SỐNG TRONG DI ĐỘNG CỦA TỔNG TÀI HÀO MÔN

Trăm cay ngàn đắng mới điều ra được hành trình hàng ngày của An Nhu, An Như Uyển cực cực khổ khổ tìm tới cửa, cũng không phải là vì nói hai câu rồi đi.

"Nhu Nhu, chị lập tức phải bị thôi học rồi, chị không muốn bị thôi học."

An Như Uyển cầu xin nhìn An Nhu, biểu tình hoảng loạn: "Nhu Nhu, chị biết em có cách, đúng hay không?"

Tuy rằng không nói rõ, nhưng ai đều biết cách này là gì.

An Nhu chỉ là học sinh, cũng không có bối cảnh, cô đương nhiên không có quyền can thiệp vào quyết định của nhà trường, nhưng là cô quen Sở Hư Uyên.

Làm như vậy tuy rằng khuất nhục, nhưng An Như Uyển cũng không thể không cúi đầu.

Đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được, lúc trước rõ ràng là ba người cùng nhau tiến vào học viện, cố tình chỉ có An Nhu là có vận khí tốt, leo lên Sở Hư Uyên, cô thật sự không cam lòng.

Nếu nói Sở Hư Uyên thích con gái bình dân, vậy tại sao lại không thể coi trọng cô?

Chỉ có mình An Nhu hoãn được quyết định thôi học...

Hiện tại tạm thời nhẫn nại, chỉ cần gặp được Sở Hư Uyên là cô có thể làm anh ta để ý mình, sau đó cô sẽ đạp con đĩ nhỏ này xuống bùn, nó muốn quen đàn ông có tiền có thế, cô sẽ giúp nó!

"Tôi không có cách nào giúp chị."

An Nhu lại nhìn đồng hồ, cô rất bận, đã chậm trễ năm sáu phút: "An Như Uyển, bản thân cô đắc tội người khác, thì tự nghĩ cách đi, tôi không giúp được."

An Nhu cũng nghĩ tới bỏ đá xuống giếng, tuy rằng cô đã nói với Tô Hoàng, nhưng cho tới nay cũng không nghe cậu ấy nhắc tới, đã nói lên Tô Hoàng cũng không tính toán làm An Nhu trộn lẫn vào.

Những chuyện bạo lực học đường kia, bản thân An Nhu cũng khó chịu, nếu có thể nhắc tới thì không cần nhắc tới. Nếu không phải An Như Uyển quá phận, cô căn bản sẽ không gọi cho Tô Hoàng. Tìm đường chết chính là An Như Uyển, về tình về lý, An Nhu cũng không có lý do gì giúp cô ta.

An Như Uyển còn muốn nói cái gì, nhưng An Nhu đã hết kiên nhẫn. Lẳng lặng liếc mắt nhìn An Như Uyển một cái, An Nhu nhẹ giọng nói: "An Như Uyển, nếu cô muốn Sở tiên sinh tham dự vào, thì cô có thể tiếp tục."

Chói lọi uy hiếp.

An Nhu khẳng định sẽ không đi mượn thế lực Sở Hư Uyên giúp cô ta, nhưng lại không ngại dùng danh tiếng của anh ấy hù cô ta.

sắc mặt An Như Uyển nháy mắt trắng bệch. Cô gần như không thể giả vờ duy trì mặt ngoài yếu đuối đáng thương được, chỉ có thể cắn răng nhìn An Nhu: "An Nhu... Không ngờ em là loại người thế này?! Sao em có thể độc ác như vậy?! Tổng giám đốc Sở có biết em độc ác như vậy không?!"

Lời này thật sự...

Ngay cả bản thân An Nhu cũng không biết sao cô có thể nói như thế nữa. Đại khái là trong quá khứ cô quá dễ ức hiếp, luôn có người cảm thấy cô nên yếu ớt dễ bị họ đè dưới chân như vậy.

Không để ý An Như Uyển, lần này An Nhu thật xoay người đi.

Cô đã trễ mười mấy phút, còn phải nhanh chóng đến chỗ Sở Hư Uyên. Sắc mặt An Như Uyển tái nhợt nhìn An Nhu đi xa, cũng không dám giữ lại.

Bị học viện DICE đuổi học kết quả là gì... Cô không biết. Lần đầu tiên cô không thể không nhìn thẳng vào một sự thật... An Nhu, đã không phải con ngu vâng vâng dạ dạ, mặc cô ức hiếp như lúc trước.

Tuy rằng nơi Sở Hư Uyên chọn làm căn cứ điểm tạm thời không được rộng rãi lắm, nhưng tính bảo mật rất tốt, An Nhu nhanh chân chạy đến phòng là việc của anh, dọc theo đường đi không có người dám ngăn cản cô.

Có thể xuất hiện ở chỗ này đều là chân chính tâm phúc của Sở Hư Uyên, cũng chỉ có nhóm người này mới có tư cách biết Sở hành tung của Hư Uyên. Cho nên, bọn họ cũng thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, tuyệt đối sẽ không phạm vào quy củ của Sở Hư Uyên.

An Nhu một đường chạy đến tầng trên cùng, Hứa Thái Thiên đã đứng chờ cô ở trước cửa.

Nhìn thấy An Nhu xuất hiện, Hứa Thái Thiên cẩn thận lộ ra một biểu tình nhẹ nhàng thở ra, vươn tay chỉ chỉ vào trong. An Nhu đến chậm năm phút, người nào đó bên trong cũng đợi năm phút.

An Nhu lắc đầu nhìn anh ta, ý bảo cô không có việc gì, lúc này mới gõ cửa: "Sở tiên sinh? Em đến rồi nè."

Người đàn ông ngồi bên trong đang xoay bút máy, sắc mặt không vui, sau khi nghe được giọng người trong lòng, rốt cuộc bình tĩnh lại, ấn một cái nút trên bàn, cửa mở ra từ bên trong.

Chuyện tranh chấp giữa An Nhu và An Như Uyển không thể giấu giếm qua mắt Sở Hư Uyên. Nghĩ cũng biết, xung quanh cô đều là vệ sỹ của người này, phòng nghiên cứu ra sao thì anh ấy không biết, nhưng ở ngoài đường xảy ra tranh chấp chói lọi như vậy thì tránh không khỏi tai mắt của anh ấy.

"Ừ, em đừng dây dưa với cô ta."

Sở Hư Uyên nhướng mày, dặn dò An Nhu: "Những việc này em không cần phải xen vào."

Giống như Tô Hoàng, Sở Hư Uyên cũng không tính toán để An Nhu dính dáng đến chuyện này. Huống chi anh hiểu rõ tính cách của người phụ nữ tên Tô Hoàng kia, có thù tất báo, dâng trả gấp mười lần. Cho dù không có An Nhu, An Như Uyển cũng không có kết cục gì tốt.

Huống chi, Sở Hư Uyên cũng không tính toán ra tay, chỉ là không cần thiết nhắc tới những việc này.

"Em biết rồi, làm theo quy trình là được."

An Nhu cười cười, không tính toán dây dưa nhiều: "Chờ em nghỉ hè trở về rồi nói sau."

Tránh được nhất thời, không tránh được một đời. Những việc đó, ít nhiều gì cũng phải đích thân cô đứng ra giải quyết một lần. An Nhu biết, cho dù hiện tại cô chặn số không liên lạc với người trong nhà, chờ đến khi nghỉ hè vẫn là phải đối mặt.

Hộ khẩu của cô vẫn còn ở nơi đó, không thể không quay về.

"Có thể thành niên sớm thì tốt quá rồi." Nghĩ lại cô còn có một năm nữa mới hoàn toàn thành niên, An Nhu héo héo thở dài.

Một khi thành niên cô có thể hoàn toàn thoát ly gia đình, tách hộ khẩu, không bao giờ dùng quan tâm đến bọn họ. Thật ra mà nói, từ lúc đặt chân vào học viện DICE, An Nhu chưa từng chạm vào một đồng nào của bọn họ.

"Ừ, anh cũng hy vọng như thế."

Sở Hư Uyên gật đầu, lộ ra biểu tình sâu xa: "Hay là..."

"Không cần!"

An Nhu quyết đoán cự tuyệt, dùng đầu gối cũng biết người này muốn nói cái gì: "Em là người tuân thủ pháp luật, là công dân tốt, sẽ không bóp méo tuổi tác làm giả giấy tờ tùy thân."

Người trước mặt hiện lộ ra sắc mặt tiếc nuối gãi đúng chỗ ngứa.

An Nhu nhịn không được đánh nhẹ vào ngực anh, nhịn không được, cười một tiếng: "Đừng giỡn nữa... Đúng rồi, cuối tuần này em phải đi ra ngoài tham gia thi đấu, tính tính cũng hơn một tuần."

Trước đó từng báo danh đăng ký, nhưng vì số người không nhiều, nên toàn bộ đều được chọn.

An Nhu cũng không lo lắng gì, cho dù không có vầng sáng tên là Sở Hư Uyên, chỉ dựa vào thực lực của cô cũng đủ đoạt giải.

"Ừm, anh biết."

Sở Hư Uyên gật đầu, không lộ ra chút sắc mặt nào khó chịu: "Chúc em thi đấu thành công."

An Nhu có chút nghi hoặc nhìn anh một cái.

Thái độ này không giống như là người mới vừa yêu đương, căn cứ tập tính mấy ngày nay đều phải ăn chung với cô của người này, cô còn tưởng rằng còn phải ầm ĩ dỗ dành trong chốc lát, kết quả so còn muốn dễ dàng hơn cô nghĩ.

Chú ý tới ánh mắt An Nhu, Sở Hư Uyên cảm thấy buồn cười, cong cong khóe môi: "Cuối tuần này anh đến nước M công tác, không có ở trong nước."

"A? Vậy sao!"

An Nhu hơi giật mình, có chút ngoài ý muốn: "Sở tiên sinh cũng đi công tác?"

"Ừ, một hội nghị nho nhỏ, không có gì."

Giọng Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ: "Cần có mặt xử lý một vài quyết định."

Thật ra không nhẹ nhàng như vậy.

Thân là người đứng đầu trong tứ đại gia tộc, Sở Hư Uyên có thể chỉ huy ra lệnh ở bên ngoài, cũng thuyết minh giá trị con người của anh, có thể làm anh ra mặt giải quyết, cũng không phải chuyện nho nhỏ như anh ấy nói.

An Nhu gật đầu, không nhiều lời, thuận vớt cà rốt cho vào trong chén Sở Hư Uyên: "Sở tiên sinh, đứng có mà thừa dịp em không chú ý kẹp thứ này vào chén của em, em không ăn đâu."

Hành động này lúc trước An Nhu sẽ không dám làm, hiện tại lại làm rất thuận tay. Sở Hư Uyên không ăn những gì người khác kẹp cho mình, vậy tại sao anh ấy lại lén lút gắp cà rốt cho cô!

Quả thực là tính cách quá ác.

*****

Ngày xuất phát đi thi đấu, An Nhu mới phát hiện số người tham gia lần này đều là người quen.

Đám người Hạ Dương, An Như Ngọc, Tô Hoàng, còn có An Nhu, trên cơ bản đều tham gia, Hạ Thanh Viễn dẫn đoàn đội, mênh mông cuồn cuộn một đống người. Tính chính xác mà nói, có tận năm người trong Thập Tam Tịch cũng tham gia thi đấu.

Chuyện này cũng bình thường, có tám người trong Thập Tam Tịch tham gia CLB IT, hiện tại cũng chỉ có năm người đủ tư cách tham gia.

"Học viện thành phố kế bên năm trước thiếu chút nữa thắng học viện chúng ta, đội trưởng muốn trả thù về đó."

Tô Hoàng cười tủm tỉm nói cho An Nhu nghe: "Nghe nói học viện đó năm nay cũng rất lợi hại."

Hiện tại mọi người đang đứng làm thủ tục tại sân bay. Học viện DICE sở hữu vài máy bay riêng, phụ trách chuyên chở học sinh đi ra ngoài thi đấu, đám người bọn họ vừa vặn ngồi một chiếc máy bay loại nhỏ.

"Vậy sao?" An Nhu gật đầu, nhanh chóng tra xét thông tin của học viện đối thủ.

Tuy rằng học viện DICE là trường học nổi danh thế giới, nhưng ở bên ngoài vẫn có rất nhiều ngôi trường nổi tiếng khác. Ví dụ như trường cao đẳng Hoa Đế.

Trường này không có nhiều con em quý tộc lắm, ngược lại đều là học sinh bình dân và gia đình giàu có.

"Đúng vậy, lần đó học viện cũng nghẹn một hơi trong bụng."

Nói đến chuyện này, Tô Hoàng vẫn cười tủm tỉm, hoàn toàn không lo lắng cho danh tiếng của học viện: "Nhưng dù sao cũng không quan hệ gì tới mình, đó là việc đau đầu của học viện, không phải học sinh như bọn mình lo."

An Nhu nghĩ nghĩ, lại nhìn sang bọn Hạ Thanh Viễn bên kia. Thập Tam Tịch đều đứng chung một chỗ, đang bàn chuyện gì đó, sắc mặt năm người khác nghiêm trọng.

Xem ra là thật sự để ý.

Tắt phần thông tin tài liệu trong đầu, An Nhu thực an tâm. Mặc kệ nói như thế nào, cô chỉ cần giành vị trí thứ ba là được.

Trường cao đẳng Hoa Đế không có sân bay chuyên dụng cũng như máy bay riêng, nên xuất phát trễ hơn học viện DICE. Sau khi đáp xuống sân bay của thành phố kế bên, An Nhu chờ lấy vali nhỏ của mình.

"Mấy chuyện này giao cho tụi anh là được rồi."

Hạ Dương không biết từ nơi nào nhú ra, cười hì hì nói, nhẹ nhàng xách vali trong tay An Nhu, đưa cho An Như Ngọc đang đứng bên cạnh: "Để tụi anh giúp em."

"Cảm ơn." An Nhu cũng không khách sáo, thoải mái hào phóng nhìn anh ta chạy tới giúp Tô Hoàng cầm vali, sờ sờ cằm.

Tô Hoàng cũng không phải người lắm miệng, nói cho mọi người biết chuyện An Nhu và Sở Hư Uyên đang yêu nhau. Bao gồm kẻ lỗ mãng Hạ Dương này.

Nếu biết An Nhu hiện tại là bạn gái chính quy của Sở Hư Uyên, sau này còn vô cùng có khả năng trở thành bà chủ dòng họ Sở, chắc chắc anh ta sẽ không tùy ý tự tại như vậy.

Lần này, học viện DICE tổ chức thành đoàn thể tới thi đấu chơi, trường cao đẳng Hoa Đế cũng phái nhân viên cao cấp tới đón tiếp. An Nhu xen lẫn trong mọi người nên không thấy hết mặt, nhưng lại có một người vô cùng nổi bật, một cái đầu vàng chóe rực rỡ đang đứng bắt tay với quả đầu đỏ chóe Hanamichi.

Khung cảnh vô cùng bắt mắt.

An Nhu ngẩng đầu liếc mắt một cái, có hơi quen mắt. Cô nhanh chóng tìm tòi một vòng thông tin trong đầu, tìm được tư liệu về người này.

Anh chàng tóc vàng kia cũng nhìn thấy cô. Ánh mắt vô tình va chạm vào nhau, đối phương giật mình, sau đó tặng cho cô một nụ cười rất nhiệt tình, xa xa vẫy vẫy tay.

Xuất phát từ lễ phép, An Nhu cũng vẫy tay chào hỏi.

"Ai vậy?" Tô Hoàng và An Nhu sóng vai đi tới, hai người đều nhẹ nhàng, không vác theo cứ thứ gì, lúc này chỉ là đi theo đám người trước mắt.

"Mình quen người nam sinh tóc vàng kia trong một trận thi đấu Game không chuyên, người đó thứ thứ hai trên bảng xếp hạng." An Nhu giải thích.

"Hình như tên là... Eddy?." Lâu quá nên quên tên rồi, không nhớ rõ nữa.

"Anh chàng này đẹp trai à nha."

Tô Hoàng huýt sáo: "Nghe cậu nói mình cũng có chút ấn tượng, anh ta là hội trưởng Hội Học Sinh của trường cao đẳng Hoa Đế, nghe nói rất lợi hại, cũng tham gia cuộc thi IT lần này."

Chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của An Nhu, Tô Hoàng nở nụ cười, xoa nhẹ tóc cô: "Như thế nào? Chỉ cho phép cậu tham gia CLB IT và Game, không cho phép người khác cũng như vậy?"

"À, cũng không phải."

An Nhu cũng cười: "Đúng là rất lợi hại."

Cô là có thiết bị điện tử gian lận, nhưng người này chính là hoàn hoàn toàn toàn dựa vào chính mình, muốn nói thật, An Nhu không bằng anh ta, điều này An Nhu vẫn rất biết mình biết người.

【 Sở tiên sinh, thuận buồm xuôi gió, em sẽ bảo đảm an toàn của anh. ( chụt chụt, cục cưng của em.gif ) 】

An Nhu dừng một chút, cưỡng ép bản thân làm lơ cái emoji chói mắt này, quả thực càng ngày càng cảm thấy thẹn, nghiêm túc, nghiêm túc nói chuyện với Sở tiên sinh cuối cùng lại bị cái emoji này đánh tan tát.

Dù sao cũng không quan hệ, ý thức của An Nhu bám vào di động cùng trên máy tính, hiện tại cô trộm lén thâm nhập xem xét bảo vệ an nguy cho Sở tiên sinh, còn biết hiện tại anh ấy đang làm gì.

【 ừ! 】

Sở Hư Uyên trả lời thực mau.

【chơi vui vẻ, có việc tìm anh, anh vội xong sẽ trở về ngay. 】

Trước sau như một, nói ngắn gọn, chính là nói chuyện trắng ra hơn trước.

Có thể có chuyện gì, đi thi đấu mà thôi. An Nhu không quá để ý, ngay sau đó, di động của cô vang lên.

An Nhu móc di động ra nhìn. Là tóc vàng... Hội trưởng Hội Học Sinh trường cao đẳng Hoa Đế?!

【 Eddy: Không ngờ còn có thể nhìn thấy em! Thật là may mắn! Lần này tới là thi đấu sao? Để anh dẫn em đi chơi ha. ~\(≧▽≦)/~】

【 An Nhu: Cảm ơn anh, có rảnh em sẽ tìm anh làm hướng dẫn du lịch. [/ cười ]】

Thái độ xác thật rất nhiệt tình, nhưng An Nhu đã trà trộn ngoài đời được một thời gian, xem như biết cách giao tiếp, nên cũng không nghĩ nhiều.

Trường cao đẳng Hoa Đế không giống học viện DICE, nói đúng ra càng giống với khuôn viên trường đại học kiếp trước của An Nhu, cũng làm An Nhu khắc sâu nhận thức rằng không phải trường nào ở thế giới này đều giống như học viện DICE, một ngôi trường đầy mùi giai cấp tư sản.

Nhà trường rất là nhiệt tình, sắp xếp đám người An Nhu ở trong một khu ký túc xá riêng biệt, nữ thì mỗi người một phòng, nam thì hai người một bộ phòng, điều kiện cũng coi như không tồi.

Đám đàn em ăn chơi trác táng của Hạ Dương cũng đi theo lại đây, nhìn đông tây nhìn, tấm tắc bảo lạ.

Eddy là đại biểu của trường cao đẳng Hoa Đế, dọc theo đường, toàn bộ hành trình đi lại dừng nghỉ, ăn uống đều là do anh chịu trách nhiệm. Chờ đến khi đã phân chia sắp xếp xong mọi người, Hạ Thanh Viễn bàn bạc với thành viên chủ chốt, quyết định ngay tại chỗ giải tán, cho mọi người khoảng thời gian riêng.

An Nhu liếc mắt nhìn Hạ Dương, quả đầu Hanamichi đi theo phía sau cô vàTô Hoàng, vô cùng nhiệt huyết nhận mệnh làm công nhân khuân vác, không tham gia với đám người Thập Tam Tịch. Đoàn thể nhỏ đó rõ ràng lấy Hạ Thanh Viễn làm trung tâm.

Đang ngẩn người thì Tô Hoàng đụng phải một chút, khi cô nhìn qua, nữ sinh có nhan sắc bình thường nhìn cô chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hài hước.

... Là chỉ Hạ Dương?

An Nhu yên lặng trao đổi ánh mắt với Tô Hoàng, nửa suy nửa đoán, còn chưa có hiểu rõ thì Tô Hoàng lại đột nhiên quay đầu.

"An Nhu, lại gặp mặt rồi."

Anh chàng tóc vàng mắt xanh tươi cười xán lạn, lướt qua đám người đi đến trước mặt hai người.

"Muốn đi ra ngoài chơi sao? Anh có thể làm hướng dẫn du lịch cho mọi người!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi