[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

__________

Toàn thân Tạ Trùng Tự lạnh ngắt, ngay cả bàn tay đang đặt trên lưng chàng cũng lạnh như băng. Nhưng Tuyên Giác lại cảm thấy, cho dù cách một lớp quần áo không hề mỏng, mỗi một tấc da thịt được nàng lướt qua đều nóng rực lên như có lửa đốt, sau đó luồng nhiệt này theo kinh mạch truyền tới tứ chi, trái tim chàng đập mạnh như đánh trống, thở không ra hơi.

Chàng nhắm chặt hai mắt thế nhưng các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn.

Hơi thở dồn dập, sương mù bao phủ, xúc cảm như có như không, các giác quan trên cơ thể chàng cảm nhận được chúng rõ mồn một.

Đào Tử ở nơi cách đó không xa vẫn đang gào rú: “Ngươi ấn chặt tay muội ấy, nếu thấy khí huyết hỗn loạn hãy dẫn tới đan điền rồi tới mắt cá chân.”

Giang Châu Tư ngẫm nghĩ rồi lui lại một bước: “Quản lý mắt của ngươi cho tốt, đừng có nhìn ngó linh tinh, bằng không ta sẽ khoét mắt ngươi cho chim ăn”.

Tuyên Giác muốn bản thân bị giày vò thì mới đi nhìn ngó linh tinh, chỉ dựa vào xúc cảm không thôi cũng đã đủ khiến chàng phát điên.

Chàng ổn định giọng nói rồi đáp lại một tiếng, đồng thời đưa tay ra sau nắm lấy cổ tay Tạ Trùng Tự rồi bắt mạch cho nàng, quả thực khí huyết nàng đang rất loạn. Chàng ấn lên vài huyệt vị để dồn khí lạnh chạy về hướng hình xăm hoa mẫu đơn trên bàn chân phải.

Đường viền hình xăm màu đen, ngàn cánh hoa mỏng manh xếp chồng lên nhau sống động như thật.

Tuyên Giác biết rõ nguồn gốc của nó... Kim được ngâm trong bảy tám chất độc hiếm thấy sau đó châm lên da thịt, lấy độc trị độc. Kiếp trước, có một khoảng thời gian bông hoa mẫu đơn này lúc nào cũng đỏ rực như máu.

Cánh tay trái của Giang Châu Tư được làm từ gỗ và đinh sắt vậy nên không được linh hoạt, ngâm dưới nước lại càng trở nên khó cử động hơn. Tạ Trùng Tự hiểu sự bất tiện của sư tỷ, nàng không dùng sức nữa, Tuyên Giác dễ dàng gỡ được tay nàng ra rồi ấn lên các huyệt vị dọc theo cổ tay, cẳng tay, khủy tay, cánh tay và bả vai nàng.

Người trong lòng mềm mại như bông, ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt, lông mày đen như mực, cánh môi khẽ hé mở, đuôi mắt hơi xếch lên ửng hồng. Tất cả điều này đều tô điểm thêm cho ngũ quan xinh đẹp vốn có của nàng, trông như một mỹ nhân vừa bước ra từ một bức tranh cổ sống động.

Tuyên Giác chỉ mở mắt trong giây lát, thấy sắc mặt nàng không có gì bất thường thì lại nhắm mắt lại.

Sau khi do dự nửa khắc, ngón tay tiếp tục di chuyển xuống dưới tới khi chạm vào mắt cá chân nàng, nơi này nóng rẫy khác hoàn toàn với các vùng khác trên cơ thể, Tuyên Giác chẳng cần cúi xuống nhìn cũng có thể đoán được bông hoa mẫu đơn kia đã đỏ rực như máu.

Giang Châu Tư khoanh tay đứng một bên cau mày quan sát, nàng không được tùy tiện xuống nước, hồ nước này không lớn, hơi nước mịt mù, nếu cả ba người đều ở trong đó thì nàng sợ sẽ làm sư muội bị thương. Vậy nên chỉ đành đứng một bên nhẫn nại hướng dẫn cho Tuyên Giác các thao tác, Đào Tử đập đập đôi cánh ướt sũng, giọng nói của nó càng lúc càng kinh khủng khiến người nghe cảm thấy chói tai.

Nhưng cũng may nhờ có âm thanh chói tai này, Tuyên Giác mới có thể tập trung tinh thần, không bị người đang nằm gọn trong vòng tay mình làm xao nhãng.

Sau khi kinh mạch được khơi thông, hàn khí dần tiêu tán, Tạ Trùng Tự cũng dần dần cảm thấy dễ chịu hơn, miệng không kìm được khẽ kêu lên một tiếng. Âm thanh nhỏ như muỗi kêu này rơi vào tai Tuyên Giác lại khiến cho toàn thân chàng cứng lại, chàng vươn tay rút chiếc châm cài trên tóc nàng ra, mái tóc dài đen như mực xõa tung xuống nước che đi cảnh xuân tươi đẹp bên dưới.

Lúc này chàng mới từ từ mở mắt ra.

Hàng mi dài thấm đẫm những giọt nước li ti, ánh mắt u ám, trên trán phủ đầy mồ hôi, biểu cảm như thể đang cố nhẫn nhịn, chàng mím chặt đôi môi mỏng đến mức trắng bệch, bộ dạng nhếch nhác hiếm thấy nhưng lại khiến chàng càng thêm thu hút.

Giang Châu Tư thấy bên trong không phát ra tiếng nào mà chỉ có nước chảy róc rách, hàng mày cau lại, cất tiếng hỏi: “Tới bước nào rồi?”

Nếu vẫn không có ai trả lời thì nàng sẽ bước vào.

“Xong rồi.” Tuyên Giác cuối cùng cũng đáp lại, rút cây ngân châm cuối cùng trên lưng Tạ Trùng Tự ra đặt lên thành hồ, “ngân châm cũng rút ra”.

Giang Châu Tư: “...”

Nàng đã nói tới bước này rồi sao?

Nàng đang định lên tiếng trách cứ thì nghe thấy tiếng có người đứng dậy khỏi mặt nước.

Mưa bụi mùa thu rơi lất phất, nhưng vì có hơi nước không ngừng bốc lên từ mặt hồ nước nóng nên bầu không khí xung quanh không quá lạnh.

Cơn mưa nhỏ dần, nhưng cảnh sắc vẫn còn mù mịt như một giấc mộng thiên thu.

Tuyên Giác lấy áo choàng phủ kín người Tạ Trùng Tự sau đó bế nàng lên, sắc mặt trầm xuống đi lướt qua người Giang Châu Tư.

Cơn tức giận vì kế hoạch ban đầu bị phá vỡ bùng lên, Giang Châu Tư giơ tay lên cản chàng lại. Tuyên Giác lặng im liếc sang nhìn nàng ấy, rồi liếc sang Đào Tử đang không ngừng đập cánh một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói của chàng lúc này mới tốt lên một chút: “Trước tiên phải gọi tì nữ tới thay quần áo cho điện hạ tránh để nàng nhiễm lạnh. Mọi chuyện để sau hẵng nói, tại hạ cũng có lời muốn hỏi”.

Có lẽ do Tuyên Giác quá thẳng thắn nên Giang Châu Tư bỗng ngây ra, không cản bước chàng nữa.

Đợi tới khi Tuyên Giác sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, Giang Châu Tư mới đi thay bộ trang phục ướt sũng trên người ra, lau khô mái tóc rồi buộc thành kiểu đuôi ngựa.

Lúc này, Giang Châu Tư chạm lên mặt mới nhớ ra mình vẫn còn đang đeo mặt nạ, nàng chẳng nghĩ nhiều mà tiện tay lột nó ra, sau đó đi vào căn phòng ngách.

Giang Châu Tư không hề khách sáo với Tuyên Giác mà cứ thế ngồi xuống, câu đầu tiên vẫn là Đào Tử nói thay nàng: “Ngươi từng học y thuật sao?”

Thái độ của Tuyên Giác đã tốt hơn trước rất nhiều, chàng đẩy chén trà tới trước mặt Giang Châu Tư, thấy dung mạo nàng đã thay đổi cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Tại hạ có biết đôi chút”.

Giang Châu Tư cảm thấy rất kỳ lạ, kẻ mà ban nãy ra tay hung hãn, hai chữ “sát khí” như viết lên trên mặt vậy mà sao đột nhiên lại trở nên cung kính, nhã nhặn thế này.

Tuyên Giác tiếp tục nói: “Xin hỏi, cô nương có phải Giang sư tỷ không? Điện hạ từng kể với ta về cô nương”.

Theo như lời của Nhĩ Ngọc thì người này mất một tay và không thể nói được, có nuôi một con vẹt thay mình lên tiếng.

Giang Châu Tư gật đầu “ừ” một tiếng, địch ý với Tuyên Giác cũng giảm đi ít nhiều. Nếu A Tự đã kể với người này về mình thì chứng tỏ muội ấy tin tưởng hắn.

Có điều không biết hai người có quan hệ thế nào?

Giang Châu Tư đánh giá Tuyên Giác bằng ánh mắt hoài nghi.

Chàng cũng đã thay quần áo, có lẽ ở sơn trang Trường Dương có chuẩn bị sẵn y phục cho khách, trên phần vạt áo và cổ áo có thêu hoa văn tinh tế, đẹp mắt.

Bên ngoài mưa đã tạnh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua đám mây chiếu xiên vào căn phòng. Tuyên Giác vốn có diện mạo đẹp đẽ, được ánh dương chiếu lên trông chàng càng thêm tao nhã, lãng tử.

Giang Châu Tư không thể không thừa nhận, tên này có vẻ ngoài rất xuất chúng, chưa cần mở miệng nói chuyện mà đã khiến người ta cảm thấy có thiện cảm.

Sau đó, nàng nghe thấy Tuyên Giác cất tiếng giải thích, giọng nói rất điềm đạm và lễ độ: “Lúc trước có người truy sát, trong lòng lo lắng nên nhìn gà hóa cuốc, hiểu lầm cô nương, nếu có gì mạo phạm, mong cô nương lượng thứ”.

Đối phương đã thành khẩn như vậy Giang Châu Tư còn nói được gì nữa, nàng phất tay tỏ ý không để bụng: “Không phải chuyện gì lớn, A Tự sao rồi, đã đỡ hơn chưa?”

“Hàn độc tạm thời đã rút.” Tuyên Giác vừa rồi đã bắt mạch cho nàng, mạch tượng vẫn ổn định, “ta đang muốn hỏi... điện hạ bị như vậy là do dược tính của tam muội đơn hay là do hàn độc phát tác, hay còn có nguyên nhân nào khác?”

Giang Châu Tư suy ngẫm một lát, sau đó mới từ từ dùng thủ ngữ giải thích: “Hàn độc là một loại độc đặc biệt, ở quỷ cốc chưa từng điều trị qua, bệnh của sư muội chỉ là được đến đâu hay đến đó mà thôi. Nhưng tình trạng lần này của sư muội là do tác dụng phụ của tam muội đơn, dược tính quá mạnh tổn thương cơ thể và hệ thống kinh mạch, sẽ không phát tác ngay sau khi uống mà tích tụ lại dần dần, việc điều trị cũng vì vậy mà càng khó khăn hơn. Muội ấy nói với ta đã uống năm viên, còn định uống tiếp để tạm thời ngăn dược tính phát tác, một khi đã dừng thuốc thì... ít nhất là một tới hai tháng...”

Giang Châu Tư có vẻ như đang chọn lọc câu chữ, Đào Tử nhân cơ hội đó lấy đầu dụi dụi vào cổ của chủ nhân, sau đó tiếp tục cất tiếng nói: “Bị câm bị điếc bị mù, năm giác quan mất cảm giác. Bây giờ đã khá hơn rồi, chỉ cần khoảng ba bốn ngày, nhiều nhất là năm sáu ngày sẽ hết hẳn. Có điều trong khoảng thời gian điều trị có thể hàn độc sẽ phát tác, vậy nên ta mới đưa muội ấy tới chỗ này”.

Tuyên Giác đưa chén trà tới bên môi nhưng rất lâu không uống, chàng đặt chén xuống, giấu đi biểu cảm, giọng nói vẫn bình thản như cũ, không nhìn ra được chút cảm xúc nào: “Là do ta sơ suất, không biết nàng ấy dùng đan dược từ khi nào”.

Giang Châu Tư không phải kiểu người chuyện gì cũng thông suốt hay biết quan sát sắc mặt người khác, huống chi Tuyên Giác rất giỏi che giấu cảm xúc, Giang Châu Tư không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ nên tiện miệng đáp: “Không sao, việc ngươi không biết còn nhiều lắm. Ta và A Tự sẽ ở lại sơn trang Trường Dương vài ngày đợi muội ấy khỏi hắn. À đúng rồi, hình như muội ấy có nói với ta, ngươi chuẩn bị hồi kinh sao? Vậy thì sau này ta sẽ đi theo muội ấy, ngươi không cần bận tâm tới an nguy của muội ấy nữa...”

Tuyên Giác hiếm khi ngắt lời người khác: “Ta vẫn chưa quyết định ngày về, nếu cô nương muốn tạm thời ở lại Tuyên gia thì rất hân hạnh”.

Giang Châu Tư ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, ta đi xem A Tự thế nào.”

Nàng đứng dậy đẩy cửa, vừa ra ngoài thì bắt gặp một thanh niên mặc áo choàng một tay ung dung phe phẩy quạt xếp, một tay nghịch hai viên bi sắt, đi về phía này.

Trên mặt tên này nở một nụ cười xấu xa, bản mặt rất ngứa đòn... Không biết dáng điệu cợt nhả của hắn là do tổ tiên truyền lại hay là chỉ riêng hắn mới có.

Giang Châu Tư mặt mũi lạnh tanh đi lưới qua người đó, hắn đã đi đi lại lại bên ngoài từ rất lâu, đã nghe lén mà cũng không biết đường giấu diếm.

Tề Nhạc không biết thính giác của người trong phòng lại tốt như vậy, nghe trộm bị bắt quả tang nhưng hắn không hề tỏ ra lúng túng, đầu óc mải suy đoán về người đang nói chuyện riêng cùng Tuyên Giác. Khuôn mặt nàng ta trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo... Ở cùng một chỗ với Tuyên Giác không biết nói những chuyện gì?

Hai người này mà ở bên nhau thì liệu được bao lâu chứ?

Tề Nhạc nghênh ngang đi vào phòng, thấy Tuyên Giác đang trầm tư suy nghĩ, hàng lông mi dài cụp xuống che đi con ngươi sậm màu, nhưng từ thần sắc có thể thấy có vẻ như không được vui.

Tề Nhạc ngồi phịch xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà nóng, cất tiếng: “Sao vậy, chia tay trong cãi vã à?”

“Ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp hoạ vì cái miệng của mình.” Tuyên Giác không mặn nhạt đáp lời, “tới sai chỗ để tìm niềm vui rồi.”

Tề Nhạc không được chào đón nhưng lại vô cùng hào hứng... Có chuyện hay, nhất định có chuyện hay để xem!

Bằng không Tuyên Giác đã kể mấy câu chiếu lệ rồi, bộ dáng không muốn nhắc tới này, chắc chắn là có gì đó!

Tề Nhạc là kẻ thích kiếm chuyện, Tuyên Giác càng không muốn đề cập tới thì hắn lại càng hứng chí, hắn xoa cằm nói: “Thích thì theo đuổi người ta đi. Tặng vàng bạc châu báu, vung tiền như rác vì nàng, có cô nương nào mà lại không thích đâu? Ta đoán vị mà ngươi muốn theo đuổi kia...”

Tề Nhạc hồi tưởng lại người mà mình vừa nhìn thấy ở hành lang, gương mặt lạnh lùng thoát tục, không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng quần áo nàng ấy mặc cũng chẳng phải chất liệu thượng hàng gì, có lẽ là cô nương của một gia đình sống trong núi sâu hẻo lánh nào đó, thế là hắn liền nói: “Cũng không phải kiểu người đã nhìn thấy hết cảnh đời trên thế gian.”

Tuyên Giác gần như bị hắn chọc cười... Nhĩ Ngọc, nàng ấy thiếu mấy thứ phù phiếm đó chắc?

Tề Nhạc không biết ngượng còn định luyên thuyên thêm vài câu, Tuyên Giác không thèm quan tâm mà chọc thẳng vào nỗi đau của hắn: “Đừng nói chuyện này vội, lão gia tử nhà ngươi gần đây vẫn vẽ bùa khắc ấn, bói quẻ âm dương à?”

Nói tới đây, Tề Nhạc liền ỉu xìu đáp “ừ” một tiếng, không còn kiếm chuyện với chàng nữa.

Tạ Trùng Tự ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh, trước mắt nàng tối mịt, tai nghe không rõ, cảm giác mọi thứ xung quanh bồng bềnh hư ảo, đến ngay cả xúc giác cũng trì trệ.

Nàng hiểu rõ, đây là di chứng mà tam muội đơn để lại. Nàng sẽ bị mù và điếc trong ít nhất ba bốn ngày. Có điều vẫn may là chỉ bị vài ngày mà thôi, nếu dược tính không được áp chế, một khi bùng nổ nàng sẽ trở thành phế nhân trong ít nhất một tháng.

“Sư tỷ?” Nàng thử cất tiếng gọi, “có nước không?”

Có một chén nước được đưa đến bên môi nàng, là nước ấm, Tạ Trùng Tự uống vài ngụm, cảm thấy không quen lắm muốn đưa tay ra tự cầm chén, nói: “Đưa nước cho muội là được rồi”.

Nàng nâng tay lên chạm vào đầu ngón tay của người đang cầm chén nước, người đó không thu tay về, cũng không đưa nước cho nàng.

Tạ Trùng Tự mơ màng ngước mắt: “Sư tỷ...?”

____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi