Ngay từ đầu, kế hoạch của An Nhu là ở nhà học tập trải qua cuối tuần buồn chán, cho nên khi Sở Hư Uyên không mời tự đến, trong lòng cô thật sự là cự tuyệt tiếp đón.
Ngáp ngắn ngáp dài chào đón Sở Hư Uyên vào nhà, An Nhu xoa xoa đôi mắt: "Sao anh lại đây sớm như vậy, có việc gì sao?"
Tối hôm qua cô thức đêm chuẩn bị cho cuộc thi tháng, cuối tuần còn phải ôn tập lại.
"Em không ngủ đủ giấc?" Sở Hư Uyên nhìn An Nhu buồn ngủ mông lung, phía dưới hốc mắt còn có một mảnh xanh đen, tinh thần và sắc mặt có vài phần tiều tụy. Sở Hư Uyên nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi, cũng không tính sớm.
"Không có, chỉ là thức đêm chưa kịp ngủ bù thì anh đã tới quấy rầy rồi." An Nhu mới chợp mắt không bao lâu thì Sở Hư Uyên đã gõ cửa, làm cô vội vội vàng vàng, cũng chưa tới kịp thay quần áo ngủ, may mắn là cô ưa chuộng loại hình quần áo ngủ hình thú nguyên bộ liền quần, nhưng hiện tại An Nhu nói chuyện đều là mơ hồ, đầu óc còn đang ngủ.
"Đi ngủ."
Sở Hư Uyên nhàn nhạt nói: "Anh vào thư phòng xử lý chút công việc."
"A? không phải anh có chuyện tìm em sao?"
An Nhu nỗ lực mở to hai mắt, vỗ vỗ gương mặt: "Sở tiên sinh, không có việc gì, em đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không sao."
Sở Hư Uyên cúi đầu nhìn cô, gương mặt cô nhóc mềm mại ửng đỏ, nói chuyện cũng lộ ra biểu tình mơ màng buồn ngủ, toàn thân mềm mềm mại mại, vô cùng đáng yêu.
Ngay cả bản thân anh cũng chưa ý thức được, Sở Hư Uyên vươn tay chọc chọc một chút vào một bên má của An Nhu.
Xúc cảm thực tốt.
Trước lúc An Nhu phản ứng lại, Sở Hư Uyên đã ho khan hai tiếng che dấu hành động xấu hổ của mình, giọng nói bình tĩnh: "Anh có chút việc muốn xử lý gấp, em đi lên nghỉ ngơi trước, chờ anh xử lý xong rồi lại kêu em dậy sau, được không?!"
"Ơ... Vậy em về phòng ngủ một lát nha." An Nhu có chút chậm chạp chớp chớp mắt, hiện tại tư duy của cô rất mơ hồ, muốn nói cái gì rồi lại có chút mờ mịt, ngoan ngoãn nói câu chúc ngủ ngon với Sở Hư Uyên.
"Em đi ngủ đây, Sở tiên sinh làm xong việc nhớ kêu em dậy đó, đúng rồi, anh biết thư phòng ở đâu..." Vừa nói, An Nhu lung lay xoay người, muốn dẫn Sở Hư Uyên đến thư phòng.
Một đôi tay từ phía sau đỡ lấy bả vai An Nhu. Sở Hư Uyên hơi sử dụng lực, đẩy An Nhu lên cầu thang: "Em lên phòng ngủ trước đi, anh biết thư phòng nằm ở đâu."
Nhìn An Nhu lảo đảo lắc lư đi lên bậc thang đầy nguy hiểm, Sở Hư Uyên khẽ nhíu mày, đỡ cô từ phía sau, đẩy cô đi đến phòng ngủ, còn giúp cô mở cửa.
"Ngủ, anh đi xử lý chút việc rồi kêu em dậy sau." Nhìn An Nhu một đầu ngã quỵ ở trên giường, Sở Hư Uyên không yên tâm bổ sung thêm, nghe được một tiếng mơ hồ trả lời.
... Thôi, nhìn thấy mèo con nỗ lực như vậy, lần này anh cố mà không so đo với cô nữa. Rõ ràng khóe miệng không tự giác cong lên một độ cong tuyệt đẹp, người đàn ông lại khắc chế biểu tình lạnh nhạt ung dung.
Nhẹ nhàng cưỡi đi quen đường bước vào thư phòng, Sở Hư Uyên click mở máy tính của An Nhu, di động trong túi phát ra âm thanh.
Nhìn tên hiện lên trên màn hình di động, Sở Hư Uyên dừng một chút, chuyển cuộc gọi.
"A lô! Anh Sở! Anh đến chưa? Có dẫn Nhu Nhu theo không?" Giọng Hạ Dương từ đầu bên kia truyền đến, thật tùy tiện, thật ầm ĩ.
Sở Hư Uyên nhíu mi, đứng lên đóng lại của thư phòng, lại giơ tay vặn nhỏ âm lượng lại: "Công ty có việc, sẽ tới trễ một chút."
"Trời trời, hôm nay mặt trời mộc đằng ĐSo, hiếm khi anh Sở nhà ta dễ nói chuyện như vậy nha!" Hạ
Dương lớn tiếng gào to: "Anh Sở, anh thật xấu xa mà, nói tốt mang Nhu Nhu lại đây chơi, vậy mà còn công với chả việc!"
"... Em khi nào thân với An Nhu như vậy?"
Sở Hư Uyên nhịn không được, con ngươi nhanh chóng tụ tập khói mù: "Nhu Nhu?"
"... A ha ha ha, thật ra cũng không có thân gì mấy đâu, có đôi khi chơi game cũng là cách thăng tiến tình cảm ... A ha ha ha!" Quá quen thuộc tính cách của Sở Hư Uyên, Hạ Dương nghe rất rõ ràng sự nguy hiểm cất giấu ở trong giọng nói bình tĩnh của Sở Hư Uyên, lập tức biện bạch.
"Cũng không phải giống như anh suy nghĩ đâu, ý của em là cảm thấy tên của em gái dễ nhớ... Anh Sở, anh đừng nghĩ nhiều làm chi, anh biết rõ tính cách tự quen thuộc của em mà, thật ra chúng em không thân, em không có ý gì khác đâu..."
Gập ghềnh chứng minh bản thân trong sạch, bên ngoài hô mưa gọi gió nhất chơi đến không sợ ma nào, cậu út nhà họ Hạ quả thực khóc không ra nước mắt, anh chỉ thuận miệng kêu thôi, sao lại chọc phải núi lửa của anh Sở rồi!
"Ừ, lần sau nhớ chỉ gọi tên của em ấy thôi, em ấy không thân với mấy đứa." Sở Hư Uyên nhàn nhạt nói, từ đầu tới đuôi đều bình tĩnh, giống như những dấu hiệu báo trước nguy hiểm đó chỉ là ảo giác của Hạ Dương.
"Cứ như vậy đi, đợi anh giải quyết xong công việc sẽ báo cho em biết."
"Dạ! Anh Sở nhanh lên nha, cố lên."
Thật vất vả vượt qua đề tài nguy hiểm, Hạ Dương nhẹ nhàng thở ra, cắt đứt điện thoại với Sở Hư Uyên, nhìn một dàn tiểu thư công tử phía sau lưng vẫy vẫy tay: "Anh Sở có việc, lát nữa mới tới, chúng ta chơi trước thôi!"
Mọi người ở đây đều giữ biểu tình khẩn trương khi Hạ Dương gọi điện thoại giờ cũng buông dần xuống, hi hi ha ha lại náo nhiệt lên. Bọn họ mỗi người đều không nói gì đối với việc Sở Hư Uyên thất hẹn, cho dù là Hạ Dương cũng chưa dám có ý kiến.
Chuyện này rất bình thường, Sở Hư Uyên là chủ nhân nhà họ Sở nhưng lại không khoa trương, trường hợp giống thế này cũng hiếm khi lộ diện, lần này anh ta nói muốn tới, mấy gia tộc có tư cách tới tham gia cơ hồ đều tới.
Đừng nói chỉ là chờ một chút, dù chờ một ngày, có thể chờ đến Sở Hư Uyên xuất hiện cũng không phàn nàn.
Đừng nói, trong lòng nhóm người này đều hiểu rõ, lần này Sở Hư Uyên ra tới là muốn mang theo một nhân vật thần bí... Đảm nhiệm chủ nhân nhà họ Sở đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên Sở Hư Uyên làm ra việc này.
An Nhu ngủ một giấc no căng, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhìn đồng hồ báo thức nằm ngày đầu giường, đã... 10 giờ rưỡi. Cô ngủ lâu như vậy sao?! Hình như cô có một giấc mơ có liên quan đến Sở Hư Uyên thì phải?
Gạt người, tổng giám đốc Sở sao có thể tới tìm cô sớm như vậy... Chỉ vì xử lý công việc... Lại còn săn sóc chu đáo như vậy, dịu dàng đẩy cô đi ngủ, không có khả năng, không có khả năng!
Xoa xoa đôi mắt, muốn đi xuống lầu uống nước, An Nhu mới vừa mở ra cửa phòng ngủ, thì đã nhìn thấy Sở Hư Uyên đứng ở trên hành lang.
"Tỉnh?" Người đàn ông mặc tây trang tư thái nhàn tản dựa vào trên tay vịn cầu thang chất liệu gỗ, nghiêng đầu nhìn cô. Cuối hành lang là cửa sổ dài đang mở ra, ánh mặt trời từ bên ngoài phản xạ chiếu vào, dưới ánh sáng tươi mát, đáy mắt người đàn ông nhàn nhạt nhu hòa.
Trong lúc nhất thời, An Nhu xem ngây người. Sự thật là Sở Hư Uyên rất đẹp, nhưng giống như vậy, nghiêng đầu, dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp... An Nhu không tự giác nuốt nước miếng.
Thật sự rất đẹp!
Rất thích!
Rất... An Nhu hoảng hốt nghe được tiếng tim đập vô cùng kịch liệt của bản thân.
Ho khan hai tiếng, An Nhu dời đi tầm mắt: "Sở, Sở tiên sinh, tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?"
Hỏi ra vấn đề này, An Nhu cũng phát giác bản thân hình như có hơi ngốc, lập tức bổ cứu: "Không phải, ý của em là, tại sao anh lại ở chỗ này? Tìm em có việc gì sao?"
Cô không thể khắc chế màu đỏ đang hiện dần trên làn da của cô, và nó đang lan tràn từ tai đến cổ, chỉ có thể cầu nguyện thị lực của Sở Hư Uyên không tốt, không phát hiện ra.
Sở Hư Uyên khẽ cười một tiếng, nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ: "10 giờ rưỡi... Sớm hơn một chút so với suy đoán của anh, đi rửa mặt thay quần áo, anh mang em đi ra ngoài thả lỏng một chút."
"Thả lỏng một chút? Muốn đi ra ngoài sao?" An Nhu hơi giật mình, quên mất sự túng quẫn vừa rồi.
"Là... Thật sao?"
An Nhu hỏi thật sự rất cẩn thận. Cô cảm giác lễ nghi còn chưa có học tốt, có vài địa điểm không thể tùy tiện đi vào, phía trước học cơ thể cũng có chút cứng đờ, đến lúc đó gặp mặt người khác thì phải làm sao bây giờ...
An Nhu miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời này thật không có hy vọng.
Không có cách nào khác, An Nhu cơ sở quá kém, bản thân cũng chỉ là một cô gái xuất thân bình thường, lễ nghi làm thứ thể nghiệm EQ, cũng không phải là phạm trù mà thiết bị điện tử có thể làm được, An Nhu có nỗ lực như thế nào cũng rất khó đuổi kịp. Càng đừng nói thời gian còn ngắn như vậy.
"Không sao, chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ thôi." Sở Hư Uyên tay đút vào trong túi, đi tới đè đè vuốt vuốt đỉnh đầu An Nhu.
"Không cần lo lắng, không cần phải yêu cầu chuẩn bị gì đâu."
"Boss à..."
An Nhu nháy mắt đã hiểu ý của Sở Hư Uyên, càng thêm run rẩy: "Sở tiên sinh, cái này... Nếu đến lúc đó em làm sai điều gì, anh đừng đánh em đó nha..."
"Sợ cái gì."
Sở Hư Uyên nhìn An Nhu rụt thành một cục, tự nhiên tâm tình tốt hẳn, lợi dụng thân cao ưu thế lại vỗ vỗ đầu An Nhu: "Có anh ở đây, em làm gì đều không sao cả."
Sở Hư Uyên nói như đương nhiên rồi, đều có một loại kiêu căng không ai bì nổi. Nhưng bởi vì anh ấy có quyền lực để nói như vậy. Đừng nói anh ấy dẫn An Nhu theo, cho dù chỉ là một người ăn xin bên ven đường, người đó muốn làm quốc vương, đối với Sở Hư Uyên tới nói cũng là dễ như trở bàn tay.
... Boss chính là boss mà, sao mình có thể quên được phía sau mình còn đứng một big boss lớn như vậy. An Nhu rối rắm một chút, thực vui vẻ phát hiện lời bảo đảm của Sở Hư Uyên còn rất đáng tin cậy hữu hiệu. Hơn nữa... Thật ra lời này nghe đặc biệt sướng, he he hé hé.
"Ừ, cũng được, vậy em đi với anh."
Quơ rớt bàn tay đang tác quái trên đầu mình, An Nhu vuốt cổ rồi vuốt mặt: "Mình phải mặc cái gì đây? Thôi, hình như mình cũng không có cái gì để mặc..."
An Nhu vừa lẩm nhẩm lầm nhầm, vừa nhanh chóng trở lại phòng ngủ thay quần áo, trong lòng có chút hối hận lúc trước vì tiết kiệm tiền mà không mua nhiều vài bộ váy đầm.
Chuyện này cũng không thể trách An Nhu, cả ngày mê đắm vào việc học tập, cũng đâu có chỗ nào để đi mà mua váy đầm.
Tuy rằng trong lòng có chút sốt ruột, An Nhu cũng không có nói cho Sở Hư Uyên biết. Cô đã làm phiền Sở tiên sinh đủ nhiều, chút việc nhỏ này còn xử lý không tốt cũng thật không xứng đứng cạnh anh ấy... Hơn nữa, Sở tiên sinh sẽ quan tâm đến những việc này mới là kỳ lạ.
Sở Hư Uyên còn dựa vào trên lan can hành lang. Nghe được mấy câu An Nhu đang nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, dừng một chút, im lặng suy nghĩ một lát, cầm di động gọi cho người nào đó mà anh cực kỳ chán ghét.
Chậc... Coi như là sai lầm của anh, không ngờ mèo con còn có nhiều chuyện nhọc lòng như vậy, chỉ là đi ra ngoài thôi, có cần làm trầm trọng đến như vậy hay không?!
Hai mươi phút sau, An Nhu thật vất vả tìm được bộ quần áo thay, lại lăn lộn làm tóc, cũng không thể cột tóc đuôi ngựa, quá mất mặt, còn lo lắng kéo dài thời gia, không biết cò làm chậm trễ thời gian của Sở Hư Uyên hay không.
"Vốn dĩ con gái sửa soạn rất tốn thời gian..."
Ngoài cửa Sở Hư Uyên cũng không có ra tiếng thúc giục, An Nhu cũng không biết tâm trạng hiện tại của đối phương ra sao, chỉ có thể nhanh hơn tốc độ: "A a, không kịp, không kịp rồi!"
Cửa bị người gõ vang, An Nhu vội vội vàng vàng cột tóc, cao giọng nói: "Xong ngay thôi!"
"Nhu Nhu, là mình." Người bên ngoài lại không có trả lời An Nhu, mà giọng nói mang theo chút ý cười.
"... Tô Hoàng?" Lần này An Nhu là thật sự giật mình, cọ cọ cọ chạy tới mở cửa, nhìn thấy Tô Hoàng đứng ở cửa, tươi cười xinh đẹp.
"Chào buổi trưa, mình tới giúp cậu theo lời nhắn nhủ của người đang đứng bên ngoài kia."
Tô Hoàng chớp chớp mắt, chuyển khách thành chủ lôi kéo An Nhu vào phòng ngủ, còn đóng cửa thật mạnh tay như dằn mặt người nào đó: "Sao vậy, thật ngoài ý muốn sao?"
"... Có, có chút."
An Nhu ngượng ngùng cười cười, kéo Tô Hoàng ngồi xuống: "À, Sở tiên sinh kêu cậu tới à?"
An Nhu biết, trình độ thù hận của hai người kia rất nghiêm trọng, vậy mà dưới loại tình huống này Sở Hư Uyên lại nhờ Tô Hoàng tới... Không thể tưởng tượng được mà.
"Ừ, một người người đàn ông như anh ta thì biết cái gì kia chứ, con gái chúng ta ra đường đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện."
Tô Hoàng cười dịu dàng, nhưng lờ nói lại không chút nể tình, lại nhấc mấy cái túi trong tay: "Ậy, cậu yêu cầu đồ ra ngoài mình đã mang đến cho cậu rồi đây, Nhu Nhu của mình mà mặc vào khẳng định rất xinh đẹp."
Tô Hoàng là bị một cú điện thoại của Sở Hư Uyên kêu dậy.
Lúc nhận được điện thoại, Tô Hoàng không có mặt ở biệt thự trường học, nhưng khi nghe lời nhờ vả từ loại người như Sở Hư Uyên, Tô Hoàng không chút khách sáo mở miệng trào phúng hai câu, lại vừa vội vàng chạy đến tiệm quần áo chọn một bộ váy chạy tới đây.
Dùng đầu gối cũng biết, cái loại ngu ngốc như Sở Hư Uyên căn bản không biết con gái khi ra đường phải yêu cầu cái gì. Huống chi Nhu Nhu còn là lần đầu tiên bước vào cái thế giới kia, hình tượng không quan trọng sao? Khí thế không quan trọng sao? Nhân thiết không quan trọng sao?
Tô Hoàng không có chút nào khách sáo, thẳng thừng mắng chửi Sở Hư Uyên.
Xét thấy đã hung hăng mắng chửi châm chọc tổng giám đốc Sở một trận trong điện thoại, hiện tại Tô Hoàng mới có thể thu liễm chút, không tàn nhẫn nhằm vào Sở Hư Uyên nữa.
"Thôi, không nói nữa, bỏ qua cái loại không tim không phổi kia, mình tới giúp cậu trang điểm."
Nhẹ nhàng bâng quơ quăng Sở Hư Uyên sang một bên, Tô Hoàng đứng lên, lấy váy từ trong túi ra tới: "Thử xem, chắc là rất hợp với cậu đó."
An Nhu ôm ôm vuốt vuốt gương mặt mình, cảm thấy cô không cần tham gia vào cuộc tranh chấp giữa Tô Hoàng và Sở Hư Uyên sẽ tốt hơn, đương nhiên cho dù cô có nhúng tay vào thì cũng không biết nên làm như thế nào tu bổ mối quan hệ giữa hai người...
"Ô, cảm ơn cậu nhiều lắm." Một mình trang điểm thật quá khó, chắc Tô Hoàng rất am hiểu việc này.
Có nữ chủ Tô Hoàng chẳng khác nào có bàn tay vàng tồn tại, thực mau cô ấy đã giúp An Nhu sửa soạn xong.
"OK, Nhu Nhu nhà chúng ta thật là xinh đẹp." Cười tủm tỉm chuẩn bị làm tóc cho An Nhu, Tô Hoàng lôi kéo cô đứng ở trước tấm kính dài, làm An Nhu nhìn xem bộ dáng hiện tại của mình.
Nhìn thấy thiếu nữ trong gương, ngay cả bản thân An Nhu cũng đều ngây ngẩn.
Tô Hoàng chọn cho cô một bộ váy trắng ngắn tới đầu gối, chân váy hơi xòe, còn đính kèm một chiếc áo choàng lông mỏng màu trắng, áo choàng không dài, cũng không rộng. Chân mang giày ủng cao màu trắng.
Trang điểm đơn giản theo kiểu tự nhiên, cũng không có đeo nhiều trang sức, chỉ một bông tai nhỏ xinh đơn giản bằng bạch kim hình hoa tuyết, lại làm hình tượng của An Nhu mềm mại, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Tóc thả ra, uốn hơi quăn, bối đơn giản ở phía sau thành kiểu tóc công chúa, phía trên còn dùng lụa đỏ thắt thành nơ bướm, lụa cột tóc thật dài theo tóc dài hơi quăn cùng nhau hòa quyện với từng sợi tóc mây, càng thêm linh động, đáng yêu như búp bê.
"Xong, cậu nhìn được không."
Tô Hoàng cười niết mặt An Nhu, cô hận không thể đè An Nhu xuống hôn cắn một trận: "Cũng không còn sớm, cậu mau đi ra ngoài đi, có việc gì thì tìm Sở Hư Uyên, không cần nỗ lực biểu hiện bản thân quá, đám kia không xứng nói chuyện với cậu, cậu cũng không cần thiết hạ mình làm quen nói chuyện với bọn họ."
"Ừ... Nghe cậu."
An Nhu cũng cảm thấy bản thân trang điểm như vậy là được rồi, nhìn Tô Hoàng cảm kích cười cười: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, Tô Hoàng."
"Không cần khách sáo với mình như vậy, cậu còn như vậy mình giận đó."
Tô Hoàng cong cong khóe môi, nếu không phải không có thời gian, cô thật sự muốn đến đó nhìn sắc mặt của bọn người tự xưng là xã hội thượng lưu kia... Thấy Sở Hư Uyên dẫn theo một thiếu nữ đáng yêu như vậy đến, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Nói đến cùng, vẫn là tại Nhu Nhu quá đáng yêu.
Lôi kéo An Nhu rời khỏi phòng ngủ, Tô Hoàng liếc liếc mắt người đàn ông đang đứng ở cuối hành lang.
"Sở Hư Uyên, việc anh nhờ tôi đã giúp xong rồi, nhớ rõ những gì anh đã nói với tôi đó."