SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Cũng không biết là lời nói của cô quá trần trụi, hay là bởi mượn khoảnh khắc người kia đang bị choáng váng, cô nhìn thấy vành tai của Tử Phủ quân dần dần đỏ lên. Cho nên là trái tim người này cuối cùng vẫn là máu thịt, thân trong tam giới, dù là không tiễn không đón thì đạo tâm khẳng định đã không thể bất biến được nữa rồi.

Nhai Nhi khẽ bật cười, dán gương mặt vào chiếc cổ ấm áp của anh, giọng mềm dính như tơ nói:

– Tiên quân, những gì đêm đó vẫn luôn ở trong đầu tôi. Mỗi đêm khi ngủ ngài có mơ thấy tôi không?

Tay anh khựng một lát,

– Không. Mà chớ hỏi ta những câu kỳ lạ như này nữa.

Cô ồ lên,

– Tiên quân thật là một tiên quân nghiêm chỉnh.

Một mặt nói thế mặt khác lại bật cười, quên cả đau đớn trên tay. Anh đang chữa thương cho cô, mang đến cho cô sự an tâm như khi ở cùng Tung Ngôn vậy. Lòng họ đều hướng thiện, dù có nảy sinh biến cố, sai cũng khẳng định là cô. Người ta đang sống yên ổn ở Bồng Sơn, cô lại mang lòng khó dò khiêu khích người ta. Nếu anh biết mục đích của cô, chắc là sẽ vô cùng tức giận đây. Nhưng tính tình người này rất lập lờ khó hiểu, sau chuyện này nếu cô thành công rời khỏi đây, nếu năm ba tháng sau mới phát hiện bản đồ vảy cá bị trộm mất, khi đó hỏi tới cô, biết đâu chừng anh lại chả nhớ một chút gì cũng nên.

Kim châm trên đầu ngón tay, xuyên qua năm ngón tay, vừa tê dại vừa đau ê ẩm. Cô khẽ suýt xoa thành tiếng, hơi thở dồn dập rơi vào gáy anh, từ từ đổi thành tiếng nức nở khe khẽ, nhắc nhở anh nhớ tới gương mặt yêu kiều mềm mại của người nhân gian, tức thì không dám mạnh tay để người ta phải rơi nước mắt nữa.

Tử Phủ quân nói:

– Chịu đựng chút, sắp xong rồi.

Cô nghẹn ngào,

– Không phải ngài rất thần thông, thổi tiên khí cái là khỏi à, sao lại phải dùng kim châm. Ngài nói đi, có phải ngài cố ý không?

Có ông trời chứng giám, nhìn vết máu đen thẫm nhỏ xuống nền gạch ngọc trắng tinh, anh là tiên ung dung tự trọng, chịu để bị dính máu đen này à? Cô vẫn còn tự mình đa tình, lải nhải việc anh chẳng quan tâm gì đến cô. Tính khí anh tốt là một chuyện, có chấp nhận cô xuyên tạc hay không lại là chuyện khác. Cuối cùng máu độc cũng đã được khử xong, anh buông lời:

– Nếu biết cô chẳng có lòng cảm kích, ta đã để mặc Lục Hào thuẫn hút cô rồi.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, đầy vẻ giận dỗi và không cam chịu:

– Tiên quân nói không đúng tí nào, để kết giới hút tôi, vậy ngài làm sao đây? Đêm mưa sẽ không ai hỏi han ngài, cũng không ai bầu bạn với ngài như keo sơn nữa.

Bầu bạn như keo sơn? Nghe có vẻ không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ kỹ, đủ loại chuyện mấy ngày gần đây, thật đúng là có cảm giác như keo sơn.

Anh không muốn phí lời với cô, hất cằm lên,

– Thử hoạt động chút xem nào.

Nhai Nhi giơ tay lên, nhìn tình trạng đã nhanh chóng biến mất, lúc trước từ tím biến thành đen nay đã có màu sắc hồng hào đầy sức sống rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm:

– Tốt lên nhiều rồi, hết đau rồi. Cảm ơn tiên quân.

Tử Phủ quân thu ngân châm lại, xoay người định đi, cô chặn đường đi của anh lại,

– Mười hai Lưu Ly cung có nhiều phòng, làm sao tiên quân biết tôi ở nơi này? Có phải đã lưu ý từ lâu rồi đúng không? Xem ra ngài vẫn luôn quan tâm tôi.

Tử Phủ quân bình thản nhìn cô. So với các nữ tử khác thì vóc dáng cô khá cao gầy, nhưng đứng trước mặt anh thì vẫn rất thon nhỏ. Anh muốn nhìn cô phải cúi xuống, lại không thể tỏ ra hung hãn được, như vậy sẽ làm hỏng hình tượng của anh. Cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng, dù là cười thì lại như muốn mắng người ta:

– Bổn quân dĩ nhiên là quan tâm cô, dầu gì cô cũng là tạp dịch làm không công rất hiếm gặp. Ngay cả Trùng mậu Bích Mai cũng đều biết hằng năm đổi lấy tụ hồn đan, rốt cuộc cô có mưu đồ gì?

Nhai Nhi trong lòng căng thẳng, phát hiện mình thật sự không có gì để nói, cố điều chỉnh thái độ rất nhanh, cười nói:

– Mưu đồ ngài. Tôi chỉ có một mình, tiền tài với tôi là vật ngoài thân. Không cần tiền, vậy thì cần sắc rồi. Tiên quân là nam nhân bao năm, ngay cả điều này cũng không biết ư.

Tử Phủ quân lui về phía sau nửa bước,

– Bổn quân….không bán sắc…

Không biết tại sao, trên gương mặt cao ngạo kia lại hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn rất thú vị. Nhai Nhi nghiêng đầu cố tình nói:

– Quét sân, lau bụi, đổ lư hương còn chưa đủ đổi ngài hay sao? Ngay cả quần áo của tiên quân tôi cũng giặt rồi mà. Nói tới quần áo…Tới Lưu Ly Cung nhiều ngày rồi, tiên quân cũng thường đổi quần áo, sao không thấy mang đi phơi? Chẳng lẽ quần áo bẩn không giặt, cứ để đấy một hi ngày rồi mặc lại?

Làm tiên thật là tốt, bị vài ba lời của cô đã thành sống bẩn rồi. Mặt Tử Phủ quân tái mét,

– Ai nói không giặt? Bổn quân có pháp thuật, không cần giặt cũng sạch.

Cô có vẻ tiếc nuối:

– Cái gì cũng đi đường tắt, làm thần tiên thật là không thú vị tí nào.

Miệng thì nói thế, mắt thì nhìn ở cổ tay áo của anh:

– Tiên quân chắc không biết rồi, cô nương nào nguyện giặt quần áo cho ngài, là lòng đã hướng về ngài….Lục Hào thuẫn kia đúng là pháp khí lợi hại. Tiên quân bị nó hút chưa?

Chung sống mấy ngày nay, anh ít nhiều đã hiểu về cô, người này chớp mắt một cái là có một suy nghĩ khác. Nhìn như không giải thích được, cuối cùng đều có mục đích cả.

Tử Phủ quân có đề phòng, nhưng lại không kềm chế được sự rung động trong tim,

– Cặp kiếm linh của cô tấn công cô à?

Cô nhăn nhó nói không phải,

– Vậy tiên quân muốn được nếm thử cảm giác bị hút ạ?

Trong cái nhìn chăm chú của anh ngượng ngùng kéo tay anh, đôi mắt như câu nhìn lại, chớp chớp mắt, đưa ngón trỏ của anh lên miệng, đôi môi mọng đỏ mút lấy.

Ầm ầm một tiếng, tựa như tia chớp đánh trúng, cảm giác mê loạn của đêm đó lại tràn ngập, tất cả mọi giác quan đều tụ ở trên đầu ngón tay, nhìn đôi môi thơm phức của cô lướt nhẹ lên từng đốt ngón tay, đầu lưỡi mềm mại mang theo tư thái hủy diệt thiên địa bao bọc lấy nó, dẫu là thần phật trên trời chỉ sợ cũng không thể cưỡng lại nổi báu vật nhân gian này.

Loại nhan sắc trời sinh này, tính cách này, vẻ đẹp này, tự nó đã đã là vũ khí sắc bén tốt nhất rồi. Anh không nói tình, nhưng lại không trở ngại anh thưởng thức vẻ đẹp này. Ngón tay của anh nằm giữa môi răng của cô, cảm giác vô cùng lạ lãm, tràn ngập sự kích thích mạnh mẽ. Anh thừa nhận tim mình đã đập rất kịch liệt, một tay khác dưới ống tay áo thậm chí đã nhẹ nhàng run rẩy. Chỉ là một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện, lại có gan dụ dỗ Tử Phủ quân, bất kể là Cửu Châu hay là Vân Phù, cũng không có phong khí như vậy.

Cô thấy anh nhìn cũng không hề bớt phóng túng mà ngược lại còn càn quấy hơn. Buông tay anh ra, như dây leo quấn người, bó buộc toàn bộ tư tưởng của anh.

Cửa sổ mở một nửa, ánh đèn lang can ở bên ngoài hắt vào, hơi thở của cô quanh quẩn bên tai anh, gọi tên anh,

– An Lan…An Lan…

Lúc này bất kể là nhập định hay là đọc “Kinh thanh tĩnh” đều vô dụng. Anh khàn giọng hỏi:

– Diệp Lý, rốt cuộc cô muốn gì?

Tay của cô rơi lên cổ tay phải của anh, chậm rãi dịch lên trên. Kiễng mũi chân, cơ hồ muốn dán môi vào môi anh, thân thể mềm mại uốn như rắn,

– Muốn hỏi tôi muốn muốn gì, vậy tôi nói muốn ngài.

Cô quá hiểu tính khí của anh, quân tử thanh quý, tùy tính tùy duyên, không có sự ngoan cố cùng cố chấp của chúng phật thập thiên, không tham luyến, nhưng hiểu phong tình. Anh đại khái không nghĩ ra, tại sao phải trêu chọc tới cô, trên thân thể người phàm không được dùng thuật số, tránh để người ta sợ hãi. Anh phải dựa vào định lực của bản thân để chống cự cô, một người đàn ông đã cô đơn từ lâu trong một cuộc đời dài, thật sự có thể tâm không dao động trước hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác như vậy hay sao?

Anh cũng không phải hòa thượng!

Tay cô đầy mục đích, lưu luyến lần tìm chẳng phải muốn người ta chú ý. Rốt cuộc chạm đến thứ gì, cầm lấy cảm nhận, có vẻ như là cái hộp. Bất kỳ pháp khí nào chẳng phải đều được khảm trong xương máu của người để luyện hóa, tỷ dụ như Đụng Vũ và Triều Nhan sống nhờ ở trong kiếm, nếu Lục Hào Thuẫn hữu hình vô chất, vậy thì thu phóng nhất định phải có một tái thể. Chỉ cần lấy được cái hộp ký linh kia, thì sẽ có cơ hội tiến vào Lang Hoàn, mà không gây sự chú ý tới bất kỳ ai.

– Tôi từ nhỏ đã đi lại giang hồ, lại không cha không mẹ, không có ai quản thúc tôi, tôi cũng không cần nghe đạo lý của bất kỳ người nào. Con người cả đời chỉ sống được mấy mươi năm mà thôi, muốn vui vẻ thì vui vẻ, cần gì phải nghe theo những quy củ chó chết kia…

Môi cách môi rất gần, nhưng vẫn không chạm vào, cô nỉ non,

– Tiên quân giống tôi, đều không có người nhà, cô độc không nơi nương tựa. Tôi gặp ngài, là duyên của tôi, ngài gặp tôi, chả lẽ không phải may mắn của ngài…

Hơi thở của anh rối loạn, đêm lạnh như nước, từng luồng nóng hổi bốc lên, anh bấu vào eo không an phận của cô,

– Cô làm như vậy luôn có mục đích, nói đi, muốn cái gì?

Cô lườm anh,

– Tôi muốn…

Giữa nửa nhả ra nửa lộ duyên dáng, chợt cười một tiếng,

– Muốn ngài.

Không khí càng ngày càng mỏng manh, định lực của anh cũng yếu ớt như đom đóm. Có lẽ hết thảy đều có dự mưu, nhưng là anh quá khinh địch, không tin một người phàm có năng lực khuấy loạn càn khôn.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Hai tay chạm vào eo kia lập tức như mọc rễ. Kỳ lạ sao trên đời lại có người như vậy, tập võ như nam nhân, có thân thủ như nam nhân, nhưng chỗ nên mềm mại vẫn cực kỳ mềm mại, hương thơm phảng phất mạnh mẽ như độc trôi lơ lửng.

Hai cánh tay đan vào nhau quàng vào cổ anh, cô như hít thở khó khăn,

– Có phải vào hạ rồi không….Trong người khó chịu…nóng quá…

Tử Phủ quân từ trước đến giờ có hỏi tất đáp, nghiêm túc tính toán rồi mới đáp lại cô:

– Vừa qua kinh chập mà thôi, cách lập hạ còn có hơn sáu mươi ngày mà.

Nhai Nhi vốn đang chìm đắm trong tình dục, bảo là nóng cũng chỉ là muốn gợi ra càng nhiều khả năng hơn mà thôi. Không ngờ anh lại đáp lại một cách bất ngờ như thế, bất ngờ làm cô không biết phải tiếp lời như nào. Cô thần ra một chút, cuối cùng không nhịn được phì cười thành tiếng.

Gương mặt đó tỏ vẻ không hiểu làm cô càng buồn cười,

– Tôi nói nóng, tiên quân đáng nhẽ cần làm là cởi y phục của tôi, đưa tôi đi tắm rửa, chứ ai mà nói thời tiết với ngài chứ.

Hai lần mập mờ khó đứt, thân thể dây dưa bất ngờ phù hợp. LúcTử Phủ quân há hốc mồm cứng lưỡi, cô thở dài thật sâu, ngậm dái tai của anh, quyến luyến không buông.

Nhìn ngoài cửa sổ, trăng sáng còn treo ở phía đông, nóng thật sự là nóng. Nhai Nhi rụt vai một cái, đưa tay cởi áo, trong cái nhìn chăm chú khiếp sợ của anh cởi sa bào trên người ra.

Thân thể thiếu nữ trẻ tuổi thanh khiết thơm ngát, phần bụng ngực chỉ được che chắn một chút, bờ vai lả lướt kia, vòng eo mềm mại kia, đôi chân thon dài đầy đặn, không có chút nào che chắn lộ ra trong mắt anh. Cô lười biếng cười một tiếng,

– Giờ Tý còn chưa tới, tuyền đài thuộc về tôi. Tiên quân muốn tắm cùng không?

Tử Phủ quân có chút hoảng hốt, vội vàng chuyển dời ánh mắt nói không.

Cô ranh mãnh đứng lên, anh càng né tránh, cô càng phải đâm vào trong hốc mắt anh,

– Có gì phải xấu hổ, mấy ngày trước ở đài Phượng Hoàng chả phải đã từng nhìn thấy rồi à?

Anh lách qua không dây dưa với cô, cau mày nói:

– Ngày đó cô từ đầu đến chân áo bào che kín mặt, nhìn xa giống như một con ma bị treo, thật ra thì bổn quân cũng không thấy rõ.

Nụ cười trên mặt Nhai Nhi cứng lại, lại còn nói cô giống như ma quỷ? Mới vừa rồi nồng tình mật ý, nhất thời có cảm giác không thuộc về mình. Cô chậc chậc:

– Tiên quân, tôi rất thưởng thức dũng khí trở mặt không giữ lời của ngài đấy.

Tử Phủ quân nghiêm nghị sửa sang lại thiền y của mình, chỉnh bội ngọc lệnh sang một bên,

– Hử, ta chỉ nói thật mà thôi.

Thấy cô mặt mày hùng hổ sắp phát tác vội nói:

– Vừa mới trị thương xong nghỉ ngơi nhiều vào. Không được để dính nước. Nếu như muốn rửa mặt thì cẩn thận chút.

Trong ánh mắt hung dữ của cô quay người bỏ đi, đi hai bước lại quay lại nhặt áo choàng dưới đất lên phủ cho cô,

– Cẩn thận cách núi có mắt, vào hẳn trong rồi hẵng cởi.

Sau đó cứ thế ung dung phóng khoáng mà di, Nhai Nhi giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chút không vui lại nhanh chóng biến mất.

Lặng lẽ đứng trước cửa sổ một hồi, đẩy cửa ra, đi ra ngoài hành lang, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, sự hỗn loạn và sức nóng trong căn phòng trước dần tan biến, cô khoác áo choàng lững thững đi dạo, gió đêm xuyên qua hai tay áo, khắp người như tắm trong cơn mát rượi. Đi tới tuyền đài, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trong không khí tỏa ra ánh sáng ấm áp. Cô trút áo khoác xuống và bước xuống hồ. Hồ nước rất nông, nước suối chỉ ngập qua ngực một chút, bởi vì dòng chảy không ngừng mà luôn luôn lạnh như băng. Ban đầu quả thật không thích ứng, chỉ tắm hai lần là thấy quá đủ rồi, cô bây giờ đầu óc đang căng chặt, đang cần càng lạnh càng tốt.

Nhớ tới hiểm cảnh hôm nay, Tung Ngôn xuất hiện, khiến cho lòng cô vẫn thấy sợ hãi đến bây giờ. Nếu như Tử Phủ quân không xuất hiện, cậu ta chắc sẽ chặn trong lỗ thủng kia, Long Vương Kình khổng lồ, tự tin dùng thân thể vai u thịt bắp của mình để đấu với Lục Hào Thuẫn.

Cô thở dài, nơi này không thể ở lâu, hồng trần tuy chưa tới mức như cá gặp nước, nhưng ít nhất an nguy vẫn có thể khống chế được. Không như nơi đất lành động thiên này, thần thánh nhưng không thân thiện, càng khiến cô và Tung Ngôn thêm nguy hiểm hơn

Làm thế nào mới lấy được hộp ký linh trong tay Tử Phủ quân đây…Đầu gối trên đá quay lại, tầm mắt chợt rơi vào khay rượu đặt ở bên.

Đàn ông si mê nhất là gì? Chỉ có rượu và sắc mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi