SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

A Bàng chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ đầu óc mơ hồ kia cũng biết trước giờ không để ý tới cổ của Lư Chiếu Dạ.

– Lâu chủ quan sát tỉ mỉ thật. – Y chậc lưỡi, – Thuộc hạ chỉ nghĩ hắn là giả mạo, không ngờ lại dùng cách thức tà đạo như vậy. Theo như vừa rồi ngài nói, giờ nghĩ kỹ lại quả thật là đúng như vậy. Vị Nhiệt Hải công tử này lúc nào cũng ăn mặc kín cổng cao tường, cũng chẳng phải là nữ gì, còn sợ người ta nhìn à? Hắn cẩn thận như thế, chỉ có thể chứng tỏ, trên cổ hắn có một bí mật. Bí mật này liên quan tới tính mạng, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy….Nếu che giấu tốt như thế, tại sao Lâu chủ lại phát hiện được ạ?

Vẻ mặt y giống như vạch trần bí mật giỏi lắm, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành cổ quái.

Nhai Nhi biết trong đầu y đang nghĩ gì, liếc y một cái,

– Lần đầu hắn đến, ta để hắn đợi nửa nén hương. Quả nhiên hắn chờ lâu nên hơi lơ là, trong lúc vô tình bị lộ vết mảnh đỏ trên cổ ra, đúng lúc bị ta nhìn thấy.

A Bàng “á” lên:

– Thuộc hạ cũng cho là như vậy, Lâu chủ làm việc luôn luôn kín đáo, bọn thuộc hạ tự thấy không bằng. Nhưng nhắc tới tướng mạo của Lư Chiếu Dạ quả thật là cực phẩm trong nam nhân, thuộc hạ chưa từng thấy người nào tuấn tú hơn so với hắn cả.

Nhai Nhi cười nhạt,

– Thế à? Ta cho là ngươi vào nam ra bắc kiến thức rộng, không nghĩ tới tầm mắt lại nông cạn như thế. Thật sự chưa từng thấy ai anh tuấn hơn hắn à?

A Bàng ngơ ngác suy nghĩ, xấu hổ cúi đầu,

– Thuộc hạ rất ít khi để ý tới tướng mạo của nam nhân, có lẽ là….yêu quái chúng tôi làm sao phân cao thấp với họ được?

Nhai Nhi càng phát giác y càng lúc càng ngốc, có lẽ trong mắt y chỉ có đàn ông ở Vương Xá Châu mới là đàn ông, còn người bên ngoài, bất luận lai lịch lớn nhỏ thế nào cũng chẳng tính vào.

Hừ, cô lười tranh cãi với y, chỉnh lại vạt váy, hỏi:

– Minh Vương lúc nào trở lại?

A Bàng nói:

– Tính toán hành trình thì chắc đang đi trên đường. Vốn là muốn làm tấm bức họa để quay về so sánh tiếc là vị Nhị công tử này tướng mạo đặc thù kỳ dị, ngay cả Nhiệt Hải vương phủ cũng chẳng có tấm nào cả. Chắc là vì tự ti mặc cảm, hình thức đã chẳng ra gì, còn vẽ họa gì nữa. Sau này nếu có chết, thì vẽ một cái đầu to là được.

Nói xong tự thấy thú vị, rất đắc ý cười cười.

Diện mạo so với Phan An, lại là tướng ngũ đoản, tổ hợp như vậy, thật là bi thảm. Nhai Nhi lại cảm thấy vô cùng đồng cảm với Lư Chiếu Dạ, nếu như mình là y, sẽ như thế nào nhỉ? Chắc là ngày ngày đau khổ chỉ muốn chết thôi.

Trong rừng rậm cành lá rậm rạp, ánh trăng xuyên qua kẽ lá sum suê, ánh sáng xanh nhạt từng tia chiếu lên đôi giày cuộn cao của cô. Cô sắp xếp lại đầu mối hiện có, hỏi A Bàng:

– Động hướng của Lư Chiếu Hằng như nào? Người còn ở Nhiệt Hải không?

A Bàng nói:

– Lư Chiếu Hằng chết rồi, chết trong một trận hỏa hoạn. Khi đó Nhiệt Hải vương phủ đang định cưới gả cho hắn, một thợ mộc nửa đêm đi vệ sinh, vô tình đá phải ngọn đèn dầu, vì vậy một nửa vương phủ bị cháy. Tất cả mọi người đều thoát được, chỉ có hắn là ngủ quá say bị chết cháy trên giường nhỏ.

Thế thì lạ thật, một thế tử vương phủ, chẳng lẽ lại không có một người hầu hay một tỳ nữ canh đêm hay sao? Cho nên tai mắt bên Nhiệt Hải mới nói nhiều chỗ không rõ, bị mất đầu mối, cũng mù mịt. Đáng tiếc Minh Vương còn chưa trở về, thư gửi về dẫu sao cũng có hạn, tất cả nghi vấn phải hỏi trực tiếp thì mới có giải đáp xác thực. Cô nhìn A Bàng, lúc này mới nhớ ra hỏi y:

– Sao ngươi lại tới?

A Bàng nói:

– Thuộc hạ trong lúc rảnh rỗi muốn vào Vọng Giang Lâu thăm dò một chút, không nghĩ vào thì lại gặp được Lâu chủ. Hai ngày qua Lâu chủ lưu lạc bên ngoài, cuộc sống tốt chứ ạ?

Nói tới lưu lạc bên ngoài….lại nghĩ tới mùi vị long quỷ đầy miệng, thật sự là không tốt lắm. Chỉ là giờ ở trước mắt thủ hạ, không thể biểu hiện ra ngoài, liền nói:

– Cũng tạm. Giờ trong lầu tình huống thế nào?

A Bàng ủ rũ cúi đầu:

– Còn thế nào nữa. Người của Tử Phủ chiếm hẳn nửa tòa lầu liền, việc làm ăn cũng bị ảnh hưởng. Tô môn chủ giao thiệp với họ nhiều cũng chẳng có kết quả, giờ họ cứ như “người người chiếm núi, tự lập làm vương” ấy.

Nhai Nhi nhíu mày lại,

– Vậy ngươi ra ngoài có bị người ta giám thị không?

A Bàng nói chắc là không đâu,

– Tôi vốn nghĩ, dù để họ giám thị cũng chẳng sao cả, vừa hay chuyển sự chú ý của họ sang Vọng Giang Lâu. Nào ngờ ngài cũng ở đây…

Tốc độ nói càng lúc càng chậm, cũng càng nghĩ càng thấy không đúng. Hoảng hốt nhìn chung quanh, trong rừng chỉ có tiếng gió rì rào, còn có tia sáng từ ngọn cây chiếu xuống, giống như hàng rào trong phòng giam.

Nhai Nhi thở dài, trong Tứ đại hộ pháp thì chỉ có A Bàng là chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp. Nói y ngu, thực ra thông minh hơn bất cứ ai, nói y cơ trí, người thông minh sẽ không để lộ sơ hở như y, thật là tiếc cho một gương mặt đẹp, ngoài để ngắm cho đã mắt ra thì những lúc cần thiết lại chẳng làm gì nên hồn.

Cô lui về phía sau nửa bước,

– Mâu Ni Thần Bích giờ trong tay người Đại Thực, an bài nhân thủ nhất định phải đoạt cho bằng được.

A Bàng nói vâng,

– Yêu Quái và Quỷ Quái đang trên đường đi Đại Thực Châu rồi, mong Lâu chủ…

Hai chữ yên tâm còn chưa nói hết thì đã thấy tuệ tử kim ngân bên eo cô lóe lên, biến mất trong bóng đêm âm u.

***

– Em mơ một giấc mơ. – Người bên gối rủ rỉ, giọng nói hơi khàn vì vừa thức dậy.

Y vươn tay ra, kéo vợ yêu vào trong lòng như thường ngày,

– Mơ thấy gì?

– Mơ thấy ngày tháng chúng ta ở Nhiệt Hải, mơ thấy người nhà, còn mơ thấy chiếc xe kéo em hay dùng trong hậu viện nữa. Nhoáng cái đã nhiều năm rồi…

Nàng ta thì thầm,

– Chúng ta rời Nhiệt Hải đã nhiều năm, thành gia lập nghiệp tại nơi này, có lẽ sẽ chết già ở nơi này.

Mỗi lần nói tới chuyện trước kia, đều tựa như kiếp trước kiếp này, không có cách nào thoát khỏi nỗi nhớ quê nhà trong lòng. Y biết nàng ta không vui, tay gõ nhẹ vào trán nàng ta, hôn lên cái trán đầy vết sẹo:

– Tiểu Tình, ta vẫn thấy hổ thẹn với em, là ta hại em phải rời bỏ quê nhà.

Người trong lòng dựa sát vào y, gò mà áp vào lồng ngực nóng bỏng của y:

– Đừng nói như vậy, sai không phải một mình chàng. Rời khỏi Nhiệt Hải, suy cho cùng vẫn là tốt nhất. Nếu như ở lại đó, cả đời chúng ta cũng không thể ở bên nhau được. Giống như lúc này thức dậy được nhìn thấy chàng, so với trước kia lại là hy vọng xa vời…

Người trên đỉnh đầu thở dài, số mạng con người chính là như vậy, nhiều lận đận cùng không hoàn chỉnh, không ai sinh ra là hoàn hảo cả. Nhưng một ngàn người, lại có một ngàn thái độ xử thế. Có người thỏa mãn với cuộc sống tạm bợ này, trong khi có người khác thà phá vỡ mọi thứ và ghép lại những thứ không hoàn chỉnh thành hoàn chỉnh, dẫu cho nhìn thứ hoàn chỉnh kia đầy vết sẹo chồng chất.

Cho đến hôm nay, y vẫn luôn cảm động tình cảm của nàng. Y từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ, một người như mình lại còn có cơ hội yêu và được yêu. Nhưng mà có một số thứ, lúc nên tới thì tới rất nhanh khiến cho y không kịp thích ứng. Ban đầu khi gặp nàng, là ở trên gia yến, nàng trầm tĩnh đẹp đẽ như thế, lúc nhìn về phía y, đôi mắt tinh khiết sáng ngời. Một người đầy tốt bụng, không có thành kiến ​​với bất kỳ ai, không giống những kẻ ngu phu hương phụ kia, luôn cười mỉa mai, nhìn y giống như nhìn một con khỉ. Y luôn tỏ ra phóng khoáng, dù sao hai mươi năm qua cũng đã thành quen rồi. Y không quan tâm ánh mắt người khác. Nhưng khi y từ trong đôi mắt kia nhìn thấy bóng dáng của mình, thì lần đầu tiên mới biết thì ra mình lại ngớ ngẩn và thấp bé như thế. Trong chớp mắt pháo đài trong lòng sụp đổ, thì ra có nhiều lời khen hơn nữa cũng không chống nổi một câu đầy chân thực “người lùn”.

Huynh trưởng của y, Thế tử của Nhiệt Hải vương phủ, đầu người óc heo, tư chất bình thường. Nhưng hắn ta tứ chi đầy đủ hoàn mỹ, ngồi hưởng hết vinh hoa phú quý, người vợ hắn ta muốn cưới là nàng. Còn nàng không nói đến tình cảm với vị hôn phu của mình có gì hay chưa, lúc hàn huyên thì luôn duy trì vẻ tươi cười cần thiết, chỉ như vậy mà thôi, nhưng khi ở cùng y thì lại trò chuyện mãi không hết. Họ về tinh thần thì hòa hợp, y họa nàng, nghe nàng ngâm nga hát khẽ, cười nói không dứt. Không biết qua bao nhiêu ngày, đến một ngày cùng ngồi cùng nhau, nàng bưng mặt y, hôn lên môi y, gọi y “Lư lang”.

Một kích phá không bắn trúng trái tim, y bối rối và hốt hoảng. Nhưng mà không dám chạy trốn, sợ nàng nhìn thấy đôi chân như con quay của mình, sợ khi sự nhiệt tình của nàng sẽ giảm đi, mình sẽ trở thành câu chuyện cười của nàng. Y mấp máy môi, muốn gọi nàng một tiếng “a tẩu”, nàng đưa ngón trỏ lên môi y, sau đó vuốt ve gò má y, thở dài:

– Nếu như chàng là hắn thì tốt biết bao. Nếu như chàng có thể cùng em cùng sóng vai ngắm ánh hoàng hôn thì tốt biết bao.

Về sau nữa, phòng tân hôn chuẩn bị dùng cho đại hôn bị cháy, Chiếu Hằng đã chết. Y bắt đầu tìm kiếm phương thuốc hoàn mỹ, cho tới hôm nay.

Hết thảy đều thuận lợi, mọi thứ đều không phải vật bình thường, tiếc nuối duy nhất là tính toán sai lầm, hỏa hoạn đã thiêu hủy dung mạo của nàng, ngay cả mái tóc dài mượt mà cũng bị cháy trụi. Nhưng không sao cả, cả đời này của y không có gì là không thể sửa được. Nàng luôn đau đớn hỏi y:

– Mặt em đã như này rồi, chàng vẫn thích em ư?

Y nói rất yêu rất yêu. Tầm mắt nhìn về phía bộ tóc giả trên mũ đồng, vô cùng quyến rũ, đổ xuống như thác nước, và cũng đã từng là mái tóc của người khác.

Y an ủi nàng:

– Chỉ cần tìm được thần bích, em sẽ trở lại đẹp như trước kia. Ta bảo đảm.

Trên khóe miệng chằng chịt vết sẹo kia khẽ nhướn lên môt nụ cười mà tạm được gọi là nụ cười, nàng ta đang tưởng tượng cảnh tượng huy HSu khi gương mặt đẹp đẽ được thay đổi, mà y lại nảy sinh một ý tưởng, chính là đổi cả cái đầu của nàng ta.

Khi sự không hoàn hảo xảy ra với chính mình, thì tất cả mọi thứ đều có thể khoan thứ. Cuộc sống của y là một cuộc sống chắp vá, nàng nhu cầu đòi hỏi vô độ, theo yêu thích của nàng, cơ thể y thay đổi hết lần này đến lần khác, giống như thay đổi một bộ quần áo. Tình cảm nồng nhiệt của nàng là cái đầu này của y, là gương mặt này của y. Y còn nhớ lần đầu tiên mạo hiểm, trong đầu còn sót lại ý thức, đôi mắt nửa khép hờ thấy nàng mừng rỡ nâng đầu y lên, còn đối với cơ thể nhỏ bé của y thì không giấu được sự khinh thị, thậm chí bởi vì chặn đường đi mà còn đá một cái…

Y mỉm cười, dịu dàng vuốt ve những vết sẹo của nàng:

– Mọi thứ của chúng ta đều ở đây, chúng ta cũng sẽ ở đây mãi mãi. Chỉ cần tìm được gương mặt thích hợp, thì không cần phải ăn thịt người bẩn thỉu kia nữa, sau đó cứ lặng lẽ già đi nhé.

Nhưng nàng không tán thành với lời nói của y:

– Tươi trẻ rất tốt, tại sao phải đổi già?

Chỉ cần có Mâu Ni Thần Bích, dùng nó làm vũ khí giết người vô hình, mọi thứ đều hoàn mỹ. Họ cũng không phải sợ sau lỗ tai sẽ để lại một đường chỉ hình con giun xấu xí, cũng không sợ gờ nối trên cổ. Chiếm đoạt bộ phận cơ thể từ người khác trở thành của riêng họ, và họ có thể thay đổi mọi thứ.

Y mỉm cười với nàng, thái độ dung túng trước sau như một:

– Được, em nói không già thì không già.

Nàng mỉm cười hài lòng vùi vào ngực y, với gương mặt dữ tợn kia, có mùi vị thật châm chọc cỡ nào. Nhớ mãi ngày đó nhìn thấy gương mặt đó, con gái của Vân Phù đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không tầm thường. Không thấy còn không sao, thấy rồi thì trong lòng ngứa ngáy không thôi, giống như khi phụ nữ nhìn thấy một y phục hay trang sức vừa ý, cơ hồ như một khắc cũng không thể đợi mà muốn đưa tay ra với là lấy được.

Nàng ta lắc gọi y:

– Lư lang, còn bao lâu nữa?

Y nói không tới mấy ngày nữa,

– Chờ cô ta đem Thần Bích tới, chúng ta sẽ giữ lại cô ta, giữ lại vĩnh viễn.

Nghĩ đến gương mặt sáng lạn kia, cơ thể tươi non kia, cả hai đều kích động khôn cùng.

Nàng ta trườn lên, muốn được yêu, muốn được làm chuyện kia. Thiếu cảm giác mới mẽ, liền đòi muốn y đổi người. Y trong mưa mồ hô ướt đẫm nghĩ, quả thật đến lúc nên đổi rồi. Chờ đến ngày đó, vạn vật đổi mới, mọi thứ lại trở lại điểm ban đầu, y sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi thị phi này, tìm một nơi thế ngoại đào thiên lánh xa sự đời.

Tâm trí khác nhau, ý tưởng khác nhau, khi đó nàng sẽ tán đồng, sau tất cả, y thích cuộc sống yên bình hơn.

…..

Nhai Nhi bắt đầu xem xét tính khả thi khi ẩn náu trong thành.

Hồ Bất Ngôn không có ở đây, cô mang Triều Nhan trở lại căn nhà bên thành khuếch kia, tra xét một vòng, không có bất kỳ dị thường mới an tâm ở lại.

Triều Nhan và Đụng Vũ là kiếm linh cùng được luyện hóa, giống như đôi song sinh, dù có cách xa đến mấy cũng có năng lực cảm ứng được nhau.

Trên bàn bát tiên đốt một cây nến, ngọn đèn nho nhỏ chập chờn như đom đóm, rất có bầu không khí của nhà nông dân. Nhai Nhi ngồi nhìn cô gái đối diện:

– Thế nào, họ giờ đang ở đâu?

Triều Nhan giống như một thầy đoán mệnh xem quẻ, nhắm mắt, bởi vì theo dõi mà mà có dấu vết dưới mí mắt nhúc nhích như thoi đưa, liên tục thán phục:

– Hồ ca ca đi nhanh thật đấy, đã qua hai dãy núi rồi…Á, đã đến Đại Thực Châu rồi.

Nhai Nhi yên lòng, Hồ Bất Ngôn này vào những lúc quan trọng thì rất được việc. Ban đầu ở bờ bên kia Phương Trượng Châu gặp anh ta, anh ta miệng lưỡi trơn tru lòng không tốt, cô chém đứt đuôi của anh ta, còn hung hăng đánh anh ta một trận, khi đó chưa từng nghĩ anh ta có thể giúp cô được nhiều như vậy. Giờ thế đạo thay đổi, anh ta cũng thay đổi làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác, người bạn này thật sự quá đáng giá, đúng là không đánh thì không quen biết.

Cô đứng lên, đi trong vòng hai vòng:

– Nếu như tiến triển thuận lợi, tối mai bọn họ có thể trở lại rồi.

Triều Nhan đáp vâng, tựa gương mặt nhỏ bé vào trong khuỷu tay, qua song cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm:

– Tiếc quá, hôm nay là đoan ngọ, đáng nhẽ có thể xem đấu thuyền rồi, tất cả đều do thần tiên kia đuổi tới mà nên.

Nhai Nhi xoay người lại ngắm, Ba Nguyệt Lâu xây rất cao, từ nơi này cũng có thể nhìn thấy lầu cao mái cong, không có nhà để về, bởi vì lầu bị chiếm, nhưng cũng không thể trách người ta, là mình trộm tàng thư của người ta mà.

Triều Nhan nói tiếp:

– Hồ đại ca nói cho em biết, là bởi vì chủ nhân thiếu nợ phong lưu ạ.

Nhai Nhi bị sặc, Hồ Bất Ngôn này lưỡi cũng dẻo quá, rêu rao làm toàn bộ thế giới đều biết hết. Chuyện này dầu gì cũng là chuyện riêng tư, ngay cả tình cảm còn chưa có thì đã kết thúc rồi, cần gì phải nhắc đi nhắc lại. Vì vậy nhấn mạnh với Triều Nhan:

– Em còn nhỏ, đừng có nghe Hồ Bất Ngôn nói bậy bạ, y sẽ làm hư em đó. Y là hồ ly tinh, trong mắt chỉ có chuyện nam nữ, làm gì hiểu đại nghĩa chứ.

Triều Nhan u mê gật đầu,

– Vậy chúng ta còn đi La Già Đại Trì không? Chủ nhân, người nhớ Tung Ngôn không ạ? Dù sao giờ đang bị thần tiên đuổi khắp nơi, chuyện nơi đây làm xong, chúng ta đi La Già Đại Trì tìm huynh ấy đi. Cũng cầm theo bản đồ nữa, bảo huynh ấy dẫn chúng ta đi tìm bảo tàng. Mở bảo tàng ra, chúng ta ngủ trên đống tiền, người nói xem có tốt không?

Nhai Nhi không biết đáp lại như thế nào, Tàng linh tử là lấy từ trên người đại tướng Bạch Địch, một ít tính tình của nguyên chủ vẫn được giữ lại. Giống như Triều Nhan yêu tiền, yêu thích đến mê muội, cho nên vị Bạch Địch tướng quân kia khi còn sống, ắt là một người rất tham lam đây.

Nhưng nói tới Tung Ngôn, quả thật khiến cô rất bận lòng. Cậu ta đi được hai tháng rồi mà một chút tin tức cũng không có.

Cá lớn mà, ra biển rồi thì không còn nhớ đến những chuyện ở đất liền nữa, cô còn nghĩ cậu ta sẽ một ngày nào đó trở lại, giờ chắc là không rồi.

Triều Nhan thấy cô yên lặng, liền cong miệng lên không nói thêm gì nữa. Nhịn nửa ngày, bỗng nhiên lại bật ra một vấn đề khác:

– Hồ ca ca nói, nam và nữ ngủ với nhau thì sẽ có em bé. Chủ nhân với thần tiên ngủ với nhau rồi, người có sinh em bé không?

Vừa nghe thế, Nhai Nhi lập tức thấy da đầu tê dại, lúng túng tự bắt mạch cho mình, may quá không có, nếu không nhỡ không cẩn thận bị anh bắt, thì dù là dùng mỹ nhân kế cũng chẳng được nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi