SỐNG TRONG DI ĐỘNG CỦA TỔNG TÀI HÀO MÔN

An Nhu và Văn Hà Tú ngồi đối diện lẫn nhau.

Văn Hà Tú không nói chuyện, An Nhu cũng không nói chuyện. Cô ta im lặng đánh giá An Nhu trong chốc lát, đột nhiên tươi cười: "An tiểu thư thoạt nhìn không giống như lúc trước."

"Có sao?" An Nhu nhấp môi cười một chút, thái độ tự nhiên.

"Nhưng tôi không cảm thấy gì hết nha." Cô không biết lần này Văn Hà Tú tới là có ý gì, nhưng nhiều ít có thể đoán được một chút.

"Vậy sao."

Văn Hà Tú quơ quơ trong tay ly rượu vang đỏ, tươi cười dịu dàng, ý tứ không rõ: "Nhìn qua tự tin hơn nhiều so với trước kia, là gặp được chuyện gì tốt sao?"

An Nhu ghét nhất chính nói chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy, cố ý chọc giận cô ta" "Chuyện tốt thì không có... Chỉ là quan hệ càng thêm thân thiết với Sở tiên sinh mà thôi."

An Nhu cười tủm tỉm nói hươu nói vượn, quả nhiên sắc mặt Văn Hà Tú trở nên có chút khó coi.

Cô cũng không phải là cố ý đâu nha, ai kêu cô ta chọc tức cô làm chi!!!

An Nhu cong cong đôi mắt, không hề áy náy mà nghĩ, cô nói là quan hệ thân tiết hơn... Còn Văn Hà Tú tự hiểu thành cái gì... Thì không liên quan đến cô.

ở chung với Sở Hư Uyên lâu rồi, cô cũng dần bị nhiễm tật ý xấu dỗi người của anh ấy.

"Phải không? Xem ra cho dù không cần hợp tác với tôi, An tiểu thư cũng sống rất phong phú." Văn Hà Tú cắn môi đỏ tươi, biểu tình có chút cứng đờ, nhưng vẫn nỗ lực duy trì.

"Cũng không biết An tiểu thư có thỏa mãn những gì trước mắt hay không... Nhưng theo tôi biết, hiện tại bên cạnh tổng giám đốc Sở cũng không phải chỉ có một mình cô."

"Những lời này là có ý gì?" An Nhu dừng một chút, lần đầu tiên không có phủ định lời của Văn Hà Tú.

"An tiểu thư còn không biết sao?"

Văn Hà Tú lộ ra vẻ kinh ngạc đầy giả tạo, lại lập tức nở nụ cười nói tiếp: "Nơi xa không nói, chị của tôi, Văn Cẩn Nhu phải về nước, An tiểu thư biết chị ấy không?"

Biết, như thế nào sẽ không biết.

An Nhu có chút giật mình, ngẩn người trong nháy mắt.

Khác với Văn Hà Tú, anh em Văn Cẩn Du và Văn Cẩn Nhu có mối quan hệ không tệ với Sở Hư Uyên.

Mấu chốt nhất chính là, Văn Cẩn Nhu từng là vị hôn thê của Sở Hư Uyên. Sau đó nhà họ Văn thấy Sở Hư Uyên xuống dốc, nên tìm lấy cớ lui việc hôn nhân này, nhưng là trong rất nhiều người, khẳng định cô ta không phải người xa lạ gì trong lòng anh ấy.

Nghĩ lại, Sở Hư Uyên tuổi còn trẻ đã ổn ngồi vị trí chủ nhân gia tộc họ Sở, đám người nhà họ Văn kia sợ là đã sớm hối hận chết.

"Phải không? Tôi mới biết đó."

An Nhu bất động như núi, biểu tình không có chút nào biến hóa: "Đó là chuyện của Sở tiên sinh, không dính dáng gì tới tôi."

"An tiểu thư, cô nói như vậy cũng quá không xem trọng bản thân mình rồi." Thấy An Nhu dầu muối không ăn, Văn Hà Tú cũng có chút không kiên nhẫn.

Cô đặt ly rượu vang đỏ ở trên bàn nhỏ, nhíu mày: "Hiện tại là không, như vậy sau này đâu? Hiện tại tổng giám đốc Sở có khả năng yêu thương cô, sau này..."

Excuse me!!! Thật sự là tôi không hề cảm nhận được tên trẻ con đó yêu thương tôi ở chỗ nào luôn á.

An Nhu giật giật khóe miệng, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Từ bất kỳ góc độ nào tới nói, chẳng lẽ không phải là cô bao dung cái tên trẻ vị thành niên này hay sao?

Không sai, chính là như vậy, đúng lý hợp tình quá rồi còn gì.

"Chuyện sau này, sau này nói sau."

An Nhu không còn tâm tình nói chuyện tiếp, cô còn tưởng rằng Văn Hà Tú tính toán làm gì đó to lớn lắm, không ngờ vẫn là lặp lại chiêu trò củ: "Văn tiểu thư, tôi còn có việc, đi trước một bước."

"An tiểu thư..."

Văn Hà Tú cũng đứng lên, cô đã nhìn ra, An Nhu chính là loại không biết điều: "Nếu cô không biết tính toán vì lâu dài sau này, tôi chỉ cho cô một lời khuyên, dựa vào người khác là không thể thực hiện được, không bằng dựa vào chính mình sẽ chắc chắn hơn."

An Nhu tùy ý quơ quơ hai chân, cảm thấy nghỉ ngơi một lát, nhức mỏi đã đỡ phần nào. Thật ra cô không cảm thấy có nguy cơ gì, nhưng cách Văn Hà Tú nói chuyện làm cô không thích.

Khi nào Sở Hư Uyên trở thành một món hàng trao tay? Đáng giá thì đầu tư, không đáng giá tiền thì bán tháo?

"Phải không?"

An Nhu thực hành nụ cười tức chết người chân truyền từ Sở Hư Uyên, một nụ cười giả tạo đầy tiêu chuẩn, giọng mẹ thiên hạ: "Vậy thật xin lỗi nha, đại khái hiện tại Sở tiên sinh còn rất yêu thương tôi, chưa tính rời khỏi tôi, làm cô thất vọng rồi."

Nói xong mấy lời này, An Nhu nổi da gà, nhưng cô vẫn kiên trì nói hết câu, hơn nữa còn không rớt dây xích: "Haizzz, thật ra anh ấy yêu thương cưng chiều tôi như vậy, làm tôi cũng có chút bối rối, muốn tự lập, cũng phải nhìn xem Sở tiên sinh có cho tôi cơ hội đó hay không? Thật là buồn gì đâu á."

Thành công chọc tức Văn Hà Tú, An Nhu cũng tự ghê tởm bản thân. Rời khỏi vị trí góc nhỏ yên lặng, An Nhu nhịn không được nở nụ cười.

Cũng là ỷ vào Sở Hư Uyên không nghe thấy, An Nhu mới có thể không biết xấu hổ mà nói như vậy, dù sao giáp mặt cô nói không nên loại lời nói này.

An Nhu xoay người, thấy được thiếu niên tóc đen an tĩnh đứng ở bên ngoài: "Đội trưởng đợi lâu, xin lỗi."

"Không lâu."

An Như Ngọc liếc mắt nhìn cô, nhìn gương mặt xán lạn tươi cười của cô, hơi dừng lại một chút: "Tâm tình của cô rất tốt?"

"Hả? Ừ, có một chút ít." An Nhu sờ sờ cái mũi, cười cười.

"... Tâm tình cũng không tệ lắm." Phía sau truyền đến một chút động tĩnh, An Nhu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Văn Hà Tú mắt nhìn thẳng, đi ngang qua người cô, một ánh mắt cũng chưa dừng ở trên người An Nhu.

Dù sao cô và cô ta cũng không có liên quan gì nhiều.

An Nhu nhún nhún vai, nhìn An Như Ngọc cười nói: "Em nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi."

"Ừ."

An Như Ngọc không nói thêm, anh như nghĩ đến điều gì, im lặng một lát: "Chút nữa... Nhảy mở màn, cô tính làm sao bây giờ?"

"À? Cái này..." An Nhu im lặng một chút.

"Chưa biết nữa, đến lúc đó rồi tính sau... Hay là nhờ Hạ Dương?" Nhảy mở màn là muốn nhảy chung với bạn nam, An Nhu biết, nhưng ngay từ lúc ban đầu cô không tính toán tìm bất kỳ ai làm bạn nhảy.

"Hạ Dương?! Không được."

An Như Ngọc hơi lắc đầu, giọng lạnh nhạt: "Xung quanh anh ấy có không ít người dòm ngó, cô không thích hợp tham dự vào."

"Tô Hoàng không được."

An Như Ngọc hơi khép đôi mắt, thiếu niên tuấn tú cúi đầu nhìn nút tay áo của mình, giống như mặt trên có cái gì đáng giá chú ý vậy: "Cô ấy còn bận tìm đối tác làm ăn, cho nên ủy thác tôi lại đây chăm sóc cho cô."

"Ừ... Thôi vậy."

An Nhu nghĩ nghĩ, đúng là không có tiện lại làm phiền hai người kia, í, không phải, trước mắt không phải còn có một người hay sao.

"Đội trưởng, nếu không chút nữa hai chúng ta chắp vá một chút đi hen?"

An Nhu hỏi thật cẩn thận, còn thật ngượng ngùng.

An Như Ngọc là cậu út nhà họ An, An Nhu còn yêu cầu người ta giúp đỡ. Dựa theo, những gì An Nhu hiểu biết về vị tiểu thiếu gia này, đối phương không thích loại trường hợp này quá mức náo nhiệt giống như thế này.

"Nếu cô gia nhập đội với tôi chơi xong trò 《 Ám ảnh 3》, tôi sẽ đồng ý làm bạn nhảy của cô." Rõ ràng biểu tình lộ ra thở dài nhẹ nhõm một hơi, An Như Ngọc lại thu liễm rất tốt.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, khẳng định gia nhập." An Nhu một tiếng đồng ý ngay, trong lòng lại đang chảy máu.

《 Ám ảnh 3》có tiếng rất khó qua cửa, đến lúc đó không biết muốn đánh bao lâu... Nhưng cũng không có cách nào, đành vậy.

"Ừm." An Như Ngọc nhẹ giọng trả lời, gật đầu, vươn cánh tay ý bảo An Nhu vịn.

"Thành giao." Nói rất dứt khoát lưu loát.

Tự nhiên cảm thấy hình như bị hố là chuyện như thế nào?!

Chắc là ảo giác rồi.

"Cảm ơn nhiều nha người anh em." An Nhu vịn cánh tay An Như Ngọc, sửa sang lại dáng vẻ, mỉm cười đi ra ngoài.

Quả nhiên An Như Ngọc là vũ khí chắn kiếm sắc bén. Có anh ấy ở bên cạnh, dám đến tìm An Nhu ngỏ lời chào hỏi đã giảm bớt 70%.

Cũng chỉ có người cùng cấp bậc địa vị với An Như Ngọc mới qua tới chủ động chào hỏi, số còn lại rất biết điều, không ai dám hó hé mò đến, đây cũng xem như giảm bớt áp lực cho An Nhu.

Ngay từ đầu, An Nhu còn tận lực xử lý mấy người kia, không biết vào giây phút nào đó, sắc mặt lại hơi hơi biến hóa, chỉ trong một cái chớp mắt.

Không phải cô xảy ra vấn đề gì... Mà là phía Là Sở Hư Uyên...

An Nhu xẹt qua tin nhắn thoại đang trên đường gửi sang cho Sở Hư Uyên, tư duy trống rỗng, muốn chặn lại không ngờ trực tiếp thúc đẩy quá trình, làm nó đi nhanh hơn.

Không, không, không, không thể!

An Nhu vội copy một phần tin nhắn thoại, sắc mặt thiếu chút nữa xanh mét.

Cõng nói chuyện sau lưng anh ấy là một chuyện, nói trước mặt anh ấy là một chuyện khác... Thật đúng là đã xem thường Văn Hà Tú, đối phương trở tay là có thể gửi cho Sở Hư Uyên toàn bộ cuộc nói chuyện khi nãy, cô ta ghi âm khi nào?!

An Nhu theo bản năng muốn xử lý trước khi Sở Hư Uyên phát hiện, kết quả không lưu ý, đã chậm một bước, tin nhắn thoại đã bị đầu bên kia mở ra.

... An Nhu ngu mặt, im lặng lắng nghe lời nói kệch cỡm của bản thân, như lời thoại của nữ phụ độc ác trong mấy quyển sách "Haizzz, thật ra anh ấy yêu thương cưng chiều tôi như vậy, làm tôi cũng có chút bối rối, muốn tự lập, cũng phải nhìn xem Sở tiên sinh có cho tôi cơ hội đó hay không? Thật là buồn gì đâu á."

Tiêu rồi!!!

Không mặt mũi gặp người rồi!!!

Mặt đều đã ném sạch sẽ, Sở Hư Uyên có cảm thấy cô bị thiểu năng trí tuệ hay không?!

Nhất định là nghĩ như vậy.

【... Sở tiên sinh, em có thể giải thích. 】

An Nhu xấu hổ ho khan hai tiếng, cũng chỉ có thể thất thần ứng phó đám người vây xung quanh mình.

【 Sở tiên sinh, trên thực tế người kia không phải em, vừa nghe là biết đó không phải là giọng của em đúng không, em là bị người khác hãm hại. ( vương nữ nhân, được yêu thương cưng chiều là điều bình thường.gif ) 】

Tầng thứ hai lễ đường, trong phòng nghỉ, Sở Hư Uyên đan chéo hai chân, click mở kia đoạn tin nhắn thoại kia, cho đến khi nghe hết tin, người đàn ông cong khóe môi, duỗi tay bật nghe lại thêm một lần nữa.

Loại động tác này, đương nhiên là An Nhu cũng đã nhận ra.

Lại lần nữa nghe thấy giọng điệu chảnh chọe mẹ thiên hạ của mình, lần này An Nhu thật sự cầm ly rượu cũng không xong.

【 Tổng giám đốc Sở, thật xin lỗi, em sai rồi. 】

Lần này An Nhu lựa chọn đi con đường nhẫn nhục vì việc lớn.

【nếu anh lại mở thêm hai lần nữa chắc em xấu hổ đâm gối chết cho anh vừa lòng. ( thực xin lỗi, em thừa nhận không tình thương của anh.jpg ) 】

An Nhu xấu hổ vô cùng, cô xem sau này ai nhắc tới mấy chữ yêu thương cưng chiều trước mặt cô, cô không đánh sưng mặt họ cô không họ An. Đánh xong... Lại lựa chọn tự sát cho xong chuyện...

【 có sao? 】

Sau khi lặp đi lặp lại tới mười lần, lúc này Sở Hư Uyên mới chậm rì rì nói.

【 không phải rất đáng yêu sao? 】

Trong giọng nói còn cất giấu ý cười.

【thực xin lỗi, em thật sự sai rồi, boss tiên sinh, em nói giỡn thôi à, em thật sự nói giỡn đó, anh tin em đi mà. 】

An Nhu thành khẩn xin lỗi, trong lòng lại sắp hỏng mất.

Sở Hư Uyên lại không có trả lời ngay, An Nhu đợi trong chốc lát, phát hiện đầu bên kia không có chút động tĩnh nào, trong lòng bối rối.

【 Sở tiên sinh? Sở tiên sinh? Anh có đó không? 】

An Nhu nhịn không được, lại nhắn tiếp.

【 ... Bận việc nữa sao? ( cục cưng của anh đang đợi anh gọi lại đây nè.jpg ) 】

Di động đặt ở trên bàn lúc sáng lúc tối, biểu tình của người đàn ông ngồi ở phía sau bàn sô pha lại rất phức tạp. Như là gặp phải chuyện gì bối rối, nhưng lại nói không ra lời.

Rất nhiều lần Sở Hư Uyên vươn tay chạm vào màn hình di động, rồi lại im lặng rút tay về. Vừa rồi, An Nhu nói... Là nghiêm túc? Thật sự... Chỉ là nói giỡn.

Nếu sự thật là như thế thì tốt rồi.

Nhắm mắt lại, sắc mặt Sở Hư Uyên khó lường. Anh vốn không tính toán đến đây, về tình về lý, đều không nên có mặt tại nơi này.

Anh cũng biết đây có lẽ là phép khích tướng của Tô Hoàng, mục đích là gì đã quá rõ ràng.

Chính là... Mặc kệ trong lòng tự xây dựng tâm lý lớn mạnh ra sao, anh vẫn ngồi ở trong phòng nghỉ, thậm chí bởi vì một câu nói vui đùa lời mà... Trở nên nghiêm túc.

"Yêu..."

Nhắm mắt lại, giọng Sở Hư Uyên bình lãnh, nói không nên lời phức tạp: "... Thật sự... Là yêu sao?"

An Nhu còn không biết người đầu dây bên kia đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô không rảnh suy đoán mấy thứ đó, vũ hội đã bắt đầu rồi.

An Nhu sẽ không khiêu vũ, cô cẩn thận túm chặt góc tay áo của An Như Ngọc đang đứng cạnh mình: "Lát nữa... Ờ, chúng ta qua loa là được, anh hiểu ý em không, em không biết nhảy, anh để ý chút."

Tuy rằng nghiêm túc học lễ nghi, nhưng đây là lần đầu tiên An Nhu tham gia loại loại trường hợp này, hiện tại cô siêu cấp khẩn trương, hoài nghi sâu sắc không biết chút nữa cô có làm ra hành động thảm kịch kinh điển trong các buổi vũ hội quý tộc, chân trái vướng chân phải hay không?!

Khẳng định sẽ không, cô không ngốc như vậy.

An Như Ngọc hiển nhiên cũng bị lời nói thiệt tình của An Nhu làm kinh ngạc một chút, im lặng một lát, gật đầu, trả lời: "Được rồi."

An Nhu nhẹ nhàng thở ra, còn chưa nói câu cảm ơm, lại phát hiện tình huống trong sàn nhảy có biến hóa.

Có người từ lầu hai đi xuống.

An Nhu đứng gần đó, có thể nhìn thấy cầu thang rộng lớn nằm phía sau sàn nhảy ó một đống người đang đi xuống tới, có nam có nữ.

Thị lực An Nhu không kém, có thể thấy Hạ Thanh Viễn và Hạ Dương, hai người này cô biết, còn lại đều lạ mặt. Nhưng nhìn khí thế cũng đủ đoán, bọn họ là Thập Tam Tịch.

Đương nhiên, người đứng ở chính giữa kia cũng không thể bỏ qua được, Sở Hư Uyên đứng ở giữa một đám học sinh, khí thế chém giết nhiều năm trên thương trường rõ ràng nổi bật nhất đám.

Sở Hư Uyên không nói một lời, người đàn ông bình tĩnh lạnh lùng từ bậc thang đi xuống, làm lơ mọi âm thanh ầm ĩ xung quanh, tầm mắt thoáng đảo qua, chuẩn xác tìm được bóng dáng thiếu nữ đang đứng ở trong một góc kia.

Vẫn duy trì khí thế lạnh nhạt, Sở Hư Uyên nghiêng đầu nói một câu gì đó với người bên cạnh, sau đó đi thẳng đến phía An Nhu, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh dừng lại ở trước mặt An Nhu.

"Chào em."

Bộ quần áo tây trang cà vạt nhiều năm không thay đổi, Sở Hư Uyên vẫn đẹp trai đến mức trời ghen người ghét, giọng điệu rất bình tĩnh, như bản thân anh chỉ là người bình thường đến tham gia vũ hội: "Chơi vui không?"

Bả vai An Nhu hơi run lên một chút.

Cô biết, hiện tại có rất nhiều người đều nhìn sang bên này, cho nên không thể nhát, càng không thể tỏ ra hèn mọn, thái độ Sở Hư Uyên tùy ý như vậy, cô cũng nên quen dần...Quen cái quỷ gì mà quen!!!

"Chào buổi tối, Sở tiên sinh."

An Nhu ngoan ngoãn chào hỏi, mưu cầu thuần khiết vô tội: "Thật sự chơi rất vui."

"Ừ, vậy là tốt rồi." Sở Hư Uyên lên tiếng, vẫn đứng ở trước mặt An Nhu, không nhúc nhích, cũng không nói gì, Thập Tam Tịch bắt đầu lên đài phát biểu, cũng hấp dẫn hơn phân nửa tầm mắt.

An Nhu đứng trong chốc lát, cảm thấy trường hợp trước mắt này thật là phi thường xấu hổ, nhịn không được nhỏ giọng mở chuyện: "Sở tiên sinh, à, anh không phải rất bận sao, tại sao lại có thời gian rảnh đến nơi này?"

An Nhu thề, khẳng định đây là lần đầu tiên Sở Hư Uyên tham gia loại trường hợp có số lượng lớn nam nữ trẻ tuổi. Cô sắp bị ánh mắt nóng như dung nham của mấy người đó nướng chín rồi.

"Như thế nào?"

Sở Hư Uyên cười nhẹ một tiếng, thái độ lười biếng: "Em không muốn anh đứng ở đây sao?"

"Hả?! Cũng không phải không muốn, mà là được anh quan tâm như vậy có chút không quen thôi..."

An Nhu rối rắm một chút, thật cẩn thận nửa thật nửa giả nói tiếp: "Sở tiên sinh, anh không cần thiết phải đối xử đặc biệt với em như vậy..."

"Thật sự nghĩ vậy?"

Sở Hư Uyên cúi đầu nhìn cô, ý cười trong mắt rõ ràng: "Anh cho rằng, em rất muốn anh làm như vậy thì phải."

"... Em có sao?"

An Nhu trừng lớn đôi mắt, ngửa đầu nhìn Sở Hư Uyên, vẻ mặt lên án: "Em nói như vậy khi nào, sao em không biết?"

Cô bé đứng trước mặt ngửa đầu nhìn anh, lộ ra gương mặt tức giận đáng yêu, trong ánh mắt chuyên chú chỉ có một mình anh, gương mặt mềm mụp tràn đầy lên án, giống như là động vật nhỏ vô tội bị ủy khuất.

Siêu cấp đáng yêu.

"Vậy chắc là anh nghe lầm."

Sở Hư Uyên biết nghe lời phải, giọng điệu dịu dàng nói câu xin lỗi: "Anh cho rằng em rất muốn được anh yêu thương cưng chiều, cho nên mới đến đây, thì ra là anh sai rồi sao, hiểu nhầm ý của em, hửm?!"

An Nhu:... Ai dám nói yêu thương cưng chiều trước mặt, đánh xong tự sát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi