[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________

Nửa đêm cảnh vật âm u, chạy xe trên đường cho dù không sợ gặp phải cô hồn dã quỷ thì cũng sợ sẽ gặp phải đạo tặc thảo khấu.

Tạ Trùng Tự đưa tay kìm dây cương thả chậm tốc độ, con dao trong tay áo nàng cũng âm thầm trượt xuống lòng bàn tay.

Cẩm Quan đang đậu trên thành xe bên cạnh Tạ Trùng Tự, bị nàng cào vào gáy, nó cũng tỉnh lại theo.

Thị lực của chim ưng tốt hơn con người rất nhiều, thấy Cẩm Quan không có phản ứng như nghênh đón kẻ địch mà chỉ vỗ vỗ cánh, Tạ Trùng Tự mới cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Hai người phía trước nghe thấy tiếng lọc cọc của xe ngựa, người đang đứng có vẻ như rất đỗi vui mừng chạy như bay tới, suýt chút nữa thì lao vào thân xe sập xệ.

May mà con ngựa già phản ứng chậm chạp không giơ chân lên đạp cho hắn một cước, Tạ Trùng Tự kịp thời kéo mạnh dây cương, chiếc xe dừng hẳn lại. Nàng không nhịn nổi mà lớn giọng mắng: “Mắt người đui à hay không muốn sống nữa?”

Người đó cất tiếng: “Ơ muốn sống chứ! À không đúng, xin lỗi, xin lỗi, là tại hạ thất lễ!”

Nhờ có ánh trăng nên lúc này Tạ Trùng Tự mới nhìn rõ mặt mũi người này. Đối phương là một vị công tử khoác trên mình trang phục cao quý, mặt mũi hắn lấm lem, trên chiếc áo bào gấm cũng dính đầy bùn đất. Tướng mạo của hắn trông rất lịch thiệp, có vẻ là người đã quen sống trong nhung lụa.

Tạ Trùng Tự vừa nhìn đã cảm thấy ở hắn có gì đó rất quen, sau cùng nàng mới nhận ra…

Ca ca nàng cũng giống y như vậy.

Vị công tử được so sánh cao quý như thái tử này khua chân múa tay cất tiếng giải thích: “Cái đó, đại ca… à không phải, tiểu ca, nương tử của ta không được khỏe, xe ngựa của bọn ta lại bị hỏng không đi được nữa, có thể cho bọn ta đi nhờ…”

Tạ Trùng Tự cau mày, hất cằm hỏi: “Đó là phu nhân của ngươi sao?”

“Đúng vậy, nàng ấy đang có thai, xe ngựa bị lật may mà không bị thương.” Công tử đó nói.

Tạ Trùng Tự nghiêng đầu nhìn sang, ở một góc tối mù bên đường quả nhiên có một chiếc xe ngựa xa hoa bị lật, trên mái xe có treo chuông đồng, thân xe được chạm trổ rất đẹp.

Nhưng không thấy ngựa đâu.

Nàng thắc mắc: “Ngựa của ngươi đâu rồi? Chỉ cần lật xe lại là có thể dùng tiếp… nhìn chiếc xe này có vẻ chắc chắn lắm”.

Vị công tử đó xấu hổ: “Thật ngại quá, tại hạ không giỏi đánh xe, buộc dây cương không chắc nên ngựa đã chạy mất. Chắc đã chạy tới ngọn núi bên kia rồi”.

Hắn vừa nói vừa chỉ về phía rặng núi đang ẩn mình trong đêm đen phía xa xa.

Tạ Trùng Tự: “…”

Sắc mặt Tạ Trùng Tự phức tạp, hai kẻ ngốc không biết từ đâu tới này sao không hề biết đề phòng gì hết vậy? Hai ba câu là đã nói toạc ra tất cả mọi chuyện rồi? Nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì hai người này chắc hẳn đã bị cướp hết tài sản hoặc bị bắt cóc rồi.

Tạ Trùng Tự đa nghi nên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, khi vẫn còn đang lưỡng lự không biết có nên giúp họ không thì tấm rèm phía sau được vén ra.

Tuyên Giác bị đánh động, xuống xe đi tới.

Vị công tử kia sững người, thấy trên xe không chỉ có mình Tạ Trùng Tự thì thử cất tiếng thăm dò: “Vị này là?”

Tạ Trùng Tự: “Phu nhân của ta”.

Nghe thấy vậy thì hắn vô cùng mừng rỡ: “Vậy thì tốt rồi, có thêm một người cùng đồng hành!”

Tạ Trùng Tự: “…”

Nàng lúc này đã tin tên này đúng là một kẻ không não rồi, nàng không nói gì với hắn nữa mà quay sang nói với Tuyên Giác: “Hắn nói phu nhân của hắn bị động thai, chàng qua đó chẩn mạch xem thế nào”.

Tuyên Giác không nói gì mà chỉ gật đầu, đi tới trước mặt người phụ nữ kia rồi ngồi quỳ xuống. Nàng ấy chắc hẳn đang vô cùng đau đớn, đai váy và miếng ngọc bội đeo trên hông chạm lên mặt đất nhưng nàng ấy không hề để tâm, chỉ ôm lấy bụng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Người phụ nữ nghe thấy cuộc đối thoại nên đưa tay ra, Tuyên Giác đón lấy. Vị công tử đó cũng mau chóng chạy tới, bên này chỉ còn lại mình Tạ Trùng Tự, nàng thong thả ngả người dựa lên xe, buộc chặt dây cương, lẩm bẩm: “Để ngựa chạy đi mất, giỏi thật đấy”.

Nàng lững thững đi tới chỗ chiếc xe bị lật, chất gỗ rất tốt, vừa lớn vừa nặng, từ số dây thừng phía trước cho thấy, chiếc xe này không phải chỉ có một mà laf ba con ngựa kéo.

Có thể để mất một lúc cả ba con ngựa… quá giỏi.

Tới lúc này, Tạ Trùng Tự mới tin khoảng tám phần, nàng rảo bước đi tới thì nghe thấy Tuyên Giác hạ giọng nói nhỏ: “Động thai khí nhưng không có gì nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là có thể lên đường. Nhưng sau khi vào thành thì tốt nhất nên tới y quán mua thuốc an thai”.

Chàng quay đầu nói với Tạ Trùng Tự: “Tiễn hai người họ một đoạn đường nhé”.

Ý là đôi vợ chồng này không có vấn đề gì.

Vị công tử này là một tên đầu gỗ, sau khi đỡ nương tử lên xe, hắn quay sang hỏi Tạ Trùng Tự: “Hay là dùng chiếc xe kia của bọn ta? Một mình ta thì không lật lại nổi, nhưng nếu cả hai chúng ta cùng hợp sức thì chắc sẽ được thôi, hơn nữa ngồi chiếc xe đó rất thoải mái”.

Tạ Trùng Tự quả quyết từ chối: “Không được”.

Hắn không hiểu: “Tại sao?”

Tạ Trùng Tự rất muốn lấy chày gõ vào đầu hắn: “Con ngựa của ta không kéo nổi, hay là ngươi đi tìm ba con ngựa của mình về đi?”

Nàng sai rồi, ca ca nàng tuyệt đối không thể nào ngu dốt như thế này được. Sống trong chốn thâm cung, cho dù không thông minh sáng dạ thì cũng chẳng thể nào thiếu hiểu biết như tên này được.

Vị công tử đó và Tạ Trùng Tự cùng nhau ngồi ngoài càng xe, hắn xoa mũi không dám nói gì nữa, tự bản thân hắn cũng tự cảm thấy ý tưởng của mình quá ngớ ngẩn.

Hai người tự giới thiệu, Tạ Trùng Tự tiết lộ rất ít thông tin, chỉ nói vừa thành hôn không bao lâu, từ Dương Châu tới thăm người thân.

Đôi vợ chồng này dường như cũng tới để thăm người nhà, nhưng không tiết lộ gì nhiều. Công tử ca tên Lâm Mẫn, đoán chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, người Lô Châu nhưng từ nhỏ sống ở Tô Châu, mấy năm nay mới trở về Lô Châu điều hành công việc kinh doanh của gia đình.

Khi nhắc tới chuyện buôn bán, hắn nói rất rõ ràng mạch lạc, đúng là một kẻ chưa từng phải hứng chịu sóng gió, Tạ Trùng Tự cảm thấy nếu để tên này sống một mình thì ắt hẳn hắn sẽ chẳng sống nổi.

Nương tử của hắn kém ba tuổi, đang mang thai con đầu lòng khoảng năm sáu tháng, cũng không có kinh nghiệm sống gì. Cơn đau ban nãy khiến nàng ấy tưởng rằng mình đã sảy thai, nàng ấy khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt ướt nhòe, lúc này trong xe có người ngồi cùng nên mới đỡ hơn.

Lâm phu nhân cũng là người lớn lên trong nhung lụa, nàng cầm khăn chấm lên khóe mắt, thấy Tuyên Giác vừa dịu dàng vừa kiệm lời có vẻ tính cách rất tốt, vậy nên định giơ tay kéo áo vị “tỷ muội” này để làm thân.

Mí mắt Tuyên Giác giật giật, chàng thu tay lại, Lâm phu nhân không nắm được tay áo chàng nhưng cũng không để tâm, tiếp tục nức nở than vãn: “Muội nói xem sao ta lại khổ như vậy, trở về nhà một chuyến thôi mà lại thành ra như này. Tên kia nhà ta ngày trước ham mê tửu sắc, người nhà nói hắn không phải người tốt nhưng ta chẳng nghe, vậy nên bây giờ mới khổ thế này…”

Lâm Mẫn không kìm được mà ai oán: “Ơ nương tử, ta nói này…”

Hắn chẳng phải đã thay đổi từ lâu rồi sao?

“Im miệng!” Lâm phu nhân cất tiếng, sau đó tiếp tục kể khổ, “ra ngoài không mang tôi tớ theo nên mới bị hắn hại thành ra thế này…”

Tuyên Giác nghe nàng ấy than vãn mà đầu óc quay cuồng, chàng lên tiếng cắt ngang: “Lâm công tử đã biết quay đầu, làm bất kể chuyện gì cũng cần từ từ học, không thể nào vừa động tới đã biết, phu nhân cũng đừng nghiêm khắc quá”.

Lâm phu nhân mở trừng mắt, hạ giọng nói: “Muội ở nhà cũng khoan dung như vậy sao?”

Tuyên Giác chớp mắt bối rối, Lâm phu nhân cho rằng chàng đang mặc nhận, thế là nàng ấy đành bất lực cất tiếng: “Ta nói muội nghe, đàn ông ý à, những thứ đã có được thì sẽ không biết quý trọng. Phu quân của muội nhìn là biết không hề đơn giản, muội mà cứ thong dong thế này đến lúc hắn có mới nới cũ thì muội có khóc cũng đã muộn! Bình thường muội phải lên giọng một chút, đừng tỏ ra tốt quá, điều gì cần mắng thì phải mắng, cần nói thì vẫn phải nói”.

Lâm Mẫn ở bên ngoài chỉ biết lau mồ hôi: “Ôi! Nàng ấy tính tình bộc trực, tiểu huynh đệ đừng để bụng nhé”.

Tạ Trùng Tự mặt không biểu cảm: “Không sao”.

Không biết quý trọng cái con khỉ.

Vị công tử này có thể nhẫn nhịn trước mấy lời giáo huấn của nương tử như vậy… Chắc hẳn là yêu nàng ấy rất nhiều đây.

Tạ Trùng Tự nhắm mắt không quan tâm nữa, những kinh nghiệm mà Lâm phu nhân đang truyền đạt cho Tuyên Giác nàng nghe tai này ra tai kia, coi như đang nghe tiếng chim kêu gà gáy.

Còn Tuyên Giác, chàng từng tranh luận cùng các đại thần trong triều, cũng từng lên tiếng chất vấn đế vương, thế nhưng quả thực chàng chẳng có cách nào để ngăn được miệng của người phụ nữ này, thông minh cũng đâu giúp ích được gì? Chàng rũ mắt, dáng vẻ như đang kiên nhẫn lắng nghe, thế nhưng chẳng nghe vào tai một chữ nào.

Chàng nhìn miếng ngọc đeo trên hông của Lâm phu nhân đến xuất thần, bên trên đó khắc một chữ “Tề”.

Cuối cùng những lời thao thao bất tuyệt cũng kết thúc, sau khi vào thành họ tìm một khách điếm để ở lại.

Lâm Mẫn vội vã đưa phu nhân của mình đi tìm lang trung bốc thuốc. Tạ Trùng Tự vừa đòi Lâm Mẫn một khoản tiền xe không nhỏ, dự định sẽ đổi một chiếc xe ngựa mới, nàng tung hứng các thỏi bạc trong tay, vừa tung vừa định đi ra khỏi cửa, Tuyên Giác chợt cất tiếng gọi nàng lại, nói nhỏ: “Vị Lâm phu nhân đó, là người của Tề gia ở Tô Châu”.

Tạ Trùng Tự nghe thấy vậy thì bước chân lập tức dừng lại, nàng bắt lấy thỏi bạc, đôi lông mày cau chặt.

______________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi