SÓNG NGẦM (HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN - PHẦN 2)

Type: Nhã

Chu Mạt Mạt là sinh viên khoa Hoá của Đại học Thanh Đô. Giữa cơm trưa, cô đội nắng đến phòng thí nghiệm, bất ngờ thấy một người còn đến sớm hơn mình.

Chu Mạt Mạt hỏi. “Kha Ái? Cậu đến rồi à? Mình nghĩ cậu…”

Kha Ái vẫn mang dáng vẻ trầm tính ôn hoà thường ngày, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt cô hơi sưng đỏ.

“Mình không sao.” Giọng Kha Ái khẽ khàng. “Chẳng qua là cảnh sát...vẫn chưa tìm được em trai mình.”

Trong lòng Chu Mạt Mạt hơi rầu rĩ. Hôm trước, Kha Ái đột nhiên bị cảnh sát mời đi, doạ mọi người hoảng sợ một phen. Tuy rất kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng mọi người đều không tin một cô gái tốt như Kha Ái lại là tội phạm. Dù mấy tháng trước, có một khoảng thời gian ngắn, tinh thần Kha Ái hơi sa sút, cũng không tham gia hoạt động cùng mọi người. Nhưng sau đó, cô ấy đã dần khôi phục trạng thái bình thường. Hôm qua, Kha Ái trở về từ Sở Cảnh sát, nói cho mọi người biết bởi vì em trai cô ấy bị mưu sát nên cảnh sát mới mời cô đến lấy lời khai. Tất cả bạn học đều vô cùng thương cảm cho cô.

“Cậu ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.” Chu Mạt Mạt ân cần khuyên. “Bài tập thí nghiệm cứ để mình lo.”

Kha Ái lắc đầu. “Như vậy sao được? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mình không thể đẩy hết mọi việc cho các cậu. Chúng ta bắt đầu thôi.”

Chu Mạt Mạt gật đầu. Tuy rằng Kha Ái tính cách dịu dàng, phóng khoáng, nhưng trước nay luôn là cô gái có chủ kiến, vì vậy mà cả nam lẫn nữ đều thích cô.

“Mình vào trong quan sát, cậu trông coi ở ngoài này nhé?” Kha Ái phân công.

Chu Mạt Mạt gật đầu: “À...Được.”

“Mạt Mạt.” Kha Ái thoáng khựng lại. “Mình cũng muốn một mình yên tĩnh làm vài việc để phân tán sự chú ý. Nếu không mình…. sẽ nghĩ mãi đến chuyện của em trai. Trong lúc làm thí nghiệm, cậu đừng vào trong nhé!”

Chu Mạt Mạt lập tức đồng ý. Kha Ái cười cảm ơn rồi quay người đi vào trong phòng, đóng cửa lại. Chu Mạt Mạt vừa lấy mấy ống nghiệm trong ngăn tủ ra đã màn cửa sổ phòng trong bị kéo kín.

Chu Mạt Mạt không để tâm lắm. Đó là một thí nghiệm không quá phức tạp nhưng cũng không đơn giản. Thí nghiệm được chia làm hai phần: Mạt Mạt ở bên ngoài điều phối thành phần các chất hoá học, thao tác máy móc, còn Kha Ái ở trong phòng đồng thời theo dõi và ghi lại các số liệu thí nghiệm thay đổi trên máy tính rồi viết thành bài báo cáo. Cả quá trình cần đến bốn, năm giờ đồng hồ.

Công việc thao tác chính là phần cô ấy phụ trách, bên Kha Ái thì nhẹ nhàng hơn. Nghĩ đến chuyện Kha Ái gặp biến cố lớn như vậy, hôm nay phải chịu trách nhiệm phần việc cần tập trung cao độ và thao tác thí nghiệm tỉ mỉ thì không thích hợp cho lắm, cho nên Chu Mạt Mạt cảm thấy phân công như vậy hợp lý hơn. Sau đó, cô cắm cúi bắt tay vào việc.

Phòng thí nghiệm bên trong đóng kín cửa, Kha Ái ngồi thẫn thờ chốc lát. Cô ngẩng cao đầu, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay thật đẹp. Những áng mây trắng ngần điểm tô nền trời xanh trong vời vợi. Trên sân trường, cây cối rậm rạp, người qua kẻ lại thong thả, nhịp nhàng. Cuộc sống của họ thật yên bình và hiền hoà biết bao.

Nhưng có ai biết được có một bộ hài cốt của người nào đó được chôn sâu dưới lòng đất, một nơi không thấy ánh mặt trời. Đó là một người tử tế, chỉ vì không chịu thoả hiệp với những kẻ tham lam, ác độc và tầm thường kia mà phải chịu kết cục làm người thế mạng cho tôi. Đúng vậy, người ấy vì tôi mà chết.

Kha Ái đứng yên chốc lát, khoé môi bỗng nở nụ cười mỉa mai. Chuyện đã qua lâu như vậy, cũng được nửa năm rồi, nhưng lòng cô có thật sự bình yên? Hay là...cả đời này, cô sẽ mãi không có được một ngày bình yên nữa?

Cô vươn tay từ từ cởi cúc áo, sau đó thay chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm đặt bên cạnh. Kha Ái, dũng cảm lên, đừng quay đầu lại nữa, hãy hướng đến cuộc sống tươi đẹp đi!

***

Hai đến ba giờ chiều, Hứa Sênh ở lì trong phòng ký túc xá, không đi ra ngoài cũng không làm bất cứ chuyện gì. Bạn cùng phòng đều đi phỏng vấn tìm việc cả. Vì vụ án Kha Thiển bị sát hại mà cô ta trở thành một trong những đối tượng tình nghi. Nhưng vì lí do sức khoẻ nên bác sĩ đề nghị cho cô ta được tại ngoại, tạm thời không bị giam giữ trong cục. Đợi sau khi điều tra rõ ràng chân tướng vụ án, ngày tháng của cô ta sẽ không con êm đềm như thế nữa.

Hứa Sên có cảm giác bản thân giống như một con rắn sắp ngủ đông, toàn thân xấu xí, không cử động nổi. Cô ta đứng bên cửa sổ, có thể nhìn thấy chiếc xe con có hai cảnh sát ngồi bên trong, trực ở dưới lầu 24/24 để bảo vệ cho mình.

Nghe nói, cảnh sát cũng bố trí như vậy dưới toà nhà của cô gái Kha Ái kia. Cảnh sát nói, đó là chị sinh đôi của Kha Thiển. Hiện tại, dù ở khía cạnh nào, hai người họ đều là đối tượng phải theo dõi đặc biệt.

Hứa Sên khẽ cắn môi. Cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Có lẽ đêm đó, bức ảnh chụp thi thể của Tưởng Học Nhiễm đã gây đả kích quá lớn cho cô ta. Cách trang điểm, tóc tai, quần áo đều là phong cách mà Kha Thiển yêu thích nhất. Chỉ có cậu ấy mới mang chấp niệm sâu nặng với những thứ đó mà thôi.

Lúc ấy, Hứa Sên và Văn Hiểu thật sự cho rằng Kha Thiển đã sống lại. Đến tận bây giờ, hai chữ “Kha Thiển” vẫn như bóng ma quanh quẩn trong lòng cô ta.

Những ngày này, Hứa Sên chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, ngột ngạt vô cùng. Cô ta kéo cửa lại, bật hết đèn lên, sau đó chui vào chăn mỏ màng chìm vào giấc ngủ.

“Cạch…” Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ bẫng vang lên trong không gian lặng ngắt. Âm thanh kéo Hứa Sênh ra khỏi cơn mơ chập chờn khiến cô ta choàng tỉnh.

Chẳng biết đèn trong phòng đã tắt từ bao giờ. Hứa Sênh thấy rõ một bóng người đứng bên giường. Cô ta dán mắt vào gương mặt người nọ, sợ hãi đến chết lặng. Đối phương đội mũ lưỡi trai, mặc áo phông trắng và quần đùi, để lộ xương quai xanh và bắp chân gầy guộc. Nhưng rõ ràng là cậu ấy! Đôi mắt trong veo sâu hút, cánh mũ rỉ mồ hôi, đôi mô đỏ mọng mím chặt.

“Aaaa!” Hứa Sênh hét lên thảng thốt, nhưng vừa há miệng đã bị đối phương bịt lại. Người nọ đeo găng tay, lớp cao su che kín miệng cô ta. Hứa Sênh chỉ có thể khóc gào ú ớ. Là người nhu nhược nhát gan nhưng giờ phút này, khát khao được sống thôi thúc cô ta giãy giụa kịch liệt. Hai tay Hứa Sênh đẩy mạnh lồng ngực đối phương, chạm vào bộ ngực bằng phẳng, rắn chắc. Nhưng cuối cùng, sức lực yếu ớt cũng không địch lại sự vây hãm đó.

Kha Thiển tát một bạt tai khiến mặt cô ta đau rát. Hứa Sênh choáng váng đầu óc. Cậu ấy chụp lấy một vật trang trí bên cạnh, đập thẳng vào gáy Hứa Sênh, khiến cô ta rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Kha Thiển đứng lặng một hồi mới buông tay ra, vừa như suy xét, vừa như thưởng thức.

Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng người loáng thoáng: “Cậu mua gì về cho Hứa Sên vậy?” “Sủi cảo, không phải cậu ấy thích ăn món này nhất sao?”

Kha Thiển tức thì biến sắc. Cậu ấy liếc nhìn Hứa Sênh trên giường rồi quay người mở hé cánh cửa theo dõi động tĩnh bên ngoài. Mấy cô gái kia vẫn còn ở đằng xa, dường như không thể chú ý đến bên này. Kha Thiển lách người ra khỏi phòng, rẽ vào cầu thang khác chuồn xuống lầu.

****

Chu Mạt Mạt hoàn thành phân đoạn thí nghiệm thứ nhất thi nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô ngẩng đầu thấy màn cửa chẳng biết đã kéo ra từ lúc nào, có điều chỉ mở một nửa, lớp màn lụa trắng bên trong vẫn phủ kín. Song cô thấy rõ bóng dáng Kha Ái đứng đưa lưng về phía mình, lặng yên không nhúc nhích.

Là đang suy tư chuyện gì sao? Chu Mạt Mạt thầm nghĩ.

Lát sau, cô quay người lấy vài dụng cụ trong chiếc tủ bên cạnh, khoé mắt nhác thấy bóng lưng Kha Ái khẽ cử động, dường như đang khom lưng lấy gì đó.

****

Chiều hôm ấy, Phương Thanh chạy đến phòng ký túc xá của Hứa Sênh, vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng hỗn loạn diễn ra trước mắt.

Hứa Sênh quần áo xộch xệch, khoé miệng rỉ máu, phần gáy sưng to, cổ tay và cổ đều có vết bầm. Cô ta bụm chặt miệng, co rúm trong góc giường khóc, mặc cảnh sát và bạn học khuyên thế nào cũng không chịu bước xuống.

Phương Thanh lập tức gọi cảnh sát trực ca vào, khẽ quát: “Xảy ra chuyện gì? Có người đột nhập mà không phát hiện ra sao?”

Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi vừa xấu hổ vừa ấm ức: “Sếp Phương, chúng tôi thật sự không nhìn thấy Kha Ái đi vào. Chúng tôi vẫn luôn trông chừng gắt gao mà.”

Phương Thanh suy nghĩ đăm chiêu rồi đi sang một bên gọi điện thoại cho cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm giám sát Kha Ái: “A lô? Tình hình bên các cậu thế nào?”

Bên kia báo cáo: “12 giờ 10 phút trưa, Kha Ái đi vào toà nhà thí nghiệm, đến giờ vẫn chưa bước ra. Hơn nữa, chúng tôi dùng ống nhòm quan sát thấy cô ta và bạn học vẫn ở suốt trong phòng thí nghiệm.”

Phương Thanh bực tức: “Khốn khiếp, Hứa Sênh suýt nữa bị giết chết đấy! Lập tức lên lầu tìm cô ta!”

Hai cảnh sát hình sự hoảng sợ, vội vàng mở cửa xe xông lên tầng.

Sau khi cúp máy, Phương Thanh nhin thoáng qua tình huống rối loạn trong phòng, hạ lệnh: “Các người ra ngoài hết đi.”

Mọi người đều rút lui, chỉ còn Hứa Sênh vẫn khóc lóc thảm thương trên giường. Phương Thanh ngồi xuống bên cạnh an ủi cô ta: “Đừng khóc nữa, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ. Xin lỗi, là đồng nghiệp của tôi sơ suất, họ không nhìn thấy Kha Ái vào đây.”

Hứa Sênh ngẩng phắt đầu. Sắc mặt cô ta tái nhợt, giọng run rẩy và hoảng loạn: “Không phải Kha Ái…”

Phương Thanh kinh ngạc: “Vậy là ai?”

“...Là Kha Thiển.” Giọng Hứa Sênh như bị người ta xé tọac. “Cậu ta chưa chết...Cậu ta thật sự chưa chết!”

Phương Thanh im lặng hồi lâu, chậm rãi nói. “Người mà nhân chứng nhìn thấy hai lần trước rất có thể là Kha Ái cải trang thành Kha Thiển.”

“Không!” Hứa Sênh gào lên. “Không phải con gái, không phải Kha Ái, không phải! Tôi đã chạm vào người cậu ta, là con trai, tuyệt đối không phải con gái. Hơn nữa, ánh mắt..dáng vẻ ấy...Chính la Kha Thiển, không thể nào là người khác!”

Phương Thanh sửng sốt.

***

Cảnh sát hình sự vội vã đẩy cửa phòng thí nghiệm, doạ Chu Mạt Mạt giật nảy mình.

“Kha Ái đâu?” Một cảnh sát hình sự phẫn nộ quát.

Chu Mạt Mạt chỉ vào phòng trong: “Ở...bên trong”.

Họ lao đến đẩy cửa, màn cửa sổ bị kéo roẹt, cả căn phòng nháy mắt sáng bừng. Tất cả đều ngơ ngác nhìn dãy số liệu nhảy trên màn hình máy tính và đống dụng cụ chồng chất trên bàn thí nghiệm. Kha Ái đứng bên cửa sổ quay người nhìn họ, mái tóc dài hơi rối nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh. Cánh mũi cô rỉ mồ hôi, lọn tóc cũng hơi ươn ướt. Cô từ từ đeo găng tay thí nghiệm vào, hỏi: “Chào anh, có chuyện gì không?”

***

Xe ngừng ở trạm dừng chân trên đường cao tốc ra khỏi Bắc Kinh. Giản Dao xuống xe đi mua nước. Bạc Cận Ngôn đợi trong xe, ngón tay khẽ gõ nhịp trên vô lăng chốc lát rồi xuống xe, lấy di động ra.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “A lô!”

Bạc Cận Ngôn nhanh chóng đi vào vấn đề chính: “Hai ngày nay thế nào?”

Phó Tử Ngộ thản nhiên đáp lời: “ Rất tốt.”

Bạc Cận Ngôn thoáng lặng im. “Hình như cậu...có tâm sự.”

Trái lại, Phó Tử Ngộ chỉ cười xoà. “Cận Ngôn của tôi trở nên nhạy cảm như thế từ bao giờ vậy? Cậu nghĩ nhiều rồi. Tớ mới ngủ dậy, đầu óc chưa minh mẫn nên không muốn nói chuyện thôi.”

“Hoá ra là vậy.” Gần như mỗi ngày, Bạc Cận Ngôn đều cau có rời giường nên vô cùng thấu hiểu cảm giác này.

Bạc Cận Ngôn bày tỏ sự áy náy: “Xin lỗi, mấy ngày nay bận vụ án mạng ở công viên Anime nên không có thờ gian và nhân lực điều trâ tung tích của Hàn Vũ Mông. Hôm nay sẽ phá án xong, cậu hãy chờ tôi thêm chút nữa.”

“Chậc…” Phó Tử Ngộ vẫn thích bóc mẽ anh như thường ngày. “Chà, giọng điệu vẫn lớn lối ghê! Tôi nghe An Nham bảo vụ này rất khó, đang rơi vào cục diện bế tắc. Xem ra, tôi mất công lo lắng thay cậu rồi.”

Bạc Cận Ngôn cười nhạt.

“Không cần lo cho tôi.” Phó Tử Ngộ cất giọng ôn hoà. “Thật ra… Chuyện. Vũ Mông, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Giống như cậu nói, nếu cô ấy yêu tôi thì nhất định sẽ đến tìm tôi, dù gặp nhiều khó khăn nguy hiểm hơn nữa cũng nhất định sẽ tới, đúng không? Nếu như không đến, vậy tôi cứ lặng lẽ chờ đợi là được rồi, tiếp tục sống cuộc đời của mình. Mấy năm qua, mọi chuyện đều ổn đấy thôi. Tôi nghĩ...có bao nhiêu nghi vấn và dấu hiệu nguỵ tạo đi chăng nữa thì cũng không phải vấn đề của một vụ án. Chung quy đó là vấn đề của tình yêu.”

Bạc Cận Ngôn chợt hoảng hốt một cách khó hiểu. Sau đó anh đổi đề tài: “Nhẫn kết hôn của tôi và Giản Dao đặt làm xong chưa?”

Phó Tử Ngôn khôi phục lại vẻ thoải mái thường ngày. “Xong rồi, thưa cậu chủ. Dựa theo bản thiết kế đích thân cậu vẽ, đã gửi từ Thuỵ Sĩ về rồi. Chắc hai ngày nữa sẽ đến tay ngài thôi.”

Bạc Cận Ngôn rất hài lòng. “Cảm ơn”

“Ồ, cậu chủ, đây là chuyện tôi nên làm mà.”

Cúp điện thoại, khoé môi Bạc Cận Ngôn vẫn vương nét cười. Anh ngẩng cao đầu liền thấy Giản Dao đã trở lại.

“Anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Bạc Cận Ngôn mở cửa xe cho cô, nghĩ thế nào lại kéo tay cô lên hôn nhẹ.

Giản Dao bật cười. “Anh làm gì thế?”

Nhưng anh không trả lời, ngón tay miết nhẹ trên ngón áp út của cô. Giản Dao thấy hơi ngưa ngứa, thầm nghĩ: Cách thể hiện tình yêu này anh học được từ đâu vậy nhỉ?

Hai người lên xe, Giản Dao hỏi: “Mục đích chuyến đi này của chúng ta là gì?”

Bạc Cận Ngôn nhàn nhạt đáp: “Tìm chứng cứ then chốt để định tội Kha Thiển.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi