SÓNG NGUYỆT VÔ BIÊN

Đi cùng kẻ địch thật sự quá nguy hiểm, Nhai Nhi đồng ý, Tung Ngôn lại vô cùng lo lắng. Lệ Vô Cữu vừa đi, cậu ta giữ cô lại:

– Nửa đêm đi Chúc Âm các, cô không sợ rơi vào bẫy của ông ta à?

Nhai Nhi nhìn mây bay trên bầu trời, lẩm bẩm:

– Tôi tiến vào Thiên Ngoại Thiên, vốn dĩ chẳng phải bí mật gì. Cậu còn nhớ con ó đại chiến với Quân Dã ở Thước Sơn không, trước kia mỗi khi Lan Chiến phân công nhiệm vụ cho chúng tôi thì đều dùng mắt ưng để giám sát. Lệ Vô Cữu dĩ nhiên cũng có. Nhất cử nhất động của chúng ta ông ta đều biết, nhưng lại quá xem thường Ba Nguyệt Lâu rồi, cho rằng chúng ta một tòa thành cũng không công phá được, kết quả tổn thất cả ba thành liền. Ông ta không dám đánh cược, nhỡ đâu Thốn Hỏa Thành thất thủ, tiếp đó chính là Hậu Thổ Thành. Năm tòa thành bị phá, vậy thì ông ta có dám kê cao gối ngủ ngon ở đài Chúng Đế không?

Cô cười cười, có chút trẻ con:

– Ai chà, tôi thật không ngờ chiến công lại lớn lao như thế. Nói thật lúc ban đầu vào Thiên Ngoại Thiên tôi còn không dám tin, ngoài miệng thì nói rất dõng dạc, nhưng dẫu sao nơi này không phải nơi tầm thường, muốn đánh hạ nó, thật sự rất khó. Về sau không ngờ mọi thứ lại thuận lợi như thế, chỉ là tổn thất một Minh Vương, làm lòng tôi thấy khó chịu đến tận bây giờ.

Nhắc tới Minh Vương, Tung Ngôn cũng ủ rũ. Minh Vương không may mắn, đó là người kiên định nhất trong tứ đại hộ pháp. Hai năm trước Ba Nguyệt Lâu mới gây dựng lại, khi đó những sát thủ mang danh tiếng xấu tổ chức làm ăn buôn bán, ngay cả quỷ cũng không muốn tới cửa. Hiếm hoi lắm mới có một đơn hàng, Minh Vương bưng trà đưa nước, hầu hạ khách vô cùng chu đáo. Ai có thể nghĩ người lúc nào cũng tươi cười ôn hòa kia lại là đệ nhất sát thủ của Ba Nguyệt Lâu. Là hắn giỏi về giao thiệp, hay là bản thân thích cuộc sống tràn ngập pháo hoa, giờ đã mất rồi không ai có thể biết được nữa.

Thong thả đi trên hành lang nhà thủy tạ, sau khi thân phận bị bại lộ, đã có thể hưởng thụ chút thoải mái, có thể ung dung nghỉ ngơi trước trận đại chiến.

Cô sóng vai đi cùng Tung Ngôn, ngoảnh sang nhìn cậu ta, trò chuyện thân thiết như người nhà:

– Vẫn câu nói kia, tối nay tôi đi một mình, cậu ở ngoài chờ tin tức của tôi.

Tug Ngôn nhíu mày:

– Cô biết rõ tôi không đồng ý mà.

– Không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nhai Nhi không cho phép cậu ta phản bác:

– Lúc trước nếu không phải Lệ Vô Cữu nói ra, tôi không biết cậu sẽ có tâm tư kia đấy. Cậu tính dùng tính mạng để lấy Long Hàn Châu cho tôi phải không? Cậu cho rằng làm tôi muốn vật đó đến thế à? Tôi không muốn người của tôi từng người một rời xa tôi. Cái chết của Tai Trắng vẫn luôn làm tôi áy náy, cậu đừng có dậu đổ bìm leo nữa.

Tung Ngôn sau khi trưởng thành vẫn cố chấp như cũ, anh ta nói:

– Cô không phát hiện Lệ Vô Cữu khác hẳn người thường à? Với thủ đoạn của cô, đối chiến với người phàm tôi không lo lắng như thế. Nhưng nếu đối phương lai lịch mù mờ, tôi tuyệt đối sẽ không để một mình cô mạo hiểm được.

Lệ Vô Cữu không tầm thường đương nhiên là cô nhận ra, cúi đầu nhìn gói trà trong tay, người khó hiểu này, bản thân mang trà về, cũng bảo tiểu nhị chuẩn bị một phần cho cô nữa. Cô ném túi trà vào trong nước:

– Trong mắt tôi có Thần Bích, có thể nhìn thấu chân thân yêu mị. Vừa rồi tôi có thử phân biệt, ông ta là người phàm.

Tung Ngôn ngẩn ra:

– Cô có thể nhìn thấu…Vậy chân thân vẫn luôn ẩn hiện như bóng với hình à?

Anh ta có vẻ căng thẳng, xòe tay ra, hỏi:

– Vậy còn tôi, tôi thì sao?

– Đương nhiên là người ở đâu thì hư ảnh của chân thân ở đó rồi.

Nhai Nhi cố tình trêu, đưa hai tay miêu tả:

– Cá mè hoa, hai mắt to như hai đồng tiền, dưới mắt còn có nếp nhăn, cái mũi là hai mắt, bên cạnh là hai sợi râu… Mà đó là râu hay xúc tua vậy? Dù sao cậu đứng ở đây, hư ảnh ở ngay sau cậu, dưới ánh mặt trời còn có phản chiếu nữa cơ.

Tung Ngôn trợn mắt há hốc mồm, cuống quýt ngoái lại xem, nhưng chẳng thấy gì. Bỗng anh ta ý thức được vì sao cô lại không yêu mình, thì ra thua ở chỗ này. Ai sẽ có tình cảm với một con cá chứ, cô có thể xuyên qua mặt người nhìn thấy chân thân, vậy nên trong mắt cô, anh ta vĩnh viễn là một con cái. Trái tim như bị nghiền nát thành những mảnh nhỏ, có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. Liếc nhìn cô, đón ánh mắt cô, anh ta lại không dám nhìn, né tránh hỏi:

– Vậy Hồ Bất Ngôn thì sao, cô cũng nhìn thấu được à?

Nhai Nhi nói đúng vậy,

– Tôi còn đếm râu của anh ta nữa, dài dài ngắn ngắn tổng cộng 47 sợi.

Tung Ngôn thấy trước mắt tối sầm, chân lảo đảo, Nhai Nhi vội đỡ anh ta, cười đến nghẹn lại:

– Sao thế, chân cẳng bị làm sao à?

Tung Ngôn lắc đầu ủ rũ, nhớ tới vài lần cho rằng tư thái phóng khoáng, ở trong mắt cô lại chính là cái dáng õng ẹo của cá mè hoa, đó là một sự thật làm người ta tuyệt vọng đến nhường nào.

Buồn thương bò lên trên mặt, anh ta ai oán hỏi:

– Có phải dù tôi có làm gì thì đều có chân thân phía sau phải không?

Ông trời cho cô có được năng lực lạ lẫm như thế, với anh ta mà nói thật chẳng công bằng chút nào.

Nhai Nhi buồn cười đến đau cả bụng, Tung Ngôn tuy nói đã thành niên, nhưng đôi lúc vẫn rất ngốc nghếch. Nom dáng vẻ ủ rũ chán chường kia của cậu ta, có lẽ đang ảo não vì sao mình tài giỏi như thế kia, còn bản thân cậu ta lại vô dụng!

Cô cong môi lên, phá lên cười to:

– Lúc ăn cơm có, hay lúc nghiêm túc phân tích chiến thuật cũng có…

Mặt mày Tung Ngôn đỏ lựng lên, cau mày:

– Cấm cười!

Thấy cô cười đến không có hình tượng, dậm chân cao giọng:

– Cấm cười nữa!

Nhưng vẫn không thể ngăn cô được, bèn tức giận đùng đùng bỏ đi, dù sao ở trong mắt cô, anh ta dù tức giận thì cũng vẫn là con cá mè hoa vểnh râu trợn mắt thôi.

Nhai Nhi vội đuổi theo túm Tung Ngôn lại, nhưng bởi bắp chân không còn lực, bèn ra sức giữ vai cậu ta lại, vừa cười vừa nói:

– Cậu trưởng thành rồi mà vẫn trẻ con như thế. Tôi đùa thôi, nếu lúc nào cũng mở thiên nhãn, thì cả thế giới này đều là đầu trâu mặt ngựa, quá đáng sợ.

Tung Ngôn nghe thế sắc mặt hòa hoãn hơn:

– Thật không?

Nhai Nhi gật đầu:

– Thật trăm phần trăm.

Tung Ngôn giận giữ túm chặt eo cô:

– Sao cô lại xấu xa như vậy chứ!

Tư thế này quá mờ ám, cô cười đẩy cậu ta ra:

– Tiên quân nhà tôi thấy sẽ ghen đấy.

Tung Ngôn có vẻ thất vọng, lại không dám làm để cô nhận ra, giọng ngang ngạnh:

– Tử Phủ quân là người đọc sách, chẳng lẽ không rộng lượng chút à?

Nhai Nhi nhớ tới anh, nửa chua xót nửa ngọt ngào. Thế nhân đều cho rằng anh thủ tàng thư lớn nhất thế gian, nhất định là người bụng đầy văn chương, nhưng ai biết đơợc anh không hề thích đọc sách. Giờ gặp biến cố phải chịu nhiều khổ sở, với tính cách của anh, đương nhiên sẽ không tính toán chi li chút việc nhỏ này. Nhưng cô không nỡ để anh phải chịu chút ấm ức nào, cho nên không thể tiếp tục không biết e dè như trước kia nữa.

Cô thở dài, nụ cười cũng dần biến mất, khẽ khàng nói:

– Đã hơn hai tháng rồi, tôi rất nhớ chàng.

Mấy ngày qua vừa khổ vừa gặp khó, Tung Ngôn không nghe thấy cô than một câu như vậy, có lẽ kiên cường lâu rồi, cô đã quen với việc không để lộ cảm xúc ra ngooài, chỉ biết mang theo thủ hạ xung phong liều chết, dũng cảm tiến về mục tiêu đã định. Anh ta bỗng thấy cô rất đáng thương, là sự đáng thương mà người ngoài cũng như bản thân không cần sự đồng cảm, rõ ràng là được nhiều người ủng hộ, nhưng lại bôn ba mệt mỏi. Cô biết rõ bản thân muốn gì, mục tiêu càng rõ ràng, tự tổn thương càng lớn.

Anh ta an ủi:

– Lấy được Long Hàm Châu là có thể đi vùng cực địa rồi, cố kiên trì nhé.

Nhai Nhi gật đầu:

– Đúng vậy…Tôi phát giác Lệ Vô Cữu rất quái dị, từ lời nói cử chỉ của ông ta, rất giống chàng.

Tung Ngôn chưa từng ở chung với Tử Phủ quân, cũng không biết “giống” như cô nói là cảm giác cá nhân cô hay đúng là như thế. Anh ta chỉ thấy trên người Lệ Vô Cữu toát lên một loại hơi thở tà ma quỷ quái, rất khó miêu tả, giống như một chén nước, mà ngươi lại không phân biệt rõ nước trong chén là trong hay đục.

Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, họ tìm một khách điếm, vừa vào đã được tiểu nhị đón tiếp:

– Nhạc Lâu chủ của Ba Nguyệt Lâu ạ? Tiểu nhân đã chuẩn bị phòng hảo hạng cho hai vị rồi. Mời đi theo tôi.

Xem ra là Lệ Vô Cữu an bài, vào Thốn Hỏa Thành thì có vẻ như không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta. Nhai Nhi thấy may mắn, may mà đám Tô Họa không vào thành cùng, nếu nhiều người vào thành, vậy thì Ba Nguyệt Lâu thật sự tiêu tùng rồi.

Đi tới đâu hay tới đó, hai người theo tiểu nhị lên lầu, gian phòng râm mát là dễ chịu nhất vào mùa hè, tiểu nhị đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một cây chuối tây tán lá rộng lớn, mỗi khi có cơn gió thổi qua thì tán lá rộng lại phe phẩy theo gió. Tán lá chuối vừa cụp xuống, thì thấy cách đó không xa chính là một con sông nhỏ đang theo thủy triều lên xuống, tiểu nhị nói, con sông này thông với con sông lớn của Mộc Tượng Thành, là nguồn nước duy nhất trong Thốn Hỏa Thành.

Tiểu Nhị dàn xếp xong thì xuống lầu, Nhai Nhi đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa, nói:

– Lệ Vô Cữu này quả thực không gì không làm được, tôi ở trước mặt ông ta không có bí mật gì cả. Ông ta biết tôi muốn Long Hàm Châu, càng biết tôi muốn dùng châu này để làm gì. Tôi thật sự không nghĩ ra, ông ta có được những tin tức này từ đâu cơ chứ.

– Không phải yêu chẳng phải tiên, lại thần thông quảng đại.

Tung Ngôn ảo não:

– Ông ta hiểu rõ chúng ta như lòng bàn tay, mà chúng ta lại chẳng biết gì về ông ta cả. Sớm biết như thế, đáng nhẽ trước đó chúng ta nên thăm dò đài Chúng Đế trước, ít nhất biết rõ ông ta là thần thánh phương nào.

Nhai Nhi lại bật cười:

– Nếu để cho cậu thăm dò được thì ông ta lại chẳng phải Lệ Vô Cữu rồi. Dù sao thì đi tới bước này rồi, tối nay cứ vào Chúc Âm các rồi tính sau.

Tung Ngôn vẫn nói:

– Tôi đi cùng cô.

Nhai Nhi vẫn lắc đầu:

– Ông ta muốn Thần Bích, tạm thời sẽ không dám làm gì tôi. Nhưng cậu ấy, nếu ông ta thấy cậu vướng chân tay, biết đâu lại giết cậu thì sao. Mà nhỡ đâu tôi xảy ra chuyện, không ai thông báo cho Tô Họa bọn họ, cậu muốn toàn bộ Ba Nguyệt Lâu bị diệt à.

Tung Ngôn không lay chuyển được cô, tận đến lúc trước khi cô đi vào Chúc Âm các, mặt mày vẫn hậm hực không chịu.

Nhai Nhi vỗ lên tay cậu ta, trấn an cậu ta. Quay người nhìn vào tòa nhà hình tháp, dưới bầu trời đêm tăm tối, nó sừng sững nặng nề áp bức. Trước Chúc Âm các cũng đốt địa hỏa, ngọn lửa đỏ rực phun ra nuốt vào trên trụ đồng, chiếu lên người đứng trên bậc thang. Người kia toàn thân màu đen đứng khoanh tay, biểu cảm lạnh như băng nhìn xuống dưới, đối lập hẳn với vẻ ôn hòa nhã nhặn ban ngày.

Đây mới là Hữu Minh chủ đài Chúng Đế chân chính! Nhai Nhi ổn định tinh thần, nhấc vạt áo bào lên bước lên bậc thềm. Y nhìn cô từng bước đến gần, ngay khi cô bước lên bậc cuối cùng, thì xoay người đi vào Chúc Âm các.

Hai bên cửa có vệ sĩ chấp mâu đứng nghiêm, Tông chủ Hỏa tông đi cùng cũng không theo vào, đến trước cửa thì dừng bước. Nhưng vị Tông chủ này rõ ràng là thái độ rất thù địch với cô, đôi mắt như ưng gườm gườm nhìn cô, ánh mắt sắc như đao, hận không thể lăng trì cô để giải hận trong lòng.

Nhai Nhi không để ý tới gã, hộ pháp đài Chúng Đế chẳng qua như vậy thôi, bản lĩnh không bằng ngươi thì gườm với ngươi. Thốn Hỏa Thành nếu không có Lệ Vô Cữu ra mặt, thì lúc này Triều Nhan hẳn đã đặt lên cổ gã rồi, gã còn có cơ hội đây tỏ thái độ hay sao?

Chúc Âm các này thật sự rất nóng, ngay khi bước vào cánh cửa lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới. Năng lượng tâm trái đất tích giữ hàng tỉ năm tỏa ra từ một lối nhỏ, đó là một ngõ cụt điên rồ và hung hãn mức nào. Nóng đối lạnh, lửa đối băng, chỉ có lực lượng cực lớn như thế mới có thể chống đỡ được cái tàn khốc của Bát hàn Cực địa.

Lệ Vô Cữu đi trước, vạt áo bào uốn lượn quét lên con đường đá xanh hẹp dài, lửa cho thể gột rửa mọi thứ, cho nên Chúc Âm Các này không nhiễm một hạt bụi.

Nhai Nhi nhấc tay áo lên lau mồ hôi, lại nhìn Minh chủ, lửa hỏa địa ngục này dường như không làm ảnh hưởng gì đến y cả. Lệ Vô Cữu ngoảnh sang nhìn cô:

– Chúc Âm các có cơ quan, từ lúc phá giải đến lúc vào trong đài mất ít nhất nửa canh giờ. Độ nóng như này, người bình thường nhiều nhất trong thời gian một nén nhang là mất mạng ngay.

Y lạnh lùng đánh giá cô:

– Nhạc Lâu chủ thì sao, có chịu đựng được không?

Nhai Nhi mỉm cười, bình thản nói:

– Còn tạm. Nhưng mà tôi rất tò mò, cơ quan mà Minh chủ nói, có thật sự vây khốn được tôi nửa canh giờ không.

Kiểu nói năng mạnh bạo, đương nhiên đó là tự tin của người có bản lĩnh. Y cũng đã từng quan sát, cơ quan của Ba Nguyệt Lâu tuy không bằng Thiên Cơ môn, nhưng cũng có chút danh tiếng trên giang hồ. Nếu cô thật sự xông vào, có lẽ thời gian một chén trà nhỏ là đủ rồi.

Sát thủ mà Lan Chiến huấn luyện ra người nào cũng bản lĩnh cao cường, nếu không phải chết ở bệnh háo sắc, thì có lẽ Ba Nguyệt Các còn lớn mạnh hơn nữa. Sau khi Lan Chiến chết Ba Nguyệt Các rơi vào tay nhóc con này, cô dao sắc chặt đay rối, giết sạch những người cũ từng được trọng dụng, liên hệ giữa Ba Nguyệt các và đài Chúng Đế cũng bởi vậy mà bị chặt đứt. Còn tốt, để cô lên làm đương gia, còn an toàn hơn so với Lan Chiến. Ngay cả Lan Chiến, một thanh đao mất khế chế, chặt đứt cũng không đáng tiếc.

Hai mươi hai năm, chờ đủ lâu rồi.

Y quay qua liếc cô, rất lâu trước kia, có một cô gái nhảy một điệu múa trước tháp Thông Thiên, đã làm mê đảo không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt. Ngũ quan của cô nhóc này rất giống nàng ấy, nhưng ngoài vẻ diễm lệ thì còn có thêm bảy phần anh khí. Cô mặc bộ đồ cứng, áo giáp mềm, thần thái sáng láng, càng như vậy, càng khiến người ta muốn nhìn thấy cô mặc váy nhẹ nhàng, gót sen yêu kiều hơn. Thế mà, cô còn muốn đi Bát hàn Cực địa chịu chết, thật là tiếc cho một cái túi da đẹp.

Y thu ánh mắt lại, ngẩng đầu bước lên bậc thang ba cấp. Mỗi một vòng bậc thang đều dùng ngọc thạch gọt giũa thành lan can, tạo thành hình bát quát, phần âm dương ở giữa chính là nơi cất giữ Long Hàm Châu.

Địa hỏa cháy ngày đêm không nghỉ, huyền thiết bị đốt đỏ rực. Lệ Vô Cữu đưa tay chuyển động một thanh lan can trong đó, đường cong nối liền âm dương ngư chậm rãi thu gọn ra hai bên, hỏa kỳ phía dưới không kịp chờ đợi bay lên, ầm một tiếng, vọt lên cao năm sáu trượng Sau đó từ từ hạ xuống, giống như đầu lưỡi của cự thú, tham lam liếm láp khóe môi.

Không ai biết hố này sâu bao nhiêu, có lẽ sâu tới tận tâm trái đất biết đâu chừng. Nhai Nhi bước lên xem, sóng nhiệt đập vào mặt, da mặt nóng bỏng. Đợi khi ngọn lửa thu lại oai uy, mới thấy rõ trong nó có một hạt châu to như chén trà lớn, màu đỏ sậm, đỏ đến mức khiến người ta chấn động.

– Đây là Long Hàm Châu à? – Cô do dự hỏi, – Tôi cứ tưởng nó ở trong miệng rồng.

Lệ Vô Cữu nói:

– Đã từng như thế.

Y vừa nói vừa niệm quyết, hạt châu trong lửa chậm rãi lơ lửng. Long Hàm Châu thoát khỏi địa hỏa nhưng sóng nhiệt không giảm đi, một viên hỏa châu như thế, dù ném vào sông hay biển thì cũng đủ cho sông biển sôi trào.

Nhai Nhi tuy chăm chú nhìn hỏa châu, nhưng khóe mắt vẫn tập trung lên người Lệ Vô Cữu. Cô đang tính toán, cần mấy chiêu thì đánh ông ta rơi xuống địa hỏa. Binh bất yếm trá, chỉ cần có Long Hàm Châu, đến lúc đó lập tức ra tay, biết đâu giành được nước trên.

Cô không biểu lộ cảm xúc, người đang chuyên tâm lấy Long Hàm Châu ra đương nhiên cũng sẽ không phát hiện ra gì dị thường. Thật kỳ lạ, ông ta chỉ là một người phàm, vì sao lại có năng lực điều khiển địa hỏa? Từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn, dòng khí đập vào mắt cuốn vào ống tay áo rộng của ông ta, nhìn giống như yêu nhân đang thi triển cổ thuật.

Lực lượng đã tích tụ trong ống tay áo, cô đã chuẩn bị đâu ra đấy, ngay khooảnh khắc Lệ Vô Cữu giao Long Hàm Châu ra, thì đánh ra một chưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi