[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_______________________________

Sơn trang cách Tuyên phủ vài dặm đường, cho nên mới an bài xe ngựa.

Giang Châu Tư có thể trực tiếp vượt mái băng nóc mà đi, khinh công không tệ, cũng không muốn ngồi xe ngựa, nhưng vẫn nhẫn nại bồi tiểu sư muội của mình.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy tiểu sư muội như là nghĩ tới điều gì, vén rèm cười khẽ, nâng cằm nói với Tuyên Giác đang cưỡi ngựa đi theo bên ngoài: "A, Ly Ngọc, ngươi có biết ngọc bội này từ đâu tới không? Hỏi sư tỷ, tỷ ấy cũng không rõ lắm. Là ngươi nhờ tỳ nữ đặt ở đầu giường sao?"

Cô quơ quơ ngón tay, cầm miếng bạch ngọc hình thỏ kia.

Ngọc bội hình thỏ này do tự tay hắn khắc, Tuyên Giác đương nhiên biết từ đâu mà đến. Nhưng lời này Nhĩ Ngọc hỏi...... Không dễ trả lời.

Tuyên Giác gật gật đầu: "Không phải điện hạ đã đưa cho ta hai khối ngọc kia sao, lúc luyện tay điêu khắc đã hỏng đi một khối, đây là khối còn lại. Nhưng... đầu giường?"

Hắn nghi hoặc nhướng mày, nói: "Ta để ở trên giá trước cửa. Có lẽ là sáng sớm quét dọn có người thấy, mang về trong phòng.”

Lời này tìm không ra sơ hở gì.

Lúc trước nàng cái vòng tay có cơ quan nhỏ của nàng cũng bị rơi ở trong sơn trang, tỳ nữ quét dọn cũng thuận tay nhặt được rồi đặt ở bên giường nàng - - Bởi vì tỳ nữ cẩn thân, lúc đó trong sơn trang cũng chỉ có mấy người bọn họ, cho nên tỳ nữ liền nghĩ mấy món đồ tinh xảo này là của nàng, cũng không dám đánh thức nàng dậy để kiếm chứng, cho nên liền đặt ở chổ nàng dễ nhìn thấy nhất.

Tuyên Giác đã là lão hồ ly rồi, đấu trí với chàng ấy thật là phí sức, Tạ Trùng Tự cười qua loa: "Thật đáng yêu, ta rất thích, cám ơn ngươi. Ngươi từng luyện khắc dấu sao? Hay là tay vốn khéo như vậy?”

Giang Châu Tư bên cạnh: "......”

Mấy hôm trước hình như muội ấy còn nói muốn đập vỡ thứ này a.

”Thật lâu trước kia, ta từng luyện qua một thời gian.” Ánh mắt Tuyên Giác trong nháy mắt trống rỗng, “Điện hạ nếu thích, là vinh hạnh của ta.”

Giang Châu Tư nhìn tiểu sư muội tươi cười sáng lạn buông rèm xuống, sau đó lại thấy sắc mặt muội ấy biến sắc, trầm mặt xuống, tay thưởng thức trang sức đeo bên hông, không biết đang suy nghĩ cái gì, bắt đầu xuất thần.

Giang Châu Tư mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không hỏi không truy, nhàn nhã ăn đào.

Tạ Trùng Tự nghĩ rất đơn giản, trước mắt ở Tô Châu, nàng phải thật cẩn thận, không làm Tuyên Giác nghi ngờ.

Dù sao hiện tại hai người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, vạn nhất mà nàng bại lộ, vậy thì náo nhiệt rồi.

Chờ về lại Vọng đô, biển rộng trời cao, lại là địa bàn của nàng, nàng trốn ở trong cung quanh năm, chân không bước ra khỏi cửa cung, Tuyên Giác lúc đó cũng không có biện pháp với nàng - - Đến lúc đó, hắn cũng không thể điên lên, trên điện mà cầu thú nàng, phải không?

Trở lại Tuyên phủ, đã là giữa trưa, con mèo trắng làm ổ ở đầu tường đang lười biếng, liếc xéo Tạ Trùng Tự đang nhảy xuống xe ngựa một cái, thiếu chút nữa đã không xù lông nhảy lên người nàng.

Tạ Trùng Tự đón Cẩm Quan từ chỗ lão quản gia đi, sau khi đặt Cẩm Quan như hổ rình mồi trên vai, con mèo trắng kia lại nhún đuôi, quay người muốn đi.

Tạ Trùng Tự nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Hả? bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu là ai cởi ra cho nó? Không có gì che chắn, xấu quá.”

Mèo trắng: "......”

Tuyên Giác: "......”

Tạ Trùng Tự cười híp mắt, vẫy tay dụ dỗ mèo trắng: "Nào, có ăn cá khô nhỏ không nào?”

Ngoan, lại đây bổn công chúa thắt bím tóc cho cưng.

Nàng đem Cẩm Quan thả xuống ý bảo nó tránh đi trước, sau đó rất kiên nhẫn mà đem thức ăn ở trong tay bày ra.

Mèo trắng rốt cuộc không kiềm chế được, nhảy xuống thử đi tới vài bước, ăn bốn năm khối cá khô nhỏ, hoàn toàn buông đề phòng --

Sau đó, khi sơ suất liền bị Tạ Trùng Tự tóm mất.

Nhìn con mèo giương nanh múa vuốt trong lòng Tạ Trùng Tự, rồi lại không thể làm gì, Tuyên Giác sợ nàng cào, kêu lên: "Tuyết Đoàn! Đừng lộn xộn!”

Lại nói với Tạ Trùng Tự: "... Điện hạ, ngươi trước tiên thả nó xuống, móng vuốt của nó rất lợi.”

Không nghĩ tới lần này Tạ Trùng Tự rất có kinh nghiệm, lại móc ra chút đồ ăn nhét vào trong miệng Tuyết Đoàn, thừa dịp Tuyết Đoàn đang ăn, giữ chặt hai chân trước của nó, tay phải nhanh chóng một tay bện một bím tóc.

Sau đó kéo qua một sợi bông dài màu đỏ trên mặt dây chuyền, dùng răng kéo một cái, cột chặt, trực tiếp dựng dựng thành một đống nhỏ giống đống lửa trên đầu Tuyết Đoàn.

Tuyên Giác: "......”

Nàng từ lúc nào mà nhét nhiều đồ lặt vặt tùy thân như vậy!

Đại công cáo thành, Tạ Trùng Tự rất là hài lòng, ôm mèo trắng, hướng mấy người bên cạnh khoe khoang: "Thế nào?"

Bọn nô bộc nín cười, yên lặng cúi đầu.

Cánh tay trái Giang Châu Tư xẹt qua một tiếng, một con dao găm nhỏ sáng bóng bắn ra. Nàng cho Tuyết Đoàn nhìn một chút, lão miêu nhìn thấy bản thân tron thân đao lập tức "Ngao ô" một tiếng.

Giang Châu Tư thu hồi chủy thủ, nói: "Thấy chưa, không đành lòng nhìn. Đến bản thân nó cũng không nhìn nổi nữa.”

Tạ Trùng Tự chưa từng hoài nghi thẩm mỹ của nàng.

Nhưng nàng thực thắng ở nền tảng tốt, một khuôn mặt khuynh quốc, mặc cái gì cũng đẹp.

Còn nữa, lúc ở trong cung, một đám tôi tớ thay nàng chuẩn bị hành trang, đi ra ngoài, nàng lại hết thảy giản lược, cũng quả nhiên là không phí tâm tư ở phương diện này.

Cho nên, mặc dù người này ăn mặc, phong cách lệch đến mười vạn tám ngàn dặm, ngày thường cũng nhìn không ra cái gì, chỉ là, cái ánh mắt này...

“A?” Tạ Trùng Tự chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ một lúc,".... Rất khó coi sao?”

“Không có, rất tốt. "Tuyên Giác điềm nhiên đã quên chuyện hắn là người thay con mèo trắng tháo bím tóc, trợn mắt nói dối, “Màu đỏ nhìn rất vui mắt.”

”Vậy là được rồi.” Tạ Trùng Tự hài lòng, đem mèo trắng đặt trên mặt đất, gọi Cẩm Quan về, vỗ vỗ đầu Tuyết Đoàn, ý bảo nó có thể đi chơi.

Sau đó liền cùng sư tỷ đi tới trước thiên viện, chuẩn bị dùng bữa trưa.

Chờ Cẩm Quan theo chủ nhân đi xa, mèo trắng mới dám meo meo meo lủi đến bên chân Tuyên Giác, đem "đống lửa" trên đỉnh đầu dụi tới dụi lui. Như là ý bảo mau cởi ra cho nó.

Tuyên Giác nửa ngồi xổm xuống, trong mắt tràn nụ cười, thành khẩn nói: "Thật sự rất đẹp, ngươi sẽ nhanh thích ứng thôi."

”Ngao ô!" Tuyết Đoàn căm tức nhìn chủ nhân bạc tình bạc nghĩa của mình, vẫy đuôi, mắt không thấy tâm không đau, nhảy đi.

Mèo trắng giẫm lên nước trên cầu hành lang, nước liền bắn lên tung tóe.

Vài ngày sau, mùng bảy, trời đổ mưa nhỏ.

Rèm mưa mịn màng như tấm màn mỏng, che khuất bầu trời, làm vùng sông nước càng thêm mông lung.

Phu thê Lâm Mẫn nhập táng chính là vàohôm nay, vừa vặn là lập đông, thích hợp an táng tế tự.

Tạ Trùng Tự còn có chút hoảng hốt, nguyên lai rời kinh tới Dương Châu, lại một đường xóc nảy đến Tô Châu, đã qua hơn một tháng.

Sư tỷ nói với nàng rằng tỷ ấy gặp được Diệp Trúc, nghĩ đến Diệp Trúc tạm thời bình an. Trong kinh bên kia, nàng cũng nhờ sư tỷ dùng bí pháp truyền tin, trực tiếp truyền đến Thích gia -- Không biết Phụ hoàng sẽ cử ai đến.

Ngày mùng bảy, nàng theo Tuyên Giác đi tới ngoại ô từ rất sớm.

Đây là gò núi phụ cận phía nam thành, dựa vào núi gần sông, địa thế cao, phong thủy đích xác không tệ.

Đoàn người, ngoại trừ Tạ Trùng Tự, đều không che dù, mưa ướt đẫm tóc, gió đầu đông phả vào người lạnh ngắt.

Tạ Trùng Tự mặc dù che ô, lại mặc mấy tầng y phục dày, cũng cảm thấy ngăn không được cái lạnh lẽo thấu xương này.

Đào huyệt, chôn cất, lấp đất, lập bia.

Chỉ mới nửa tháng, Tề Nhạc giống như thêm vài tuổi, thần thái thêm phần trầm ổn.

Hắn cầm theo tiền giấy, nửa ngồi nửa quỳ, vừa đốt giấy vừa nói: "Huyệt mộ ở phía nam thành này,là chất nhi tùy ý lập bia cho hai người ở đây. Mặc dù, phong thuỷ không phải là tốt nhất, dù sao phong thủy tốt nhất cũng là mộ phần tổ tiên Tề gia, cháu thật không có cách nào đưa hai người về đó... Chất nhi "

Tề thiếu gia nói liên miên cằn nhằn, cũng không ngại trưởng bối hắn nghe đến phiền.

Tạ Trùng Tự ở một bên, càng xem càng hoài nghi, kẻ dở hơi này mấy ngày trước còn hùng tâm tráng chí, cũng không biết đời này có thể thực hiện hay không.

Chờ Tề Nhạc tế bái xong, Tạ Trùng Tự tiến lên muốn thắp một nén nhang, nàng đang chuẩn bị đem ô đặt ở một bên, thì một bàn tay thon dài đưa qua, tiếp được chuôi ô.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tuyên Giác hai mắt sáng ngời, trong màn mưa ánh mắt càng thêm rõ ràng, nhẹ giọng nói: "Cứ giao cho ta."

Tạ Trùng Tự nhìn Giang Châu Tư đang khoanh tay dựa vào thân cây cách đó không xa, nhắm mắt giả bộ ngủ, âm thầm nuốt xuống câu, Sư tỷ cầm dù giúp muội.

Người phía sau dáng người cao lớn, chiếc ô giấy che trên đầu Tạ Trùng Tự một cách dễ dàng, sau khi thắp hương còn chưa kịp nói, Tuyên Giác đã trả lại chiếc ô.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng đầu ngón tay mát lạnh của chàng lướt qua lòng bàn tay nàng một cái, khiến toàn thân cô rùng mình tê dại.

Tạ Trùng Tự: "..."

Nàng có lý do để cho rằng người đàn này đang câu dẫn mình nha.

Tạ Trùng Tự có chút khó chịu, lùi lại vài bước, như thể đang đối mặt với kẻ thù, đến bên cạnh Giang Châu Tư, nhưng sau đó lại cảm thấy bối rối.

Giang Châu Tư Bản nhắm mắt lại, một bộ dáng lãnh đạm, tựa như chuyện trong thiên hạ không liên quan gì đến nàng, nghe được tiếng bước chân, liền mở mắt ra hiệu: "Còn bao lâu?"

“Nếu như tế bái mộ, nửa canh giờ liền có thể rời đi.” Tạ Trùng Tự giải thích, “Sư tỷ, tỷ không muốn đi thắp hương sao?”

Giang Châu Tư nhíu mày một cái, ra hiệu: "Muội thật rắc rối."

Nói vậy, nhưng nàng vẫn bước tới thắp hai nén nhang trước mộ.

Tính ra thì ngày ấy cũng thật kỳ lạ, nàng vậy mà lại ra tay cứu người, cứu không được còn thay người chôn cất, sau còn đem lệnh bài trở về Tề gia báo tử, lúc này còn thuận tiện an ủi vong linh, nàng không kìm được lẩm bẩm trong lòng vài câu: Dù sao ta cũng vì ngươi mà giết người, yên nghỉ đi.

Giang Châu Tư rời khỏi bóng cây, chỉ có Tạ Trùng Tự đứng dưới ngọn cây.

Nàng bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy mình có chút vô dụng.

Tại sao mỗi khi Tuyên Giác tiến lên một bước, nàng đều phải lùi lại một bước?

Vấn đề ở đây là gì???

Công bằng mà nói, kiếp trước nàng chưa từng làm gì có lỗi với chàng.

Cho dù cuối cùng nàng đâm hắn một dao, thì hắn cũng đã nói ân ân oán oán, hân thù đều đã hết, thậm chí nàng bồi tính mạng của bản thân a.

Nghĩ như vậy, Tạ Trùng Tự không cảm thấy vô dụng nữa, mà cảm thấy hơi tức giận.

Vốn dĩ ký ức kiếp trước chôn đã chỗ sâu trong tâm trí, nàng sẽ không chủ động nhớ lại, sợ trái tim sẽ vậy mà mềm lòng, cũng sợ mình sẽ giãy giụa, giãy giụa không có đường lui— —

Dù sao mà nói, bậy giờ kiếp trước cũng chỉ là một giấc mộng, không có xảy ra, thậm chí cũng không cần quá coi trọng.

Tuy nhiên, ở vùng ngoại ô Tô Châu đầy sương mù mờ ảo, những người xung quanh nàng dường như bị che khuất sau tấm màn mưa, ngăn cách nàng trong một không gian yên tĩnh.

Những ký ức ấy bắt đầu trỗi dậy chậm rãi, từ mơ hồ đến rõ nét.

Nàng nhìn thấy hoa hải đường dày đặc trước cung Ngọc Cẩm, năm nay tuyết xuân, tiết trời trở lạnh, có mấy bông hoa nở muộn, đến giữa năm mới nở.

Lan Linh quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy không dám nhìn thẳng vào lửa giận của hoàng thượng, môi răng run run một hồi mới ấp úng nói: “...Nương nương, người nhất định muốn đi dự lễ phong Hậu của Hoàng hậu... nô tỳ không khuyên ngăn được. Không khuyên ngăn được..."

“Không khuyên ngăn được?” Tuyên Giác tựa như rất hứng thú với mấy chữ này, “Ngươi không biết bẩm báo cho trẫm sao?”

Một câu nói liền vạch trần tất cả.

Không phải là không thể ngăn, mà là tỳ nữ này hoàn toàn không biết, cho dù sau đó Tạ Trùng Tự có nói dối, nói rằng thị nữ ngăn cản không được, dặn Lan Linh nói theo nàng, thì Tuyên Giác vẫn có thể nhìn ra chân tướng ngay lập tức, chỉ là không bết tỳ nữa này là thật sự trong lúc vô tình không để ý đến nàng ấy, hay là nghe theo lời ai, cố ý để nàng ấy đến buổi lễ.

Hắn không thể để Tạ Trùng Tự xem buổi lễ phong Hậu này, hắn sợ...

Lan Linh không nói nên lời, run như chim cút, sợ Tuyên Giác câu sau liền trực tiếp giết chết mình.

Lúc này, Tạ Trùng Tự ở một bên nhẹ giọng nói: "Được, là ta lén lút vượt tường ra ngoài, bọn họ không biết, cũng không phải chuyện của bọn họ, trút giận vào cung nhân là có ích gì? Ngươi có bản lĩnh, thì đừng cưới Trần Mặc."

Không biết có phải là ảo giác Lan Linh hay không, nàng chỉ cảm thấy Hoàng thượng vốn đã rất tức giận lại càng trở nên lạnh lùng u ám, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lôi ra ngoài, đánh 100 trượng.”

Tạ Trùng Tự lạnh lùng ngăn anh lại: "Tuyên Giác."

Ngay cả Thích Văn Lan da dày thịt béo, thì 100 trượng này cũng suýt lấy mạng hắn ta, huống gì Lan Linh chỉ là một cô gái gầy yếu?

Tuyên Giác liếc nàng một cái: "Vì sao điện hạ muốn ngăn cản ta?"

Tạ Trùng Tự quay đầu nhìn hắn: "Ngươi điên rồi."

Tuyên Giác cười nhẹ, một lúc sau, anh cúi xuống và thì thầm vào tai Tạ Trùng Tự, "Được rồi, ta không đánh nữa. Vậy điện hạ muốn đền cho ta như thế nào?"

Đây là lần đầu tiên Tạ Trùng Tự cảm thấy mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng trong trẻo trên người hắn lại khiến nàng có cảm giác ngột ngạt khó thở.

Nàng cũng cười, vẻ xinh đẹp cùng cao ngạo không hề che giấu, còn nồng đậm hơn cả hoa hải đường trong cung, khiêu khích cười, môi lướt qua một bên mặt Huyền Giác, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: "Ngươi muốn ta dùng cái gì bù đắp?" “

Tuyên Giác: “...”

Bầu không khí biến ảo kỳ lạ, hương diễm tràn đầy, nhưng không một cung nhân nào dám nhìn lên.

Tuyên Giác cau mày, hung hăng đứng dậy phất tay áo, quát: "Còn không mau kéo ra!"

Cung nhân quỳ xuống, nhìn thấy thị vệ tiến đến, sợ hãi run lên, hướng Tạ Trùng Tự cầu cứu.

Tuyên Giác thoáng có một tia không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn trẫm móc mắt ngươi ra sao?"

“Ly Ngọc, đừng trách bọn họ.” Tạ Trùng Tự đột nhiên nắm lấy ống tay áo của hắn, nhìn trên tay áo áo long văn phức tạp, “Cầu ngươi.”

Lời này, Tạ Trùng Tự là cố ý nói cho đám cung nhân nghe. Ngày thường, đám cung nhân này đều là tai mặt được các thế lực khác nhau cài ở bên cạnh nàng, cho dù không phải đi chăng nữa thì không có bao nhiêu tình cảm với bọn họ.

Nhưng điều này không ngăn cản nàng thể hiện lòng tốt và sự uy nghiêm của mình, nàng giả vờ tỏ ra yếu đuối, để lại một mầm móng trong lòng đám cung nhân này.

Hoặc là, nàng vốn là cam chịu vừa muốn tổn thương người khác, còn muốn làm bản thân bị thương.

Khi Tạ Trùng Tự nói lời này, Tuyên Giác cười giận dữ, bước mấy bước, nói từng chữ như thể lặp lại: "Cầu ta? Nhĩ Ngọc, nàng cầu ta như thế nào?"

Tạ Trùng Tự đang ngồi ghế quý phi, nàng cười khúc khích, giơ cánh tay lên câu lấy gáy của Tuyên Giác, ngẩng đầu tựa sát vào môi Tuyên Giác, hôn nhẹ, ý nghĩa của hành động này rất rõ ràng.

Tuyên Giác trước mắt nhất thời tối sầm lại, trên trán gân xanh nổi lên, nắm cổ tay Tạ Trùng Tự, muốn đứng dậy rời đi.

Tuy nhiên, Tạ Trùng Tự không vội vàng, liếm khẽ môi mình, răng môi ẩn hiện, cuối cùng nàng nghe thấy Tuyên Giác nôn nóng thở hổn hển, giọng khàn khàn đáng sợ, như thể hắn đang cố gắng kìm nén với tia lý trí cuối cùng của mình: "Đủ rồi!"

Vừa nói, hắn vừa định thoát ra đứng dậy, nhưng mới đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại - Tạ Trùng Tự nắm lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng của hắn, không phải, là chiếc nhẫn ngoc mà hắn đeo khi còn niên thiếu.

Nàng mỉm cười nhìn một lúc rồi giơ tay đập mạnh xuống tay vịn bằng gỗ bên cạnh.

Chiếc nhẫn ngọc bích vỡ tan tành.

Con ngươi Tuyên Giác kịch liệt co rụt lại: "Nàng ——"

Ngay sau đó, Tuyên Giác thở hổn hển tức giận, còn Tạ Trùng Tự lại móc bàn tay phải vô tình bị cắt khi đập chiếc nhẫn ngọc vào chiếc đai ngọc bên hông, cười nhẹ: "Thứ đó trông thật chướng mắt, cũng không phải hàng thượng phẩm... phải không?"

Sợi dây cuối cùng trong tâm trí Tuyên Giác đã đứt.

Tuyên Giác phải thầm đếm để điều hòa hơi thở, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, anh ôm eo Tạ Trùng Tự ra khỏi đại sảnh.

Giờ khắc này, dường như lửa giận của Tuyên Giác đã không còn, vẫn như cũ nhẹ nhàng thanh thuận, ngay cả khi đầu lưỡi lướt qua vết máu trong lòng bàn tay Tạ Trùng Tự, cũng vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Chỉ có Tạ Trùng Tự biết rõ rằng lúc này Tuyên Giác thực sự rất tức giận, so với khi nãy trừng phạt cung nhân, thì giừo đây tức giận càng sâu.

Cả quá trình đều bị hắn kéo dài, vừa chậm chạp vừa lâu, mỗi một tấc da thịt, một xúc cảm đều bị hắn làm cho tê liệt, nàng chỉ cảm thấy bản thân tựa như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương sâu thẳm, đối mặt với cơn bão cuồng phong trước mắt, con thuyền nhỏ bé đến lạ, cứ mặc theo dòng nước, không thể điều khiển nổi.

Mắt của nàng bị một tấm vải che lấy, nàng không thể nhìn thấy Tuyên Giác, cũng không thể trừng hắn.

Nhưng có nhìn thấy cũng vô dụng, nàng cũng không đủ sức để mà trừng hắn nữa.

Mỗi lần Tạ Trùng Tự run rẩy, co giật một chút, Tuyên Giác đều ở bên tai nàng thở ra hơi thửo cực nóng, nhỏ nhẹ thì thầm: "Không cầu ta sao?"

Mồ hôi và nước mắt thấm vào tấm vải lụa hoa văn tinh xảo, niềm vui tột độ sẽ mang đến sự hoảng sợ tê liệt, khiến người ta cảm thấy ý thức cũng bị ăn mòn.

Nàng bắt đầu nhỏ giọng cầu xin trong cơn mê, nhưng Tuyên Giác chỉ liếm lòng bàn tay phải không còn chảy máu của nàng. Không biết qua bao lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tay đau không?"

Tạ Trùng Tự lúc này đã run rẩy không nói nên lời, đầu ngón tay khẽ run, khăn lụa trên mắt bị cởi xuống, nhìn thấy Tuyên Giác thần sắc vẫn thanh tỉnh như cũ, có lẽ hắn cũng động tình, nhưng đều bị hắn nhấn chìm sâu trong đáy mắt.

Chỉ nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa, thanh tuyển, cho dù lông mày, tóc mai đều bị mồ hôi thấm ướt, cũng không người nào có thể đoán được hắn đang làm gì.

Ánh sáng từ bên ngoài hành lang chiếu vào phòng, phủ lên khuôn mặt và xương quai xanh đẫm mồ hôi của hắn một lớp ánh sáng.

Trời sáng rồi.

Tay không đau, Tạ Trùng Tự lắc đầu, ngơ ngác quay mặt đi.

Những nụ hôn tinh tế rơi xuống gò má và chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, cuối cùng liên tục cọ sát vào tai cô, cuối cùng ở bên tai nàng mài nhẹ, sau cùng lưu lại tiếng thở dài khe khẽ: "...Cần gì chứ?"

Sau khi bệ hạ mang người đi, đám cung nhân đó vẫn còn quỳ bên ngoài.

Lan Linh càng kinh hồn bạt vía.

Nhưng nàng biết, sau lần này, rất nhiều cung nhân trong Ngọc Cẩm cung dần dần trung thành với nương nương.

Nàng là chưởng sự, vốn trách nhiệm lớn nhất, ngày đó nàng quỳ ở ngoài cửa cung một ngày một đêm... Nghe được động tĩnh trong cung, da đầu thật sự tê dại.

Cuối cùng, đờ đẫn cả người, ngày hôm sau nàng loạng choạng đứng dậy mang nước cho Tạ Trùng Tự tắm rửa, lau người.

Xoa nước ấm lên người, Tạ Trùng Tự vẫn còn run rẩy, mệt mỏi khép hờ hai mắt, chỉ nói một câu: “Nhớ kỹ, ngươi nợ bổn cung một mạng.”

Có lẽ Tuyên Giác cũng cố ý nuông chiều, để nàng chậm rãi nuôi dưỡng nhân mạch của bản thân.

Nhưng những xung đột đan xen đó làm tổn thương cả hai bên, thậm chí còn thực tế hơn.

Tạ Trùng Tự càng nghĩ về điều đó, nàng càng run lên, đầu ngón tay có chút lạnh, nàng trở về quá khứ trong trạng thái mê man, chìm vào vướng mắc, sinh tử không ngừng.

Đột nhiên, nàng nghe Đào Tử thì thầm: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"

Nàng tỉnh lại, thở hổn hển và quay trở lại thế giới này. Cố gắng kìm nén nhịp tim rối loạn, nàng trả lời: "Không có gì, chỉ là thấy hơi khó chịu, tỷ xong chưa?"

Giang Châu Tư nói: "Được rồi, đi thôi."

Tạ Trùng Tự nheo mắt và nhìn Tuyên Giác đang nói chuyện với Tề Nhạc cách đó không xa.

Tạ Trùng Tự tự hỏi liệu mình có còn phải trả thù hay không.

Tạ Trùng Tự vốn có ý này, nhưng lại không nghĩ ra cách thực hiện, hơn nữa mấy ngày nay nàng nhờ sư tỷ để ý động tĩnh của Tề Nhạc, bản thân cũng bận điều tra gia tộc Tề gia, nàng cũng không có thời gian rảnh rỗi, bận đến mức chân không chạm đất, đã mấy ngày không gặp Tuyên Giác.

Thẳng đến buổi chiều ba ngày sau, Giang Châu Tư vội vàng chạy tới, nói với nàng: “Tề Nhạc bị gia pháp trừng phạt, bị thương không nhẹ.”

______________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi