Sau khi đạt thành hợp tác hiệp nghị với bọn Hạ Dương, mỗi ngày An Nhu đều bôn ba giữa việc học và câu lạc bộ, còn muốn bớt chút thời giờ đến phòng nghiên cứu nhìn xem.
Hạ Dương tuyển trợ lý phụ giúp An Nhu, một phương diện xác thật là vì tăng tiến độ nhanh hơn, về phương diện khác... Cũng chính là không tín nhiệm năng lực của An Nhu. Cô vẫn là học sinh, sao có thể có nhiều kiến thức về khoa học kỹ thuật như dân chuyên nghiệp?!
Sự thật lại hung hăng bốp bốp chát chát đánh thẳng vào mặt cậu út nhà họ Hạ. Chỉ ngắn ngủn mấy ngày thôi, An Nhu đã có thể dung nhập vào phòng nghiên cứu.
An Nhu có đủ thực lực để nói chuyện ngang hàng với những người tài mà Hạ Dương trăm chọn ngàn tuyển chiêu mộ vào công ty của mình.
Cô là thật sự rất nỗ lực, toàn tâm vùi đầu vào phương diện này, hiệu quả cũng hiện rõn từng ngày. Cho dù không theo kịp khía cạnh ở nào đó, nhưng cô cũng dùng trí nhớ đáng sợ của mình nhớ kỹ trước, sau đó tiến hành thực nghiệm nghiên cứu.
An Nhu rất có năng lực về lĩnh vực phần mềm, thật ra bảy trên mười đều là ý kiến sáng tạo của riêng cô.
An Nhu cũng phát hiện, ở thế giới bị chi phối bởi bốn gia tộc lớn này không giống như những tập đoàn công nghệ lớn ở thế giới cũ của cô. Bởi, chỉ có tập đoàn của bốn gia tộc mới cho ra thị trường những công nghệ cao cấp, mà cao cấp nhất chính là tập đoàn của tổng giám đốc Sở.
Ngay cả nghiên cứu phát minh phần mềm cũng đều không giống nhau, ở nơi này không chấp nhận sao chép, họ rất xem trọng danh tiếng, chỉ cần dính một chút tai tiếng, sẽ bị loại trên bảng xếp hạng ngay.
Điều tuyệt vời với An Nhu nhất, chính là ở nơi này không có App tiện ích, không có App đọc truyện, mua sắm, chụp hình sửa ảnh... Công nghệ ở nơi này chỉ tập trung vào quân đội, bảo mật quốc gia, tường lửa chống hacker, và game.
Chuyện này vừa lúc cung cấp cho An Nhu một cơ hội.
Trước mắt, còn không biết mức độ thị trường tiếp thu như thế nào, nhưng những App này kiếp trước An Nhu dùng rất thường xuyên, dùng thuận tay nhất là phần mềm chuyên mua sắm. Trong lòng cô cảm thấy chắc cũng có thể được hoan nghênh ở thế giới này.
Ở trước máy tính vất vả cần cù công tác mấy giờ liền, An Nhu ngáp một cái, đứng lên hoạt động gân cốt, lại nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa vang lên. Cô có hơi giật mình một chút.
9 giờ tối, không tính sớm cũng không tính trễ, nhưng sẽ không có người nào lại tới tìm cô vào giờ này. Người duy nhất chính là Tô Hoàng, mà hiện tại cậu ấy hẳn là ở quán bar... Sở Hư Uyên cũng không thể xuất hiện ở chỗ này.
Nghĩ nghĩ, An Nhu đi xuống lâu, nhìn màn hình theo dõi. Bên ngoài đứng một người mà cô không muốn nhìn tới.
Tinh thần của An Như Uyển nhìn qua rất không ổn.
An Nhu nhớ rõ, lần sau cùng cô gặp mặt chị ta hình như là có mặt của Sở Hư Uyên.
Khi đó, tuy rằng An Như Uyển bị đả kích đến thất hồn lạc phách, nhưng phong cảnh ngay từ đầu vẫn rất đắc ý, không giống như hiện tại, mặt không trang điểm, quầng thâm mắt nghiêm trọng, bộ dáng suy sụp tinh thần.
Đối với loại người quý trọng gương mặt như An Như Uyển tới nói đây là chuyện không có khả năng xảy ra. Lúc này, chị ta đang nôn nóng đứng ở ngoài cửa, ấn chuông cửa liên tục, biểu tình sợ hãi, cắn môi sợ hãi.
An Nhu nhíu mày.
Cô không muốn để ý tới người này, cũng không thể đê đối phương vẫn luôn ấn chuông cửa, huống chi... An Như Uyển tới tìm cô làm cái gì?
"An Như Uyển, chị tới tìm tôi làm gì?" Không mở cửa, An Nhu đứng ở trước máy theo dõi, giọng rất bình tĩnh. Giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào An Như Uyển, cũng sẽ không bởi vì đối phương thảm hại mà mềm lòng.
"Nhu Nhu... Là Nhu Nhu đúng không?!"
Nghe được giọng An Nhu, trong mắt An Như Uyển phát ra ánh sáng, lập tức đi về phía trước, cả người cơ hồ dán ở trên cửa: "Nhu, Nhu Nhu, em mở cửa cho chị đi, chị có lời muốn nói với em..."
"Có cái gì muốn nói thì nói ở chỗ này đi." An Nhu không mở cửa, nhìn cô chị họ chật vật thảm hại trên màn hình theo dõi, giọng bình tĩnh lạnh lùng.
"Nhu Nhu..."
An Như Uyển chưa từ bỏ ý định, móng tay thật dài bấu ở trên cửa, biểu tình cầu xin: "Nhu Nhu, em nể mặt chúng ta là họ hàng mở cửa cho chị đi, được không? Chị thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với em..."
An Nhu nhắm mắt lại, cự tuyệt.
Hiện tại, cô rất khó liên hệ người này với An Như Uyển cao ngạo trước kia, nếu dựa theo... An Nhu dừng một chút.
Bên trong cánh cửa không có âm thanh nào... An Như Uyển chậm rãi rút về biểu tình cầu xin trên mặt, cô dựa vào trên cửa, cúi đầu: "Nhu Nhu... Em thật sự không muốn giúp chị sao?"
Cô thật sự không còn cách nào khác nữa, bằng không cũng sẽ không tìm con khốn này. (theo bản sửa lại của tác giả, chứ ver đầu tiên thật ra là con đ*, kỹ nữ.)
Ngày đó, sau khi thấy tổng giám đốc Sở đi chung với An Nhu, Lý Văn Nhứ đã nhanh chóng xa cách, cô muốn giúp Lý Văn Nhứ đoạt cấp A, mới đi trêu chọc Tô Hoàng, rồi sau đó...
Hiện tại, cô đã bị nhà trường ra quyết định thôi học.
Không... Chết cũng không muốn!
Đãi ngộ sau khi bị học viện cho thôi học... Chỉ cần tưởng tượng thôi, An Như Uyển đã muốn chết.
Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân trở thành đề tài chê cười!
"Chị biết rồi, chị sẽ tự nghĩ cách..."
Lau sạch nước mắt trên mặt, An Như Uyển ngẩng đầu, nhìn thật lâu vào mắt camera: "An Nhu... Em cần thiết phải giúp chị."
An Nhu không nói chuyện.
Cô nhìn An Như Uyển quay đầu đi xa, chưa nói tới cái gì mà họ hàng, cảm tình không có thì lấy đâu ra giúp đỡ.
Đương nhiên là cô sẽ không có lòng tốt đi giúp An Như Uyển, không bằng nói, cô chỉ là không có thời gian tìm An Như Uyển phiền toái.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, An Nhu không tính toán buông tha An Như Uyển.
Cho dù An Như Uyển đắc tội ai, nhưng trước sau An Nhu đều nhớ rõ nguyên chủ và cô từng bị An Như Uyển bạo lực học đường, ép bức nguyên chủ đến tự sát... Nếu không phải cô có hệ thống quen tổng giám đốc Sở... Thì hiện tại cô cũng sẽ không an ổn đứng ở chỗ này.
Nếu thật sự bị thôi học... An Nhu cắn chặt môi.
Chuyện này cô cần thiết điều tra, cô sẽ không tiếp tục mềm yếu.
Còn nữa... Cái "cách" mà An Như Uyển nói vừa nãy...
Hừ, có thể uy hiếp đến cô chỉ có hai người kia.
Hiện giờ cô đã không còn bị bọn họ uy hiếp tới rồi. Hiện tại An Nhu cũng đã có năng lực nuôi sống bản thân, cô lại đang hợp tác với bọn Hạ Dương, nên chuyện liên quan đến An Như Uyển nhanh chóng tra ra được.
Giống như những gì An Nhu nghĩ.
An Như Uyển là tự tìm đường chết, chọc phải Tô Hoàng.
Nếu chỉ có như thế thì thôi đi, đằng này cô ta còn chọc luôn cả Hạ Dương... Nếu không phải hiện tại bọn họ đang bận thì An Như Uyển đã bị đuổi thẳng cẳng chứ không phải còn một con đường sống như hiện tại.
"Nhu Nhu, cậu muốn làm như thế nào đây?" Tô Hoàng nghe xong, gọi cho An Nhu.
"Phía nhà cậu..."
Cô không có đi tra gia cảnh nhà An Nhu, chỉ nghe Sở Hư Uyên nói sơ qua.
Dựa theo tính cách của Tô Hoàng, cô sẽ không bỏ qua loại họ hàng này. Nhưng cô không có tư cách quyết định thay giúp An Nhu. Huống chi mớ thủ đoạn trẻ con kia của An Như Uyển cũng coi như không phải chuyện gì to tát.
An Nhu nắm chặt di động: "Tô Hoàng à, mình... Mình cũng rất hận chị ta."
Nghĩ nghĩ, An Nhu bộc lộ: "Chị ta từng là lại đây tìm mình, nhưng mình lại muốn trả thù trở về. Nếu các cậu có bất kỳ yêu cầu gì cần mình hỗ trợ, hoặc là chỉ chứng gì đó, mình đều sẽ đứng ra."
Tay An Nhu có chút run, giọng lại rất kiên định.
Đây là điều ngay từ đầu cô muốn làm, chỉ là bị người khác đoạt trước mà thôi. Cô cũng rất rõ ràng, vừa nói những lời này ra, chuyện An Như Uyển thôi học đã trăm phần trăm chắc chắn.
Nghĩ cũng biết, hiện tại cô là dựa vào danh tiếng của Sở Hư Uyên, thành tích học tập cũng ưu tú, một khi tuôn ra từng bị bạo lực học đường... Không chỉ mình An Như Uyển, mà là toàn bộ trường THPT Húc Dương đều sẽ không sống yên ổn.
Nhẫn tâm sao?!
Cô không cảm thấy.
"Từ lúc bắt đầu, mình đã muốn làm như vậy." An Nhu nhỏ giọng nói.
"Tô Hoàng... Chỉ là cậu làm trước mà thôi." Cô muốn tích góp thêm lực lượng, hoặc là ít nhất nghỉ hè về nhà lại giải quyết, không ngờ lại đột ngột xảy ra đường rẽ.
Suy xét một ngày, cuối cùng An Nhu vẫn nói câu đó.
Vì thế, cô thậm chí chặn số điện thoại trong nhà. Thủ đoạn của An Như Uyển rất đơn giản, hiện tại cô ta không dám chính diện đối đầu với An Nhu, cũng chỉ có thể tìm cha mẹ An.
Trong lòng An Nhu quá rõ, nhưng cô sẽ không tha thứ cho An Như Uyển.
Huống chi từ đầu đến cuối, đối phương đều chưa từng nhận ra sai lầm của bản thân, đều chưa từng nói qua một câu xin lỗi với cô.
An Nhu không cần ai cầu xin tha thứ, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô ta.
"Được rồi, mình đã biết."
Tô Hoàng có chút ngoài ý muốn, lại không nhiều lời, chỉ là cười cười: "Nếu có yêu cầu cậu đứng ra chỉ chứng, mình sẽ nói cho cậu sau, đừng căng thẳng như vậy, không có việc gì..."
Tính tình lại mềm yếu thì cũng có điểm mấu chốt, Tô Hoàng hiểu, không nói thêm gì nữa, nhanh trí xoay đề tài: "Khi nào có thời gian rảnh? Mình dạy cho cậu làm mấy món đơn giản."
Chuyện về An Như Uyển, An Nhu không có nói cho Sở Hư Uyên biết, cũng không phải muốn giấu giếm gì, mà chỉ là sắp đến sinh nhật của anh ấy, cho nên không nói chuyện ngoài lề làm gì, An Nhu cũng không muốn thảo luận chuyện này.
Huống chi Sở Hư Uyên là hiệu trưởng, loại chuyện này sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết.
Trừ điều này ra, càng quan trọng hơn là...
"Nhìn qua miễn cưỡng có thể ăn..."
An Nhu chần chờ nhìn trứng gà ốp la cháy khét một mặt nằm chình ình trước mặt, chìm vào im lặng. Cho dù có Tô Hoàng đứng ở bên cạnh chỉ dẫn, kẻ thù của bếp núc cũng vẫn là kẻ thù, không thể sống chung hòa bình được.
An Nhu nếm thử vài lần, chỉ đau lòng bản thân đang lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
"Quan trọng là tấm lòng, hơn nữa cậu làm cũng ổn mà."
Tô Hoàng vỗ vỗ đầu cô, cười nói: "Không sao đâu, còn ăn được."
"Ừm... Cái này mà cũng ăn được hả?"
An Nhu cũng cảm thấy xấu hổ, nếm thử một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng lắm mới nuốt xuống cổ họng, không thể ăn được: "Cũng không có thời gian để hoàn thiện..."
Ngày mai là sinh nhật Sở Hư Uyên rồi, cách có mấy tiếng nữa thôi.
Tuy rằng An Nhu cũng trích ra chút thời gian luyện tập, nhưng là cô quá bận, quá nhiều việc, cũng không có nhiều thời gian dùng vào phương diện này, cũng là có lòng nhưng không có sức.
"Khẳng định ổn."
Tô Hoàng vỗ vỗ bả vai an ủi cô: "Đi đi, rời khỏi bếp thôi, cậu làm bài tập CLB IT chưa? Cho mình xem một chút, có chỗ mình không hiểu lắm..."
An Nhu tính mời Sở Hư Uyên đến căn nhà nhỏ này nấu một mâm cơm đãi anh ấy, kết quả lại bị đối phương dỗi ngược, chủ đề không thể chối cãi, "Sinh nhật tổ chức tại nhà".
【 chẳng lẽ không phải sinh nhật của anh sao? 】
Giọng Sở Hư Uyên ung dung.
【không phải anh là người có quyền chọn địa điểm sao? 】
Câu hỏi rất sắc bén, vẫn là Sở Hư Uyên kia.
【anh nói có lý. 】
An Nhu giơ tay đầu hàng.
【 Sở tiên sinh, vậy thứ sáu này anh cho người lại đây đón em nha, em cần phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nữa. 】
【 ừ, anh sẽ tự mình đến đón em. 】
Sở Hư Uyên xoay bút máy, hiển nhiên tâm trạng của người nào đó rất vui.
【 chờ anh. 】
Âm cuối hơi hơi lên tông, mang theo chút lưu luyến ái muội khó lòng giải thích.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà cô cảm thấy mấy ngày nay Sở tiên sinh có gì đó không đúng lắm.
An Nhu rối rắm, nhăn chặt mày, biểu tình phức tạp.
Hay là ăn trúng gì rồi.
Chẳng lẽ đường đường nam chủ tiểu thuyết Mary sue, tổng giám đốc Sở nhà mình... OOC mất rồi?!!!
Tối thứ sáu, Sở Hư Uyên đúng giờ tới đón An Nhu.
"Sở tiên sinh, thật ra anh không cần tới đón em, như vậy... Thật làm phiền quá." An Nhu giật giật khóe miệng, nhìn người đàn ông mặt một bộ tây trang dạ tiệc đứng trước mặt đang vô cùng lễ phép kéo ra cửa xe mời cô lên.
Trong khoảng thời gian này, tính cách Sở Hư Uyên thay đổi thất thường thật là làm An Nhu đau đầu. Nhớ rõ, ngay từ đầu đối phương cũng từng xuất hiện OOC, sau đó bình thường trở lại, sau giờ lại trở thành như vậy.
Thật sự không giống tổng giám đốc Sở thường xuyên trào phúng mắng cô kia!
An Nhu yên lặng ngồi trên xe, mở miệng nói lời cảm ơn.
"Hửm? Chỉ là anh muốn đến đón em thôi." Sở Hư Uyên trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
"Sinh nhật của anh, không phải anh muốn thế nào cũng được sao?" Giọng lười nhác, còn mang theo ý cười.
An Nhu đỏ mặt, ho khan hai tiếng bổ cứu: "Không phải... Anh nói cái gì chính là cái đó đi."
Thật sự không cứu, cư nhiên học được dùng loại thủ đoạn này!
An Nhu trong lòng vô cùng đau đớn, trả lại Sở ba tuổi đáng yêu hở chút là dỗi trước kia lại cho cô! Hiện tại cái người tổng giám đốc Sở này một chút đều không khoa học!
Tuần trước An Nhu mới đến nơi này của Sở Hư Uyên, tuần này lại đến tiếp, cũng đã quen cửa quen nẻo.
Chính là...
"Sở tiên sinh, không có ai hết sao?"
Biệt thự to như vậy, tuy rằng bên trong tràn ngập ánh đèn sáng trưng, nhưng lại không có một người. Lần trước lại đây cũng không phải như vậy, vừa vặn vào ban ngày, trên cơ bản đi không bao lâu là có thể thấy người hầu.
"Ừ, không có ai."
Sở Hư Uyên đi sau cô, trở tay khóa cửa lại, không phải đóng, mà là khóa trái cửa: "Đến tối bọn họ đều phải rời đi."
Tối hôm đó cũng vậy sao?
An Nhu ngu người một lát, tự nhiên có loại dự cảm không ổn.
Bình tĩnh, cũng không phải lần đầu tiên ở riêng một chỗ với Sở Hư Uyên, nhiều lần như vậy, cũng nên sớm có thói quen mới đúng.
Sở Hư Uyên thản nhiên đi vào phòng khách, nhìn thấy thiếu nữ còn đứng ở đó: "Không đi làm cơm sao?"
"... Đi đi đi, em đi làm ngay."
An Nhu bị cắt ngang suy nghĩ, hướng tới phòng bếp: "Sở tiên sinh, anh chờ một chút, một chút là xong ngay à."
Xem ra, Sở Hư Uyên đã sớm có chuẩn bị, An Nhu nhìn tủ lạnh, tìm được rồi nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp ngay ngắn đầy đủ trong tủ lạnh.
Đáng tiếc, phần lớn đều là những món cô không biết làm.
Trong một đống nguyên liệu nấu ăn không biết tên kia, An Nhu lật lật, mò mò, cuối cùng tìm được rồi khoai tây, trứng gà, cà chua, còn tìm được một con cá.
"... Cứ như vậy đi." Thật sự là đau đầu, An Nhu thở dài, cởi áo khoác ném sang một bên, cuộn tay áo bắt đầu rửa rau.
Bếp nhà Sở Hư Uyên khác với ký túc xá biệt thự, An Nhu nghiên cứu một hồi lâu mới miễn miễn cưỡng cưỡng biết cách dùng. Trước tiên, rữa nguyên liệu nấu ăn, cắt thành miếng vừa ăn, sau đó bật nút nấu cơm.
Chừng hai tiếng sau, An Nhu bưng một món đen đen vàng nâu ra, Sở Hư Uyên cũng không ở phòng khách. Cô đặt món cà chua xào trứng ở trên bàn, xoay người lại bưng ra thêm hai món nữa, cuối cùng là một chén mì trường thọ.
Ba món kia đều làm chẳng ra gì, món duy nhất An Nhu làm còn tính có thể ăn chính là mì trường thọ, món này dễ làm hơn mấy món kia. Nhưng cô cũng chưa có nếm thử, chắc sẽ không... Quá tệ đâu ha.
【 Sở tiên sinh, xuống ăn cơm. 】
Định vị, An Nhu biết Sở Hư Uyên hiện tại đang ở thư phòng, trực tiếp lên tiếng truyền tin cho anh ấy.
【 ừm, lập tức xuống ngay. 】
Sở Hư Uyên nhướng mày, nhét một chồng giấy tờ thật dày trước mặt vào folder, lại vớt một vài thứ từ bên cạnh bỏ chung vào folder. Lúc này mới thong thả ung dung chỉnh sửa quần áo, mới bước xuống lầu.
Nghe được câu trả lời của Sở Hư Uyên, An Nhu cuốn cuốn góc áo, có chút khẩn trương.
Sẽ không khó ăn đâu ha?
Chắc là sẽ không, nhìn màu vậy thôi nhưng mùi vị cũng nuốt nổi... Cũng không còn cách nào, Sở Hư Uyên quá thích làm người khác khó xử mà!
Lúc Sở Hư Uyên xuống còn cầm một folder. Người đàn ông đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi màu đen, cà vạt trên cổ áo nới lỏng, nút áo cũng cởi ra vài nút, hiện ra xương quai xanh xinh đẹp.
An Nhu hơi giật mình, sau đó gương mặt đỏ rần: "Sở Sở Sở Sở tiên sinh! Anh không thể... À, ý tứ một chút hay sao!"
Tuy rằng chẳng qua là cởi bỏ mấy nút áo, nhưng nhìn qua rất gợi tình.
Cô sắp biến thân thành sắc nữ rồi!!!
Hình ảnh hạn chế này làm cô bé An Nhu đỏ mặt, thiếu chút nữa đã xoay người bỏ chạy.
Sao lại không thể mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống kia chứ!
"Hửm? Có vấn đề?"
Sở Hư Uyên tùy tay đặt folder một bên, kéo ra ghế dựa ngồi xuống: "Em làm cái gì?"
"... Mì trường thọ, chúc anh khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi."
Phát giác người nào đó căn bản không dao động, An Nhu chán nản, nghĩ lại hôm nay là sinh nhật của người nào đó, An Nhu lại không thể so đo, chỉ phải bực mình trả lời anh.
"Ừ, cảm ơn." Sở Hư Uyên cầm đũa, vén cổ tay áo, trực tiếp ăn.
An Nhu:... Thật muốn đánh chết người này.
Tầm mắt vừa chuyển, An Nhu thấy túi folder Sở Hư Uyên đặt ở trên bàn cơm, có chút mờ mịt: "Sở tiên sinh, anh... Ăn thì lo ăn đi, đừng mang công việc lại đây."
"Không phải công việc."
Sở Hư Uyên đầu cũng chưa nâng, động tác ưu nhã ăn đũa mì, biểu tình bình tĩnh, nói ngắn gọn: "Là những thứ khác... Chút nữa nói sau."