra, lời khai của gã ta cũng có độ tin cậy tương đương.

Thẩm phán nhất thời cũng khó xử, trong trường hợp tính xác thực của vật chứng bị nghi ngờ, lại có hai lời khai khác nhau.

Ông khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, đang suy nghĩ.

Đột nhiên có người dưới đài nói: "Thẩm phán, tôi xin phép phát biểu."

Thẩm phán nhìn thoáng qua, "Lên đây đi."

Lúc này Sơ Bạch đang chìm đắm trong những suy nghĩ vừa được khai thông, cậu đoán nếu Cận Văn Tu muốn câu cá lớn, vậy thì "nhà tù" này của cậu là chắc chắn rồi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đạt được kết cục mà Cảnh Lan mong muốn, cũng sẽ dẫn dụ Cảnh Lan ra mặt.

Nếu vậy, cậu không cần phải vùng vẫy nữa, không cần phải phản bác những lời buộc tội tiếp theo, cứ để mọi chuyện phát triển là được.

Cho đến khi Hạ sĩ Lâm bước lên đài.

"Thẩm phán, về việc này hai nhân chứng mỗi người một ý, tôi lại có một hướng suy nghĩ mới." Nói rồi, anh ta lấy ra một cuộn giấy đặt trên bàn.

Chỉ thấy anh ta giơ tay lên, cuộn giấy cũng theo đó mở ra, trên tờ giấy lớn chi chít chữ ký.

"Tôi đại diện cho những người ký tên trong đơn kiến nghị! Tổng cộng một trăm lẻ ba người liên danh, xin tòa án Động Tâm tiếp nhận vụ án này!"

Sơ Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, khi chạm vào hàng loạt chữ ký đó, cậu bỗng sững sờ.

Trong nháy mắt, tay cậu khẽ run lên, ngay sau đó nắm chặt lấy quần mới miễn cưỡng kìm nén lại được.

Đơn... kiến nghị?

Cậu có chút không dám tin, ngạc nhiên, mờ mịt, bối rối, đủ loại cảm xúc đan xen vào lúc này, khiến đầu óc trống rỗng, chỉ có thể dùng mắt khắc ghi những gì nhìn thấy.

Hơn một trăm người sao?

Trong khoảnh khắc, hiện trường có một thoáng im lặng, sau đó dưới đài bỗng nhiên bùng nổ tiếng thảo luận ầm ĩ.

"Điên rồi sao! Họ đang ký tên vào đơn kiến nghị cho một kẻ phản bội rõ ràng là nội gián!"

"Hạ sĩ Lâm đúng là hồ đồ rồi!"

"Nhưng sao lại có nhiều người như vậy? Hạ sĩ Lâm lạm dụng chức quyền sao?"

...

Đủ loại tiếng bàn tán chói tai vang lên bên tai, Sơ Bạch lại như không nghe thấy gì, chỉ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu.

Trái tim dường như đập mạnh mẽ vào lúc này, ngay cả sống lưng và lòng bàn tay cũng thấm mồ hôi.

Cậu thật sự không dám tin những gì mình đang thấy là thật, so với những ánh mắt ẩn ý như dao vừa rồi, những gì nhìn thấy trong khoảnh khắc này ngay lập tức đè nén tất cả những cảm giác khó chịu không nói nên lời đó xuống.

Hô... hô.......

Sơ Bạch đột nhiên nắm chặt lấy cổ áo, cậu hơi cúi đầu, cảm xúc dao động mãnh liệt trong lòng khiến cậu không thể chống đỡ, cậu run rẩy nắm lấy quần áo, đè lên ngực cố gắng để sóng gió trong lòng lắng xuống.

Nhưng, hoàn toàn không thể kìm nén được.

Cậu hít sâu một hơi, từ từ ngẩng đầu lên, giống như trước đây cố gắng giữ bình tĩnh nhìn người trước mặt, hỏi:

"Hạ sĩ Lâm, tại sao?"

Cậu không hiểu.

Họ không nghe thấy sao? Bằng chứng rõ ràng như vậy, họ đang làm gì thế!

Tại sao chứ, vì một kết cục đã định sẵn mà đánh đổi danh tiếng, đánh đổi những nỗ lực trong thời gian qua.

Hạ sĩ Lâm trải đơn kiến nghị lên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, nghe vậy nghiêng đầu nhìn sang, cười một cái, "Không vì gì cả."

"Chúng tôi chỉ cảm thấy, ngài không thể làm ra chuyện này, dù sao cũng chỉ mất một ít điểm công trạng, không sao cả."

"Nếu ngài thật sự là kẻ phản bội, chúng tôi coi như rút kinh nghiệm, nếu ngài không phải, vậy có thể trả lại sự trong sạch cho ngài thì chúng tôi đã làm được một việc lớn rồi."

Sơ Bạch nhìn vào mắt anh ta im lặng hồi lâu, sau đó nhìn xuống đám đông bên dưới, chỉ thấy xen lẫn trong đám đông có vài gương mặt quen thuộc, trong khoảnh khắc ánh mắt cậu nhìn tới, họ kích động vẫy tay về phía cậu.

Sự nghi ngờ trong mắt họ khi nhìn thấy bằng chứng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một loại kiên định nào đó.

Sơ Bạch nhìn một lúc, cuối cùng ôm trán từ từ cúi đầu xuống.

Nếu theo kịch bản của Cận Văn Tu, cậu hẳn là sẽ bị kết án rồi chờ Cảnh Lan xuất hiện, mà bây giờ tất cả đã bị phá hỏng.

Nhưng mà... hình như cậu thật sự, có chút vui vẻ.

Sơ Bạch nhắm mắt lại, vô số tiếng bàn tán xung quanh và những lời Hạ sĩ Lâm nói dường như chồng lên nhau.

Trong ký ức khi đối mặt với sự chỉ trích, cảm giác lạnh lẽo không thể đáp trả dường như đã tan biến vào lúc này, cậu thậm chí có một khoảnh khắc nghĩ, nếu cậu thật sự làm ra những chuyện sai trái này, nếu cậu thật sự phải vào tù, dường như cũng đáng.

Đúng lúc hiện trường dần trở nên hỗn loạn, thẩm phán gõ nút trên bàn, âm thanh lớn khiến mọi người lập tức im lặng.

Ánh mắt ông quét qua tất cả mọi người có mặt, sau đó mới từ từ nói trong sự im lặng: "Đơn kiến nghị đã đạt đến một trăm người, tôi sẽ phản hồi lại với tòa án Động Tâm..."

Ông còn chưa nói xong, "nhân chứng" bên cạnh đã sốt ruột, "Đây đã là bằng chứng xác thực rồi!"

Nghe vậy, thẩm phán lạnh lùng liếc nhìn sang, "Xin hãy tuân thủ quy định của căn cứ."

Những lời "nhân chứng" định nói tiếp lập tức nghẹn lại trong cổ họng, gã ta có chút không cam lòng nhìn Sơ Bạch vài lần.

Cũng vào lúc này, cánh cửa lớn của tòa án đột nhiên mở ra.

Từ xa có thể thấy vài tia sáng lọt vào từ bên ngoài, nhưng rất nhanh đã bị vài bóng người che khuất, tạo thành một vùng bóng tối.

Vị thẩm phán chính mở mắt ra, trong nháy mắt nhìn rõ liền nhanh chóng đứng dậy, hai vị thẩm phán trẻ tuổi bên cạnh thấy vậy cũng đứng dậy theo.

"Vực chủ..."

Bàn tay hơi già nua của vị thẩm phán chính run rẩy đẩy kính lên, ông ho khan vài tiếng rồi vội vàng tiến lên đón, mặc dù đã có tuổi, nhưng lưng ông vẫn thẳng tắp, cho đến khi đứng trước Cận Văn Tu, mới hơi khom người xuống.

"Ngài đến rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi