[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________________________

Tuyên Giác tất nhiên biết bức tranh kia vẽ gì, là hội săn bắn mùa thu.

Là do hắn tự tay vẽ, tự tay hắn niêm phong lại, hắn đặt có ở sâu trong giá sách, ngoài tầm với, không ngờ lại bị nàng phát hiện.

Năm Thái Nguyên thứ tư hắn đã hoàn thành, nhưng lần đó không khéo bị Thích Văn Lan đụng hư, sau đó tâm tình hắn bất định, không dám cất trong nhà, nên gửi lại trong Họa trang. Sau đó Tuyên gia chịu tội, hắn cũng không có tâm tư mang về. Dù có muốn mang về, thì lại cất ở đâu? Trong phủ Công chúa sao?

Thẳng đến khi Vọng Đô mưa gió ngập trời, Tuyên Giác sợ bức tranh bị mất, mới sai người đi tìm, niêm phong lại cất sâu trong giá sách. Hắn thậm chí không có mở ra xem qua, không biết sau mười năm bức tranh năm đó có còn nguyên vẹn hay không. Chỉ đơn giản là cho người đi tìm về, khóa lại, liền quăng ra sau đầu.

Cung nhân bên cạnh loạn thành một đoàn, vội vàng muốn mời thái y đến xem.

Tạ Trùng Tự lọt thỏm trong đống sách, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt, giọng nói không khỏi mềm mại đi vài phần, nhẹ giọng hỏi: "Trên tranh... là ta sao?"

Trong đầu Tuyên Giác rối bời, liều mạng ngăn cản bản thân, cố gắng không chú ý đến nàng, không trả lời. Chỉ trầm mặt ra lệnh: "Mời thái y đến. Dọn dẹp đi.”

Cung nhân run lẩy bẩy không dám nói gì. Rõ ràng là khung cảnh ôn hòa, nhưng chỗ nào cũng lộ ra vẻ hoang đường quỷ dị. Bọn họ còn không dám hít thở lớn, đều cố nín thở ngưng thần, cúi đầu làm việc.

Chỉ có Triệu Lam ở bên cạnh, rất có nhãn lực đỡ Tạ Trùng Tự đứng lên, liếc thiếu nữ giương cung trong tranh, khoa trương nói: "Ôi, người bức tranh này chính là nương nương a! Tư thế hiên ngang oai hùng. Nhìn bức tranh này, màu sắc, đường nét, chi tiết, nếu không phải đại sư sợ là không vẽ được...”

“Triệu Lam." Tuyên Giác thản nhiên nói, "Lui ra.”

Triệu Lam nghe giọng điệu của Tuyên Giác liền biết bản thân nịnh nọt thất bại, lo sợ bất an lên tiếng xin lỗi: "Ai! Nô tài lắm miệng, lắm miệng! Đáng đánh!” Sau đó cấp tốc lui về phía sau, sợ lại chọc Tuyên Giác không vui.

Tạ Trùng Tự còn đang nhìn bức họa kia, sau đó ngẩng đầu, lần nữa hỏi hắn: “Trên bức họa này là ta sao? Lúc trước ta có hỏi ngươi, ngày đó Văn Lan đụng hư bức tranh của ngươi, trên đó rốt cuộc là cái gì, hắn nói là chó, ngươi nói là hoa -- chính là bức này sao?"

Tuyên Giác nhìn thần sắc mờ mịt của nàng, trong lòng mềm như nước, hắn tiến lên một bước, cúi người muốn rút bức tranh ra khỏi tay nàng, lạnh nhạt nói: "Là một bức tranh rất cũ rồi, điện hạ.”

Đầu ngón tay kéo một góc giấy vẽ, không rút được, Tạ Trùng Tự vẫn nắm chặt bức tranh, hỏi hắn: "Thật sao?!" Tuyên Giác: "Là ta vẽ.”

Tuyên Giác lần nữa muốn rút bức tranh, vẫn không thành công. Tạ Trùng Tự gắt gao nhìn hắn, mắt phượng sáng như gương, lúc này đã ẩn ẩn hơi nước, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Tuyên Giác, khiến hắn đầu hàng. Hắn chậm rãi nói: "Là vẽ nàng.”

Sau đó nói thẳng ra: "Trung thu năm Thái Nguyên thứ tư, đến nay đã hơn mười năm.”

“Ta...... " Nghe được đáp an như trong dự liệu, nhưng tay chân Tạ Trùng Tự lại luống cuống, "Ngươi chưa từng cho ta xem qua...”

Tuyên Giác không lên tiếng, cụp mắt nhìn nàng.

Thứ chưa từng hiện ra trước mắt nàng nhiều không đếm xuể, bức tranh này không tính là gì. Bây giờ lại khác trước, cũng không cần xuất hiện trước mặt nàng.

Lần này bức tranh rút ra rất dễ dàng, ánh mắt Tuyên Giác cũng không dừng lại trên bức tranh, nhanh chóng cuộn bức tranh lại, lệnh cung nhân cất đi. Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì Tạ Trùng Tự đang níu lấy ống tay áo của hắn, trong giọng nói có điểm nức nở: "Ngươi chưa từng nói với ta, Ly Ngọc... Ngươi vì sao không nói a! Ta cái gì cũng không biết a! Nếu năm đó ngươi cho ta xem... thật tốt a..."

Tuyên Giác đã hoàn toàn rối loạn, cả người cứng ngắc, tùy ý nàng ôm lấy, thật lâu sau mới vén ống tay áo nàng lên. Da thịt trên cánh tay nàng trắng nõn, mấy chỗ có vết xanh tím, có chỗ nghiêm trọng còn rỉ máu.

Nàng bị giá sách rơi xuống người, cũng may nàng phản ứng nhanh, lấy tay đỡ, chỉ bị thương như thế này đã tính là may mắn.

Thái y lại như lâm đại địch, nơm nớp lo sợ bôi thuốc cho Tạ Trùng Tự, sau đó dặn dò một số vấn đề không quan trọng như "Không nên đụng vào", "Cẩn thận chớ dính nước".

Tạ Trùng Tự nhìn bức tranh bị cung nhân lấy đi, bỗng nhiên nói: "Ta muốn bức tranh kia.

Tuyên Giác: "... Ta vẽ cho nàng một bức mới.”

Tạ Trùng Tự ngoảnh mặt làm ngơ, đã xem bức tranh kia là của mình, ra lệnh: "Đưa đến cung của ta.”

Tuyên Giác nhíu mày: "Ta... buổi tối đưa cho nàng." Nói xong, lại nói với cung nữ: "Để trên bàn trẫm.”

Tạ Trùng Tự như là tức giận, không lên tiếng nữa, lại như là uể oải, sững sờ một lúc liền rời đi, chỉ nói: "Nhớ đưa tới.”

Ngự thư phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Tuyên Giác, hắn đi tới trước bàn, ngón tay vuốt ve hộp đựng tranh đã phủ bụi.

Khóa đã bị đập gãy, để ở bên cạnh. Hộp gỗ dài, trên mặt sơn màu đen. Giống như vỏ trai chìm sâu dưới đáy đại dương, trong miệng ngậm trân châu ngưng kết chuyện xưa.

Trải qua trận hỗn loạn ban chiều, bụi trên hộp gỗ đã vơi đi, chỉ còn một lớp mỏng mịn, bên trên mơ hồ có thể thấ được dấu tay của nàng và cung nhân.

Tuyên Giác như là đang hỏi người bên cạnh, lại như là đang tự mình: "Năm nay Nhĩ Ngọc đến ngự thư phòng, là lúc nào?"

Triệu Lam đứng trong góc hồi thần, chợt nghe Tuyên Giá hỏi, vội vàng bước nhanh đến nói: "Không rõ nương nương đến cụ thể là ngày nào, giờ nào. Nhưng nô tài nhớ là, nửa năm trước nương nương thường xuyên đến, thường xuyên đọc sách giải sầu..."

Tuyên Giác cũng không trông cậy vào hắn, nhẹ giọng nói: "Hai mươi bảy tháng hai, mùng một tháng ba, mùng năm tháng ba, mùng sáu tháng ba, mùng tám tháng ba, mùng chín tháng ba, mười hai tháng ba, mười lăm tháng ba, mười sáu tháng ba... Sau đó liền đến trung tuần tháng sáu, có đúng không?"

Triệu Lam lúng túng nghĩ thầm: Cái này nô tài làm sao nhớ rõ a! Bình thường mấy chuyện nhỏ này cũng không có ai ghi chép lại! Chợt lại lo lắng nói: "Bệ hạ, người hỏi cái này làm gì?”

Tuyên Giác xua tay: "Đi gọi Bạch Đường."

"Dạ!" Triệu Lan gật đầu.

Sau khi Bạch Đường đến, Tuyên Giác cũng không nói nhiều, chậm rãi nói: "Phía Nhĩ Ngọc... giữa tháng ba đã an phận?”

Trên tay Nhĩ Ngọc có ám tuyến, nhân mã, nhưng không đủ làm nên chuyện lớn gì, không cần chú ý.

Tuyên Giác vẫn coi như không có gì, chưa từng xem xét kỹ. Không phải hắn thương tiếc những trung thần tiền triều này, cũng không phải cố ý lưu lại phiền toái, mà là... Nàng ấy cần nó để an ủi.

Nếu chặt đứt toàn bộ cánh chim của nàng, nàng kiêu ngạo như vậy sẽ rất nhanh mất hết niềm tin, sẽ ngày càng tiều tụy.

Bạch Đường lúc này mới ngập ngừng nói: "... Đúng, đúng vậy.” Cũng giống như Triệu Lam, nghi ngờ hỏi: "Người hỏi cái này làm gì?” Không phải đã sớm lệnh bọn họ không cần quan tâm sao?

Tuyên Giác không nói gì, hồi lâu tự giễu cười. Thì ra sự thương hại mà hắn có được từ bức tranh cũ này đã đến từ hồi cuối xuân.

Vậy bây giờ tính là gì đây?

Từ trước đến nay, hắn nhìn việc đến lòng người đều là bàng quan quan sát từ xa, duy chỉ có nàng, là hắn không thể nào bàng quan được.

Nếu Tưởng Minh không đến báo, hắn thật sự có thể lừa nàng, bịa ra một lời nói dối, cứ lừa nàng, để nàng sống thật tốt.

Nhưng mọi tính toán của hắn đều bị nàng hủy hết. Kết quả cuối cùng, là bọn họ, cùng đường.

Hư tình giả ý trộn lẫn với chân tình.

Hắn từ trong đau khổ gắng gượng, cố lắm mới cảm nhận được chút ấm áp, ngọt ngào. Chỉ mới chớp mắt một cái, lại ngã xuống, lần này, vạn kiếp bất phục.

Bạch Đường nhìn thần sắc Tuyên Giác bất định, trong mắt sóng nước âm trầm mãnh liệt dao động, không khỏi lo lắng nhíu mày: "Chủ tử? Còn có chuyện gì sao?”

Không ngờ Tuyên Giác ngồi xuống trước bàn, đẩy hộp tranh ra, gật đầu: "Ừ. Lại đây giúp ta xem xét nên điều binh như thế nào. Dự tính cuối thu các lộ quân mã sẽ thay đổi.” Hắn có một trực giác, từ cuối xuân đã bắt đầu hạ bút cân nhắc làm sao dẫn Thích Văn Lan trở về.

Đợi đến khi mặt trời lặn sâu, việc điều binh cũng chỉ mới ở bước đầu. Tình hình quân đội các nơi phức tạp, lại không thể tùy tiện điều binh, phân tích các lộ quân các nơi, tốn rất nhiều thời gian, tâm sức.

Tuyên Giác mệt mỏi ấn ấn ấn mi tâm, không hiểu sao lại có cảm giác hoang đường, giống như hắn đang viết di thư, một lát sau đùa giỡn nói với Bạch Đường: "Ngươi nói ngày sau trong sử sách, sẽ viết trẫm như thế nào?"

Bạch Đường nhìn sắc mặt Tuyên Giác vẫn như thường, giống như chỉ là thuận miệng nói ra, cho nên thành thật đáp: "Công lao vĩ đại, lưu giữ thiên thu.”

Tuyên Giác mỉm cười. Chỉ sợ là không thể nào.

Chỉ mong sau này trong sử sách, khi nhắc đến đoạn lịch sử này, có thể đặt tên của hắn và nàng cạnh nhau, xem như là minh chứng cho đoạn nhân duyên này.

Chỉ là không biết Văn Lan tính toán như thế nào, có thể hoàn thành nguyện vọng này của hắn hay không.

Sắc trời càng lúc càng tối, ngoài ngự thư phòng chim tước hót vang về tổ. Mặt trời đã sớm lặn, ánh đèn nhảy múa khắp phòng.

Tuyên Giác bận rộn đến nửa đêm, mới nhớ tới bức tranh khi chiều nàng muốn hắn vẫn chưa đưa qua. Liền gác bút đứng dậy, khoác áo choàng, lại sai cung nhân chuẩn bị một hộp gỗ khác, tự mình đưa đến Ngọc Cẩm cung.

Trong Ngọc Cẩm cung ngàn ngọn nến yên tĩnh cháy, ánh nến nhuộn sáng khắp cung.

Tuyên Giác vốn định để lại tranh rồi đi, cho nên bước chân rất nhẹ nhàng, lại đạp trên thảm mềm, không phát ra tiếng động. Nhưng hắn không ngờ Tạ Trùng Tự còn chưa ngủ, giống như đang chờ hắn, liếc nhìn hộp dài trong tay hắn một lúc, ánh mắt sáng ngời, kích động chạy tới nói: "Đưa tới rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi