SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Thừng trói yêu này thật sự khó mở, lúc trước bị treo trên xà nhà, cô dùng nội lực để giãy thoát mà cũng phải bó tay, giờ bị cột vào với Tử Phủ quân, chỉ cần có động tĩnh gì dù nhỏ nhất thì anh cũng phát hiện ra ngay. Cô đành mở to mắt, tâm sự nặng nề suy tính, xem làm thế nào mới có thể đi đến mức thần không biết quỷ không hay.

Đúng là đề phòng cô như phòng cướp, vừa rồi không biết là ai nhiệt tình úp mặt vào cổ cô, rên rỉ gọi tên cô chứ. Cô lấy chân nhẹ nhàng cọ anh một chút, trên đùi nam nhân nhiều lông hơn so với nữ, chạm vào là thấy ngưa ngứa.

Cọ vài cái, anh không chút dao động, cô cũng không nói lời nào, chỉ nâng đầu gối lên chui vào giữa hai chân anh.

Tử Phủ quân nhíu nhíu mày,

– Ngươi lại muốn làm gì?

Nhai Nhi khẽ cười:

– Tiên quân nói chuyện khách sáo quá, chúng ta như này rồi còn muốn nói thế nào?

Tử Phủ quân quả nhiên lặng đi, trong lòng chợt thấy nặng nề. Anh vạn dặm lùng bắt, từ Phương Trượng Châu đến Vương Xá Châu, thực ra xét đến cùng chỉ là muốn gặp cô lần nữa. Anh sống lâu như vậy, có chuyện gì mà nhìn không thấu không nghĩ được chứ? Chẳng qua là giả bộ ngốc nghếch mà thôi. Anh cao cao tại thượng, được vạn chúng ở Cửu Châu kính ngưỡng, kết quả tới trước mặt cô rồi, lại trở thành thứ đồ chơi có thể vứt bỏ. Thì ra trong tình cảm căn bản không hề có cái gì gọi là thân phận tôn vinh dùng để định giá cả, ai mềm lòng thì người đó thua, chỉ đơn giản như thế. Nếu biết sai ở đâu, thì không nên tiếp tục phạm lại sai lầm đó nữa, nhưng mà…

Nhìn sang người bên cạnh, lần thứ hai thua trong tay cô, thì ra là bản thân không chịu được cám dỗ đó. Mấy ngàn năm trước kia hồ ly còn thủ đoạn cao minh hơn cô rất nhiều, anh lại thu người ta vào vạn yêu quyển, giờ đối mặt với một người phàm, anh lại không có lực chống cự, chẳng lẽ thời điểm độ kiếp đã tới rồi hay sao?

Một cánh tay khác vừa lạnh vừa trơn từ ngực anh trườn xuống phía dưới, dừng ở nơi đó. Tử Phủ quân không khỏi co rúm lại, trong đầu bắt đầu gào thét. Cô trêu chọc, nhìn anh đi từ im lặng chống cự đến bất lực đứng thẳng, nhìn anh thở hổn hển như một thiếu niên không biết phải làm thế nào.

Trái tim Nhai Nhi chợt thấy mềm đi, dù sao cũng từng thân mật, tuy rằng anh truy đuổi cô nói muốn giết cô, nhưng chỉ khi ở bên anh, khi cùng anh thân mật da thịt, cô mới cảm thấy an tâm. Có một khoảnh khắc khi mệt mỏi, chỉ muốn được dựa vào anh ngủ một giấc thật ngon, thật yên bình, tiếc là nguyện vọng này cả đời chỉ sợ cũng không thể thực hiện. Họ đêm là bạn tình, ngày là kẻ thù, đuổi giết lẫn nhau, trốn tránh lẫn nhau. Cũng may vị chấp pháp giả này vẫn còn có lòng riêng với cô, nếu không thì người đấu với tiên tuyệt đối không thể có con đường sống.

Cô muốn lợi dụng chút ưu thế còn sót lại này, trước khi trời sáng còn khoảng hai canh giờ nữa, muốn trong vòng hai canh giờ này nghĩ cách thoát khỏi nơi đây. Cô hôn môi anh, sau đó đôi môi đi theo quỹ đạo ngón tay ngọt ngào mà bao bọc lấy anh.

Tử Phủ quân thở hổn hển, như con cá bị mắc cạn trong đêm tối. Kỹ xảo cô thuần thục, đầy khiêu khích, cô có thể cảm nhận được chân khí của anh vô cùng hỗn loạn, thừng trói yêu kia theo sự biến đổi của anh mà lặng lẽ lỏng ra, như vỏ rắn bị lột, rơi xuống nền đất.

Cô chắc phải đi rồi, nếu nói sau lần đầu tiên ân ái anh còn sức lực để canh giữ cô, thì lần thứ hai anh đã chìm trong mê muội, không còn biết hôm nay là hôm nào. Khi tiếng gà gáy báo hiệu ngày mới đã lên, khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua song cửa hắt vào trên nền gạch xanh cũ, Tử Phủ quân bình thản mặc y phục, mở cửa đi ra ngoài.

Bốn phía vắng lặng, Tử Phủ quân đương nhiên không hy vọng xa vời cô sáng sớm sẽ bận rộn trong bếp, thậm chí tối qua mình rốt cuộc có bắt được cô hay không cũng thấy mơ hồ. Có lẽ đó là một giấc mộng, anh nghĩ thế. Tựa như anh đi vào phòng ngủ của cô, rõ ràng là đi thăm dò, cuối cùng lại biến thành nhìn vật nhớ người, hiện thực cùng tưởng tượng luôn trái ngược nhau. Kỳ lạ là lần này anh lại chẳng hề tức giận chút nào, trở lại Ba Nguyệt Lâu, Đại Tư Mệnh hỏi tình hình truy bắt thế nào, anh bình thản nhìn y,

– Ả giảo hoạt thế nào ngươi không phải không biết. Lại chạy rồi, không rõ tung tích ở đâu.

Đại Tư Mệnh ngạc nhiên há hốc miệng, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, chỉ hỏi:

– Quân thượng, vậy chúng ta giờ phải làm gì?

– Làm gì à…

Tử Phủ quân rũ mắt đứng đó, khóe môi khẽ cong lên.

– Tiếp tục truy tra. Bản đồ nhất quyết phải trả lại Lang Hoàn, về tội mà ả phạm phải, bổn quân sẽ từ từ tính với ả.

*****

Hồ Bất Ngôn mặt mũi bầm dập ngồi dưới cây đa đợi rất lâu, nghển mặt về hướng nam, chỉ cần ở đó có động tĩnh là sẽ phát hiện ra ngay.

Tận đến khi mặt trời nhô lên cao chót vót mới thấy Nhai Nhi mang theo hai con gà nướng trở về. Y đứng lên, không biết là nên khóc hay nên cười.

– Không phải cô chạy đến tận Kỳ Lân Châu để mua gà nướng đấy chứ, đi gì mà mất một ngày một đêm liền. Làm tôi sợ tưởng cô bị Tử Phủ Quân bắt, đang định liên lạc với Ba Nguyệt lâu, đánh một trận tử chiến với vị thần tiên già kia đấy.

Y vừa nói vừa đi tới, đánh giá cô một lượt,

– Lâu chủ à, cô có sao không?

Nhai Nhi trả lời qua quýt:

– Có gì mà sao không, chẳng phải ngươi thích ăn gà à, mới nướng xong đấy, ăn đi.

Cô đưa con gà nướng còn bọc trong giấy qua, con gà béo ngậy, mỡ còn thấm cả ra giấy lá trúc, làm bọc giấy thô dày trở nên trong suốt. Hồ Bất Ngôn ngơ ngác nhận lấy, lúc này gà nướng với y mà nói không hề quan trọng, y vẫn nhìn cô chằm chằm:

– Rốt cuộc cô đi đâu thế? Có phải gặp chuyện gì không?

Nhai Nhi thấy y lải nhải, lườm một cái:

– Có đồ ăn mà không ngăn được miệng ngươi à? Tối qua ta đi dò xét Vọng Giang Lâu, hôm nay tính toán đi gặp Lư Chiếu Dạ. Bất kể thế nào, cần phải moi kẻ chủ mưu trong miệng hắn ra trước, sau đó nhân lúc ta còn có một hơi thở, tự tay giết chết kẻ thù.

Hồ Bất Ngôn lại từ chỗ cô ngửi ra được manh mối, cái gì mà còn một hơi thở? Cứ như là vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc vậy. Y ngẩn ra,

– Cô bị Tử Phủ Quân bắt được à? Tối qua ấy?

Hồ ly trời sinh thông minh, nhưng thông minh quá đôi lúc lại khiến người ta thấy phiền. Nhai Nhi không muốn dong dài với y, đoạt lại gà.

– Ta cũng đói rồi, ngươi không ăn ta ăn.

Sau đó bước tới bàn đá dưới cây đa, vén tà váy lên ngồi xuống, bắt đầu xử lý con gà nướng.

Hồ Bất Ngôn không nói lời nào, lò dò đến gần. Cô đang bận ăn, y lại ngửi ngửi, cuối cùng ngửi được mùi vị tanh mặn rất nhạt, lập tức gào to:

– Tối hôm qua cô ngủ với người ta à.

Nhai Nhi hoảng hồn:

– Quỷ Quái mắng ngươi không sai mà, ngươi đúng là một con hồ ly nhiều chuyện, mắt nào của ngươi thấy ta ngủ với người ta mà ở đây nói nhăng nói cuội hả.

Hồ Bất Ngôn rung đùi đắc ý nói:

– Cô quên là tôi cái gì cũng ăn rồi à. Trên đời này ngoài gà ra, thứ quen thuộc nhất là mùi vị kia. Chỉ cần cô đã trả qua chuyện đó, tôi lập tức đoán ra được ngay. Cô nói thật đi, rốt cuộc là lén lút với Tử Phủ Quân, hay là chơi đùa với ông cụ non Tung Ngôn hả? Nếu hai người đó đều không phải…Chẳng lẽ là Lư Chiếu Dạ? Cô đã làm gì hắn, để hắn làm vấy bẩn cô?

Y càng nói càng vô lý hết mức, suýt nữa thì Nhai Nhi đã đánh y rồi. Cô dùng bàn tay dính đầy mỡ véo tai y.

– Ngươi ghen tị phải không? Nếu muốn thì đi mà tìm hồ ly cái đi, ta không ngăn cản ngươi. Cái gì mà lén lút với Tử Phủ Quân…Ngài ấy hận không thể giết chết ta, làm gì có chuyện đó chứ.

Nói xong ném con gà đi, gấp gáp đi vào trong nhà.

Trong căn nhà thấp bé, dù là ban ngày, ánh sáng cũng rất tối. Cô ngồi trên giường, nhấc váy áo lên ngửi, ngửi nửa ngày cũng không ngửi ra mùi vị gì. Xem ra là con hồ ly kia chơi cô thôi.

Nếu là bình thường cô sẽ không để ý việc Hồ Bất Ngôn đoán lung tung chuyện cá nhân của mình. Anh ta vẫn luôn ra sức nói với cô, lần trước họa xông vào Lang Hoàn, cô cũng ậm ừ thừa nhận, nhưng lần này cô không muốn cho bất cứ ai biết. Lần trước là sai ở một mình cô, lần này, nếu truy cứu ra, khó tránh khỏi đôi bên bị đánh 50 đại bản. Người ta là thần tiên muốn mặt mũi, không giống cô. Cô đạo cũng có đạo, bảo toàn thanh danh của Tử Phủ Quân. Sau tất cả là đối thủ rất mạnh, bản thân mình cũng có chút thể diện.

Lấy nước, rửa mặt chải đầu xong, ngủ đến chạng vạng mơí dậy, búi tóc đi ra ngoài, Hồ Bất Ngôn ngồi trong viện.

– Đi, đi gặp Nhiệt Hải công tử nào.

Hồ Bất Ngôn nhảy lên cùng cô ra ngoài, cô trong trang phục đỏ rực đi trong thiên địa, chỉ cần một cơn gió thổi là phất phơ như mây khói, mang tới cảm giác vô cùng nhỏ bé mỏng manh.

Y đi đằng sau hỏi dồn:

– Không thông báo cho Tứ đại Hộ pháp à?

Nhai Nhi hơi quay đầu lại, vài sợi tóc bung ra bay nhẹ,

– Một nhóm người đi, ngươi không sợ đệ tử của Tử Phủ phát hiện ra chúng ta à?

Hồ Bất Ngôn ờ lên,

– Vậy thì cẩn thận chút, tuy hắn là người phàm, nhưng tôi thấy hắn rất tà môn, chỉ sợ trăm quỷ ngàn ma cũng chẳng lợi hại bằng hắn đâu.

Nhai Nhi chỉ cười, cô đối với các mối phái trên giang hồ chưa bao giờ sợ đối phương là thần thánh phương nào cả. Trong mắt cô chỉ cần là con người thì cô có thể đánh bại, dẫu có là yêu quỷ thì cũng muốn lĩnh giáo. Hồ Bất Ngôn hóa ra nguyên hình, mang theo cô trên lưng đạp lên tia ráng chiều cuối cùng lao vút vào trong thành.

Chỗ ở của yêu nhân cũng lộ ra sự quỷ dị, sợ đi nhầm đường, họ vẫn trải kín cánh hoa trên con đường mòn kia, con kim hồ ly khổng lồ bước đi chậm rãi run rẩy, giống như lạc đà đi trên bãi cát.

Người trên lưng con hồ ly cầm một ngọn đèn quả quýt, thân hình mảnh khảnh lắc lư theo nhịp bước của nó, ánh sáng của ngọn đèn chớp lên chớp xuống như ma trơi, nếu nửa đường đụng phải người nào đó chỉ sợ sẽ bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Đến trước tòa họa lâu, cây đào che một nửa tòa lầu kia vẫn nở rực rỡ, dưới gốc cây là một công tử áo gấm, mi mắt quyến luyến, nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói:

– Tại hạ chờ đã lâu rồi.

Nhai Nhi nhảy xuống chắp tay,

– Để công tử đợi lâu rồi. Tôi định là cho người thông truyền, không ngờ công tử lại đích thân ra đón.

Y hơi gật đầu, biểu cảm đầy vẻ mong chờ, hòa nhã nói:

– Lâu chủ thật sự khác với người khác, từ lúc nhận được mật hàm của Lâu chủ, Lư mỗ chỉ mong trời mau tối để được gặp thôi. Cả một ngày cứ thất thần, nhiều việc lớn trong lầu đều gác lại hết, chỉ vì chờ gặp Lâu chủ.

Nhai Nhi cười lên:

– Lư công tử nhiệt tình như thế, tiểu nữ không dám nhận.

Một ma đầu giết người không chớp mắt tự xưng tiểu nữ, mang đến một cảm giác vừa hài hòa lại vừa hỗn loạn vô cùng khó diễn tả thành lời. Lư Chiếu Dạ nhìn Nhai Nhi, ánh mắt đầy chăm chú làm cô thấy khó chịu. Nhưng cũng không dừng bước, đi vào.

Lần này trên lộ đài không mở yến tiệc, dọc theo cầu thang gỗ đi lên, kiến trúc hậu lầu khổng lồ cao ngất, đi qua một hàng lang xoay tròn, có thể thu hết phong cảnh của Vương Xá Châu đầy xa hoa vào đáy mắt. Nhai Nhi từng hai lần đi thăm dò tòa họa lâu này, nhưng mà cái cô thấy và cái cùng với Lư Chiếu Dạ dẫn cô đi xem thì lại khác nhau rất lớn. Y dẫn cô vào sảnh đường, lạc địa tráo thượng được trạm khắc tinh xảo đẹp đẽ, một tấm họa bạch treo lơ lửng như đan thành tấm lưới. Xuyên qua mức rèm lụa mỏng đó, thấy vũ nương khiêu vũ trong lâu cùng khách khứa lui tới, có lẽ tiếng nói ồn ào hơi lớn, ở tiền lâu cũng có thể nghe thấy được.

Môi trường khép kín khiến bất ai cũng thấy bất an nghi hoặc, nửa mở thế kia tốt hơn nhiều. Nhai Nhi rất hài lòng với địa điểm này, Lư Chiếu Dạ có vẻ như rất hiểu rõ, cười nói:

– Lâu chủ không cần lo lắng, Lư mỗ cũng không có ý xấu gì. Ngài và tôi là giao dịch qua lại, ngài một tay giao hàng tôi một tay giao tiền. Tại hạ tuy không tính là người trong giang hồ, nhưng quy củ giang hồ thì vẫn hiểu đôi chút, tuyệt đối sẽ không khiến Lâu chủ khó xử, cũng tuyệt đối không đối không để Lâu chủ bị thiệt đâu.

Y hơi dừng lại, quay sang Hồ Bất Ngôn,

– Chỉ là tại hạ có một yêu cầu, ngoài hai chúng ta thì không thể có người thứ ba ở đây. Cho nên vẫn mời Hồ công tử vào tiểu đình, tôi sẽ chuẩn bị rượu ngon cùng mỹ nhân hầu hạ công tử.

Hồ Bất Ngôn thấy anh ta đang muốn tống cổ mình đi trong lòng đầy bất mãn, rượu ngon mỹ nhân đều chẳng chút lọt tai, dài giọng nói:

– Lư công tử làm giao dịch chẳng lẽ còn yêu cầu người khác tránh đi à? Truy tìm tung tích của Thần Bích cũng có một phần công lao của lão Hồ đây, lẽ nào Lư công tử còn đề phòng lão Hồ ta?

Lư Chiếu Dạ vẫn cười ôn hòa,

– Công tử chớ hiểu lầm ý của tại hạ. Ý tôi là giao dịch của tôi và Lâu chủ không đơn thuần chỉ là giao dịch tài vật, còn có quan hệ đến chân tướng vụ thảm sát của hơn hai mươi năm trước nữa, có người ngoài ở đây, dầu gì cũng không tiện mấy.

Lại xòe tay ra với Nhai Nhi,

– Lư mỗ là người làm ăn, chỉ biết gảy bàn tính, sẽ không múa đao vung kiếm. Lâu chủ mấy năm nay uy vũ giang hồ, hẳn sẽ không kiêng kị gì tôi chứ.

Anh ta tự nói bản thân vô hại, nhưng những cô gái trẻ trong thành mất tích đều liên quan đến anh ta. Lạ một điều là trên người anh ta chẳng có chút chân khí gì, cũng không có nội lực, cả con người không làm người ta thấy chút uy hiếp nào, có lẽ đây là chỗ lợi hại của y.

Nhai Nhi gật gật đầu, trước tiên không nói đến thủ đoạn của y, tiền tài cũng là việc nhỏ, cô chỉ quan tâm hung thủ đứng sau tấm màn mà thôi, bèn bảo Hồ Bất Ngôn:

– Ngươi đi uống rượu ôm mỹ nhân đi, sau một nén nhang ta sẽ tới tìm ngươi.

Ngụ ý thời gian chỉ một nén nhang thôi, nếu sau một nén nhang mà cô không có tin tức gì thì nhất định đã xảy ra chuyện rồi, thì y có thể giết xông vào.

Hồ Bất Ngôn nói được.

– Vậy lão Hồ đợi vậy.

Vung tay áo nghênh ngang rời khỏi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Lư Chiếu Dạ mời Nhai Nhi ngồi xuống, mình thì thong thả đi pha trà. Nến đỏ trên bàn sáng tỏ, Nhai Nhi mượn ánh sáng mà đánh giá y, lạ là hôm nay y cũng không hề kiêng dè gì, không chút ngại ngần trước ánh mắt quan sát của cô. Mái tóc đen thả phía sau, hai nhánh rũ đằng trước ngực, hai bên cạnh cổ bị che lúc ẩn lúc hiện, nhưng vết đỏ mảnh dưới cổ kia dưới đó càng thêm nổi bật. Cô thấy rất rõ, là vết cắt gọn gẽ, hẳn là vòng quanh sau cổ, người bình thường nếu có vết thương như vậy thì đã đi đời nhà mà từ lâu rồi.

Ý cười lan lên khóe môi của y, nụ cười vô cùng rộng lượng,

– Lâu chủ tò mò vì sao lại có vết cắt này lắm phải không.

Vừa nói vừa ngước lên nhìn cô,

– Lâu chủ có mang Thần Bích đến không?

Nhai Nhi đẩy hộp gấm trong tay qua.

Cô dùng máu thịt ôn dưỡng Thần Bích 22 năm, chúng nó từ lâu đã trở thành một phần trong thân thể cô rồi. Đặt ở trong hộp là để ứng phó với Lư Chiếu Dạ, người khác không biết chúng ở đâu, càng không biết cô dựa vào ý niệm là có thể linh hoạt sử dụng chúng.

Lư Chiếu Dạ mở nắp hộp ra, bảo vật mà người giang hồ tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy hiện đang ở bên trong, quả nhiên là thứ vũ khí sắc bén giết người bậc nhất, hai mảnh một xanh một tím khắc trên thân đao có tinh tú vận hành như nhật nguyệt tinh. Sắc bén như dòng nước đẹp chảy qua ao, khoan thai và mát lạnh, rộng chừng một ngón tay, tản mát ra hàn quang lạnh buốt.

Y lấy ra nửa mặt Thần Bích, cầm ở trong tay thưởng thức, bứt một sợi tóc nhẹ nhàng thổi một cái, Thần Bích phát ra tiếng ong ong ngân vang, sợi tóc kia thậm chí còn không chạm vào lưỡi dao thì đã bị sóng âm tước thành hai đoạn.

– Đao tốt, sát khí lạnh thấu xương!

Trên mặt y lộ ra thần sắc rất hài lòng, đưa tay nhẹ nhàng xoa cổ mình,

– Một nơi yếu ớt như này, không thể để thứ tầm thường tàn phá được. Sau này có Thần Bích rồi, vết cắt này có thể biến mất vĩnh viễn.

Nhai Nhi thầm kinh hãi, giờ mới biết được anh ta mượn sự sắc bén của Thần Bích để đổi đầu cho mình một cách vô hình.

Lư Chiếu Dạ nói xong, bỗng nhiên lại cười ngượng ngùng:

– Làm lâu chủ sợ rồi phải không? Đừng sợ, thực ra nó cũng giống như đổi y phục vậy.

Đẩy tách trà qua,

– Lần trước Lâu chủ mời tôi uống huyết trà, nay tôi mời lâu chủ phẩm mùi thịt.

Cuốn ống tay áo lên, cầm ngân câu khêu xông hương trong lò đồng.

– Lâu chủ nghe nói đến long tiên bao giờ chưa? Thế nhân đều nói long tiên có mùi thơm lạ lùng, mùi tanh có thể kích phát tất cả các mùi hương, nhưng thật ra không phải vậy. Cái hay của dùng long tiên ở chỗ khói xanh lơ lửng, tụ mà không tan. Hôm nay rảnh rỗi, tôi làm mẫu cho Lâu chủ xem, được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi