[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

________________________

Trong trà lâu mang đậm nét Giang Nam, Tuyên Giác ung dung pha cho người nọ tách trà, đưa đến: "Chiêu đãi không chu toàn, thứ lỗi.”

“Đều là người một nhà, Tuyên huynh không cần khách khí như vậy. Hơn nữa, bây giờ huynh đang ở địa phận Lâm An, phải là ta chiêu đãi huynh mới đúng.” Người đến là một người chạc tuổi Tuyên Giác, họ Mông, tên chỉ một chữ Bôn, từ nhỏ đã quen biết Tuyên Giác, "Đến Lâm An cũng không biết nói với ta một tiếng, huynh là đang khách khí hay là sợ bị nghi ngờ nên mới im hơi lặng tiếng như vậy?”

Tuyên Giác chỉ cười cười, lập lờ nước đôi: "Tránh tai mắt của ám vệ không dễ, Trì Chi phí tâm rồi.”

Mông Bôn bề ngoài là một thư sinh văn nhã, khuôn mặt lông mày đều mềm mại như nữ tử Giang Nam, nhưng ánh mắt phat sáng, ánh mắt lưu chuyển không ngừng, "Tiện tay mà thôi. Trong kinh có nói khi nào thì huynh trở về không?"

Tuyên Giác: "Chưa từng.”

Mông Bôn: "Vậy thì ở lại Giang Nam thêm một thời gian. E rằng không chỉ có ta, mà còn có rất nhiều người muốn gặp huynh đấy. Một năm qua phong vân biến ảo, thần hồn nát thần tính, chư tộc trông gà hóa cuốc, bất an lâu ngày. Huynh ở Vọng đô đã lâu, đối với việc trong kinh rõ ràng hơn chúng ta, bọn họ đều muốn tìm người hỏi chút chuyện. Huynh cân nhắc một chút cũng đừng từ chối hết, tạo quan hệ với người khác xem như chừa lại cho mình một con đường lui, cũng không thiệt. Ta chỉ là muốn nói trước với huynh một tiếng.”

Tuyên Giác quen biết Mông Bôn từ nhỏ, tính cách cũng có điểm thưởng thức, nên mới gặp mặt một lần, còn về những người khác... Hắn thản nhiên nói: "Trong lòng ta biết rõ.”

“Biết là tốt rồi." Mông Bôn gọi người mang ấm trà mới và điểm tâm, tính toán một chút, thấy vẫn còn chút thời gian liền tìm mấy chuyện không quan trọng tán gẫu mấy câu với Tuyên Giác.

Mấy người theo sau thấy vậy cũng thở phào, hăng hái nhiệt tình góp lời. Cảnh tượng nhìn vào rất hòa hợp.

Tạ Trùng Tự đều không quen mấy người này. Thị tộc vốn đông người, đa số đều bị nhiễm thói hư tật xấu, tư tưởng sai lệch từ bậc ông cha, nhưng cũng không thiếu người đoan chính, chính trực. Trong đám con cháu thế gia cùng trang lứa, người Tuyên Giác có thể tâm sự đôi câu cũng chỉ có Tề Nhạc và vị đang ngồi trước mặt đây.

Nàng ngồi một bên im lặng nhìn, nhẹ giọng nói: "Thật tốt.” Còn có bằng hữu thật lòng lo lắng cho hắn, thật tốt.

Tuyên Giác nhìn hơi nóng bốc lên từ chén trà, liếc về phía đồng hồ nước, đặt chén xuống, nói: "Được rồi, hôm nay tìm ta còn có chuyện gì? Theo thói quen của ngươi, nếu chỉ muốn nhắc nhở ta chút việc này sẽ không tự mình đến. Cuối xuân học đường hẳn là bận đến chân không chạm đất, làm khó ngươi bớt chút thời gian đến đây.”

Mông Bôn cũng dừng lại, hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tề gia hành hình muộn, kéo dài tới đầu xuân. Ta đi tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Hắn hỏi thăm tình huống của huynh, ta thành thật nói cho hắn nghe. Nói huynh được đặc xá, có Công chúa che chở, tính tình bây giờ nhìn thì ổn định, nhưng ngày sau không biết thế nào.”

Nhắc tới Tề Nhạc, Mông Bôn thở dài, hồi lâu mới nói tiếp, "Hắn cũng sắp bị chém đầu rồi mà vẫn còn tâm tư hỏi ta vụ cá cược năm ngoái hắn đặt có trúng không? Hắn còn nói nhà hắn vận khí tệ, biết đâu có thể gỡ gạc lại bằng tiền tài. Huynh cũng đừng đoán nữa, ta đi xem cho hắn, vậy mà thật sự trúng, hắn trúng tận ba vạn bạch ngân. Là người thắng cược nhiều nhất trong mười năm qua. Đáng tiếc tên tiểu tử kia không cầm được. Ta nghe vậy thì dứt khoát cầm giúp hắn. Tìm tôi tớ Tề gia bị vạ lây và mấy người nhánh xa còn sót lại của Tề gia chia cho họ. Xem như chút an ủi...”

Tuyên Giác hơi sửng sốt, chần chờ hỏi: "... Thành Lĩnh còn nói gì không?”

Mông Bôn nghiêm mặt: "Hắn quả thật có lời muốn ta chuyển cho huynh. Ly Ngọc, hắn nói, "Không cần tự trách, không liên quan đến huynh ấy.”.”

Tuyên Giác cầm chén trà, giơ cao như kính ai đó: “Hắn giờ đã dưới cửu tuyền, ngày sau gặp lại dưới đó ta nhất định sẽ quỳ xuống cáo lỗi với hắn.”

Mông Bôn: "Đã nói không liên quan đến huynh!”

“Sao lại không liên quan.” Tuyên Giác nheo mắt một cái. “Trong lòng ta biết rõ, phong thư phụ thân ta muốn ta đưa đến Tề gia luôn được ta cất kỹ. Sau khi rời kinh chưa từng có qua tay ai, luôn ở chỗ ta. Vậy chỉ có thể bị tráo lúc ở Vọng đô. Trước ngày ta rời kinh, có bạn cũ đưa thư đến muốn gặp ta một lần, hẹn tại Mặc Vân lâu, ta nhận thư đã đi một chuyến. Tình cờ gặp một môn khách tên Cốc Luân của Thái tử. Ngươi nói, một môn khách nổi tiếng luôn độc lai độc vãng sao lại ở đấy, mấy ngày trước còn nghe tin hắn ở cách Vọng đô cả ngàn dặm, hôm đó sao lại trùng hợp ở Mặc Vân lâu? Người từ trước đến nay đều ngồi một mình bên cửa sổ lầu ba sao lại lên lầu tám tham gia náo nhiệt. Hơn nữa, ta và hắn trước đó chưa từng quen biết, sao hắn lại chủ động bắt chuyện với ta...”

“Ly Ngọc, huynh....” Mông Bôn nge mấy lời này của Tuyên Giác, không biết phải nói gì.

Mông Bôn nhìn Tuyên Giác thanh tỉnh, nhìn thấu mọi chuyện, tự mình dày vò bản thân trong ân hận. Hắn rất muốn nói gì đó để xoa dịu Tuyên Giác, nhưng dù nghĩ gì thì lời sắp ra khỏi miệng đều không thành tiếng.

"Không thể có nhiều sự trùng hợp như vậy được...” Tuyên Giác đưa một phong mật thư cho hắn, nói, "Bên trong viết mấy chuyện gần đây xảy ra trong kinh. Nhân mã, sự tình, mạch nước ngầm, ta đều viết rõ. Còn có mấy suy đoán của ta, đừng để người khác xem. Đọc xong liền đốt đi. Cũng coi như nhắc nhở ngươi.”

Tạ Trùng Tự ngồi bên cũng sửng sốt, lúc nàng hoàn hồn ngẩng đầu thì phát hiện Tuyên Giác đã sớm đi rồi, nàng tìm một lát vẫn không thấy, lo lắng không thôi, bỗng nhiên có một lực mạnh kéo nàng, đến khi mở mắt ra dã thấy mình ở trong lòng hắn.

Tuyên Giác lúc này đang đấu trí với đám hồ ly.

Cả đám người nói bóng nói gió cố ý gặng hỏi chuyện trong triều. Tuyên Giác chỉ tiết lộ một chút thông tin thật cho Mông Bôn, còn đám người còn lại chỉ nhận được tin tức giả.

Ngày sau khi đám người này biết Tuyên Giác lừa mình, thì tức giận đến run cả người, ai nấy đều hùa nhau mắng hắn.

Tạ Trùng Tự nghe hết, cũng không tức giận, chỉ là,... bây giờ nàng muốn biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tuyên Giác lúc này thong dong như nước, nhưng nàng vẫn nhận ra ánh mắt hắn ngày càng tối đi, khí tức trên người tuy không khác biệt nhiều nhưng nàng vẫn nhận ra được.

Đặc biệt là sau khi đi tế bái mộ của Tề Nhạc.

Mộ Tề Nhạc ở một nơi rất hoang vu, vắng lặng. Bốn phía chỉ có cây cỏ cao ngang nửa người, không thêm gì. Phần mộ cũng hết sức đơn sơ, chỉ là một gò đất cao, một tấm bia gỗ. Trên bia viết “Phần mộ tội nhân Tề gia Tề Nhạc”, trước mộ cũng không có hương hoa gì. Một công tử Giang Nam nổi tiếng tài hoa nhưng khi nhắm mắt cũng chỉ thế.

Không biết là do tâm tình nặng nề, hay là do ngày thu có mưa, ngày đó Tuyên Giác ăn mặc đơn bạc đội mưa đến tế bái, dù cũng không mang. Hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ yên lặng bày trái cây, hoa, hương, sau đó Tuyên Giác ngồi dựa vào bia mộ vừa đốt giấy tiền vừa uống rượu, cứ mặc mưa rơi như vậy. Đêm đó về dịch trạm hắn sốt cao, mãi vẫn không lui.

Bệnh nửa tháng vẫn không bớt ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn, đến mức nước cũng không uống, ăn gì nôn đó.

“Ly Ngọc! Ly Ngọc!" Tạ Trùng Tự lòng nóng như lửa đốt, rồi lại không thể làm gì, nàng nói cũng không ai nghe, cũng không chăm sóc cho hắn được. Chỉ có thể bay tới bay lui, lo lắng không thôi.

Bỗng nhiên, Tuyên Giác đang nằm trên giường có chút tỉnh táo, hai mắt vẫn đang khép, chỉ thấy lông mi hắn hơi run, giãy dụa vươn tay về phía nàng.

Tạ Trùng Tự sững sốt, nàng quên mất đây chỉ là mộng, theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng lại lướt qua tay hắn, không chạm vào được gì. Đầu ngón tay Tuyên Giác xuyên qua bàn tay nàng, cầm lấy phong thư bên bàn. Đây là thư trong kinh gửi đến, hôm qua ám vệ vừa đưa đến tay hắn.

Lúc nhận được Tuyên Giác chỉ ngẩn người, không mở ra xem, nay mới ngồi dậy, khoác thêm áo, mở thư.

Sau thư, là ấn ký riêng của Tạ Trùng Tự, bên trên có có hai chữ Nhĩ Ngọc như rồng bay phượng múa. Nhưng lần này còn có chút khác, bên dưới vẽ thêm hình một đôi ngọc bội song hoàn.

Trong thư, câu đâu tiên nàng đã háo hức tranh công:

“Hoa văn trong phủ Công chúa làm xong rồi. Ta cho người vẽ lại ngọc bội song hoàn chàng tặng làm mẫu, sau đó đúc làm khuôn. Cho chàng xem này.”

Phía sau toàn là chuyện nhỏ nhặt, nào là ổ mèo con của Hoàng huynh toàn là mấy con nhỏ xíu đen thui, rồi chuyện kênh rạch ngoại ô bị tắc, quan viên tranh cãi suốt mấy ngày, không ai chịu nhận trách nhiệm, cuối cùng, mới dè dặt thăm dò một câu, khi nào về kinh.

Tuyên Giác im lặng xem xong, ngón tay siết chặt phong thư, chặt đến mức có thể mấy được khớp xương, lông mi dày rủ xuống, trong miệng nỉ non: "Điện hạ..."

Tạ Trùng Tự ở bên cạnh nhìn hắn. Nàng không ngờ khi lá thư này đến, hắn suýt chết.

Hèn chi khi hắn trở về, bệnh nặng một trận, thái y lúc đó chỉ nói hắn đi đường mệt nhọc, cần nghỉ ngơi nhiều.

Ngày hôm sau, Tuyên Giác hình như khỏe hơn, hắn cố ép bản thân ăn nửa chén cháo, lại uống mấy chén thuốc đắng đen ngòm.

Thêm gần mười ngày, cuối cùng cũng xem như qua được một kiếp. Đã ngưng sốt, chỉ là sắc mặt vẫn còn tái nhợt, người cũng gầy đi. Nhưng so với lúc nằm ở trên giường tính thế nào cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Tạ Trùng Tự nhìn Tuyên Giác bị bệnh tật giày vò, mí mắt giật giật, nhớ đến câu: "Trở về mặc người định đoạt." của Tuyên Giác lúc rời kinh.

Định đoạt mà hắn nói, không phải hôn sự, mà là sinh tử.

Hắn giống như một người sắp chết, linh hồn đã đến quỷ môn quan, là nàng đoạt người trên tay Diêm Vương, liều mạng kéo hắn trở về.

Đến lúc này, mọi vướng bận chốn hồng trần của Tuyên Giác, đều là nàng.

Tạ Trùng Tự đột nhiên nhớ lại.

Không biết là ngày xuân hay là ngày thu ở trên hành lang gấp khúc phủ Công chúa, gió thổi rất thoải mái, bên cạnh còn có bóng cây, nàng nâng mặt tò mò hỏi Tuyên Giác: "Chàng chỉ mang theo chút lộ phí như vậy, làm sao sống được?"

Tuyên Giác trả lời như thế này: "Vẽ tranh, làm văn, thỉnh thoảng bắt mạch khám bệnh, còn có dạy học. Đều tốt lắm, thương nhân học đòi văn vẽ, ra giá rất cao, trong đó có người còn không phân biệt được, đem tranh thần vẽ so sánh với Trình Phong tiền triều, treo ở một chỗ, giá vẽ tranh tự nhiên sẽ cao hơn. Suốt dọc đường, thần đều không lo về tiền bạc.”

Tạ Trùng Tự bấm ngón tay tính toán, vẫn cảm thấy cuộc sống như vậy quá mức kham khổ, đau lòng nói: "Không có gì khác sao?"

Người đối diện thấp giọng nói hai chữ, như là "Nhớ nàng".

“Cái gì?" Tạ Trùng Tự lúc ấy không nghe rõ, lại nghĩ người như Tuyên Giác sẽ không nói thẳng ra như vậy, nàng hỏi lại, lại bị Tuyên Giác ấp úng qua loa cho qua chuyện.

Lúc này nàng mới hiểu.

Lúc hắn ớ xa, hấp hối tưởng như không qua được.

Là chút niệm tưởng về nàng mới khiến hắn chống đỡ qua được.

Những việc này, thậm chí là lòng này, Tuyên Giác đều chưa từng nói cho nàng biết.

Đến khi Tuyên Giác trở về Vọng đô, vẫn là bộ dạng ôn hòa, nhã nhặn như cũ, hắn mặc kệ mọi lời đàm tiếu ở trong phủ Công chúa, một thân một mình.

Tạ Trùng Tự bừng tỉnh trong đêm, ngồi đó ngây ngốc rất lâu.

Khi nắng sớm buông xuống, mới cảm thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, vừa sờ, đều là nước mắt.

Trời sáng, Diệp Trúc bưng chậu rửa mặt vào, bị bộ dạng của nàng dọa sợ, vội vàng tiến lên hỏi: "... Điện hạ? Điện hạ! Người làm sao vậy?"

“... Có phải còn có rất nhiều chuyện, ta đều không biết?" Tạ Trùng Tự thì thào lẩm bẩm.

Không ai có thể trả lời câu hỏi này.

Ngày hôm đó nàng cũng có chút ủ rũ, đến khi đi gặp Tạ Sách Đạo mới lấy được chút tinh thần: "Phụ hoàng, Tam ca bọn họ đã đến Nhạc thành, hình như đang chuẩn bị trở về. Lúc nào thì họ về đến kinh? Trước năm mới kịp không?”

Tạ Sách Đạo: "Trẫm làm sao biết được? Con đi mà hỏi Tam ca con đấy, cũng chẳng biết thằng nhãi đó đang bày trò gì. Mang theo người dạo ở biên cảnh lâu như vậy, rõ ràng lộ quân các nơi đều đã chiêu hàng xong rồi, vậy mà vẫn chậm chạp không chịu về. Tiểu nha đầu, con cứ mặc kệ mấy chuyện đau đầu này, tìm Thích di của con đi, giúp nàng xử lý mấy chuyện trong hậu cung, yến tiệc năm mới phải chuẩn bị nhiều thứ, một người ứng phó không được.”

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy phụ tử hai người đang nói chuyện nhà, đến khi cung nhân lui ra, Tạ Trùng Tự mới nói: "Triệu Lam có vấn đề gì không Phụ hoàng?”

“Ừ.” Tạ Sách Đạo gật đầu, nhưng cũng có chút nghi hoặc, "Con làm sao biết được? Người này rất an phận, bình thường cũng không có ai chú ý đến hắn ta.”

Lần trước vì chuyyện Tần Vân Sam bí mật chuyển hỏa dược vào cung, trong cung đã huyết tẩy một trận. Nhưng trận huyết tẩy kia cũng không lôi được Triệu Lam ra, có thể thấy người này bình thường che dấu sâu đến mức độ nào.

Tạ Trùng Tự chỉ cười không nói, nhẹ nhàng qua loa lấy lệ, Tạ Sách Đạo thấy nàng không nói, cũng không truy đến cùng, chỉ nói: "Hoàng huynh con có phải gần đây cũng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán không? Xú tiểu tử vẫn không chịu viết thư cho trẫm - - trong thư gửi con hắn có nói gì không? Trẫm tạm thời giao biên cảnh phía Tây Nam Ly Giang cho hắn quản.”

Tạ Trùng Tự: "Hỏi Phụ hoàng long thể có mạnh khỏe không.”

Tạ Sách Đạo: "Còn nữa không?”

Tạ Trùng Tự: "Còn lại... hết rồi.”

Tạ Sách Đạo tức đến râu cũng vểnh lên, trừng mắt: "Tên tiểu tử chết tiệt không có lương tâm, sớm muộn gì trẫm cũng chỉnh hắn một trận, trẫm nhất định nhớ kỹ!!”

Tạ Trùng Tự cười híp mắt hòa giải, lại dỗ Tạ Sách Đạo một hồi, mới rời đi.

Vọng đô tuyết đã ngừng mấy ngày, hồng mai dần dần nở, không chỉ là trên cây, mà ngay cả chạc cây Diệp Trúc không đành lòng nhặt về kia cũng đang từ từ nở rộ. Đỏ rực, ướt tuyết mềm mại. Như ngọn lửa trong ngày đông.

Tuần cuối cùng của tháng đông, quân đội Đông Yến còn lại ở biên cảnh cũng đã rút hết.

Tạ Ôn giống như đánh thắng trận vậy, dương dương đắc ý, nhưng vẫn biết điều cố nén lại, tỏ vẻ khiêm tốn hồi triều.

Quan viên trong triều tỏ vẻ vui mừng, ai nấy đều lớn tiếng cổ vũ khen ngợi. Thêm nữa, xưa nay danh tiếng của Tạ Ôn cũng không tệ, tiếng khen càng lớn hơn. Thậm chí còn có người to gan thỉnh lập hắn làm Thái tử.

Nội các đại học sĩ - Vạn Thủ Thành- là người thượng tấu đầu tiên, thỉnh lập Tạ Ôn làm thái tử, rất nhanh có lượng lớn quan viên lên tiếng ủng hộ. Tạ Sách Đạo từ chối cho ý kiến, tạm thời đè chuyện này xuống không cho đề cập tới.

Đám quan viên trong triêug ồn ào một trận, nhưng vẫn không thu được gì, sợ nếu tiếp tục sẽ làm long nhan tức giận, đành thôi. Dù sao qua mấy ngày nữa, Tạ Ôn sẽ về đế đô.

Lúc này bỗng nhiên truyền đến tin tức, Cố Cửu Băng chạy trốn, đã đến biên cảnh, về đến Đông Yến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi