[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

______________________

Tề phủ kéo dài đến mấy dặm, chiếm một nơi yên tĩnh ở phía tây Tô Châu.

Hạ nhân mang trà Long Tỉnh tới, lại yên lặng vén rèm châu lên, bước chân gần như không thể nghe thấy, lui ra, không dám quấy rầy các vị chủ tử đã bắt đầu nói chuyện một hồi lâu.

Tuyên Giác nhấc nắp trà lên, dùng nắp sứ đẩy lá trà nổi ra, tránh không nói đến câu hỏi của Tề Chương: "Chuyện của Thái tử, thân là thần tử, không có khả năng vượt quá chức phận, ngài ấy nghĩ gì, há tại hạ có thể phỏng đoán..."

Hắn nhấp một ngụm trà đặc liền cầm chiếc cốc trên đầu ngón tay, cười đầy ẩn ý: "Bất quá nói trở lại, thế bá, ngài biết bao nhiêu?"

Rõ ràng thái độ của vị vãn bối này, có thể coi là ôn hòa hữu lễ, nhưng Tề Chương lại luôn có loại cảm giác bị hắn dắt mũi mà đi, hắn híp mắt, đang muốn nói chuyện.

Tề Hạo ở một bên lại tiếp lời: "Chúng ta bên này, không phải là người đọc sách thánh nhân. Ngày thường cũng chỉ biết vàng bạc, tiền tài. Nếu ngươi hỏi kinh doanh, không cần hỏi hắn, thế thúc ta cũng đầy một bụng để nói. Cũng không biết ngươi muốn hỏi cái gì?”

Tuyên Giác đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng nói: "Vị kia ở thành Dương Châu...”

Lần trước, hắn đã từng thăm dò hai người này, cũng không phải cẩn thận bình thường.

Cho dù lần này bị tam phòng ức hiếp, trong lòng bọn họ phẫn uất, cũng sẽ không bán đứng Tề gia.

Cho nên mục tiêu ban đầu của Tuyên Giác chính là Sở gia.

Hắn nhớ rất rõ ràng, đời trước, trận đánh năm đó, Điền Dương xuất binh, đánh đuổi đội quân thổ phỉ do gia tộc tập hợp, trong đó hơn phân nửa người đến từ địa giới Dương Châu.

Đối với Tô Châu, kỳ thật khoảng thời gian này, Tạ Trùng Tự đi dạo cũng có chút chán ngấy.

Tùy ý ở trong cửa hàng bên đường mua chút phấn trang điểm, chuẩn bị ngày nào đó tâm huyết dâng trào lại dịch dung đi dạo, nghĩ nghĩ rồi nàng vui vẻ đến chổ gánh xiếc.

Lại nói, mấy trăm năm trước ở Tây Vực, vương quốc Đại Lương, có một vị nữ hoàng đế tên là Ngụy Cô. Có nam nữ kế vị, nhưng những đời gần đây, nữ đế nắm quyền, mơ hồ trở thành một đế quốc của nữ đế.

Nguyên nhân là do phụ nữ bang Đại Lương giỏi hơn về máy móc, làm ruộng và dệt may, thậm chí thỉnh thoảng còn đánh nhau giỏi hơn nam giới, liền có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh giành quyền lực.

Gánh xiếc này, hôm nay đã là ngày cuối cùng ở Tô Châu.Những người đi qua vòng lửa và những người bịt mắt ném dao, đều không tính là mới mẻ.

Bọn họ tùy thân mang theo cơ quan, cũng như các loại vũ khí tinh vi và gây chết người, đều là mánh nhỏ để hấp dẫn người xem.

Tạ Trùng Tự xuất thần nhìn, trong lòng cảm thấy thú vị, cũng không biết so với cánh tay gỗ của sư tỷ thì chênh lệch bao nhiêu.

Lửa trại đốt lên, một con thỏ bằng cơ quan nìn rất sống động, chạy vòng quanh ngọn lửa.

Ánh cam chiếu lên gò má Tạ Trùng Tự, búi tóc được Giang Châu Tư chải cho nàng sáng nay, cài nghiêng một cây trâm gỗ đào, áo khoác trùm đầu tháo xuống, lộ ra da thịt như ngọc cùng mặt mày kiều diễm, trong mắt hạnh ánh lửa chập chờn, nước doanh thanh thiển.

Giai nhân ở đất nam, xinh đẹp động lòng người.

Bên cạnh có không ít người dừng chân, hơn phân nửa bởi vì màn biểu diễn náo nhiệt này, hơn phân nửa đích thật là bởi vì cô nương tú lệ nổi bật này.

Tạ Trùng Tự từ nhỏ đã sinh ra dưới ánh mắt của mọi người, bị quá nhiều người đánh giá, cũng không cảm thấy những tầm mắt này quá bức bách khó chịu. Bất quá trong đám người có người to gan, càn rỡ, thấy nàng một mình một người, không kiêng nể gì muốn đi lên bắt chuyện.

Nàng thuận miệng ứng phó vài câu, cuối cùng bất đắc dĩ, nhướng mày lạnh lùng nói: "Phu quân ta lát nữa sẽ tới, công tử tự trọng.”

Lời này lại dọa đi hai người, chỉ còn lại một công tử áo lam mặt dày mày dạn không tin: "Búi tóc trên đầu tiểu nương tử là kiểu búi tóc của cô nương gia, lừa gạt người như vậy cũng không tốt.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Đó là do sư tỷ tay có chút vụng về, không thể đem tất cả tóc búi lên, nên mới để lại chút, liền thành búi tóc của cô nương chưa gả.

Nàng giơ tay cởi búi tóc, chia tóc ra, lại xắn cho mình một búi tóc đơn giản, cài trâm cố định, tươi sáng cười nói: "Này, búi tóc của phụ nhân nha.”

Cử chỉ này của Tạ Trùng Tự lớn mật lại cực kỳ kiêu ngạo, nàng tuy đang cười, nhưn trong mắt đều là hàn băng.

Nữ tử Tô Châu dịu dàng, cho dù bị tán tỉnh bắt chuyện, cũng đều là thẹn thùng tránh né.

Công tử áo xanh nơi nào gặp qua loại chuyện như thế này, thấy Tạ Trùng Tự muốn đi, không khỏi đuổi theo hai bước, nói: "Ai!”

Tạ Trùng Tự vốn lười quản những thứ này, ý cười không giảm xoay người chuẩn bị trở về, bỗng nhiên khóe môi hơi cứng, đụng vào một đôi mắt phía xa xa nhìn lại.

Nàng tính toán canh giờ, thậm chí không dùng bữa tối, nào ngờ Tuyên Giác lại rời khỏi Tề gia sớm như vậy...

Không cần hảo hảo bồi Tề Chương, đánh một ván cờ lớn sao?!

Tuyên Giác hôm nay cũng là một thân trường bào nguyệt bạch, màu xanh thanh tịnh càng tôn lên dáng người của hắn, đai ngọc bên hông không đeo ngọc bội song hoàn, mà là lệnh bài thanh ngọc, mơ hồ có thể thấy được hoa văn lá trúc tượng trưng cho gia tộc.

Tầm mắt hắn vốn là băn khoăn, lướt nhìn qua phố dài, khi chạm đến nơi nào đó trước cầu dài, ánh mắt liền dừng lại, cười như trăng sáng in vào lòng.

Ngũ quan Tuyên Giác vốn xuất chúng tinh xảo, cười như vậy, lại càng phong quang tế nguyệt, đèn đuốc trên cầu in vào trong nước, đèn hoa trên phố cổ ban đêm mới lên, tất cả sơn hà cẩm tú, ánh sáng hồng trần đều phảng phất tụ vào trong đáy mắt hắn.

Tạ Trùng Tự cầm lò sưởi ấm tay, nhìn người không chậm không chậm đi tới một cái chớp mắt như vậy, giật mình, thật sự cảm thấy không giống phàm trần, đặc biệt là khi ở khoảng cách gần, đối diện với ánh mắt đó- -

Sẽ bị hút vào.

Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn vài phần, cẩn thận mà đề phòng lui về phía sau nửa bước, đụng phải vị công tử áo xanh đang dây dưa kia, hắn "Ôi" một tiếng, lại trêu chọc nói: "Tiểu nương tử sao không đi nữa?”

Tạ Trùng Tự cổ quái quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó nổi lên chút cười xấu xa, chớp chớp mắt, dùng thanh âm người chung quanh đều có thể nghe được nói: "Phu quân ta tới rồi!”

Nói xong, nàng vừa nhẹ nhàng gọi một tiếng "Ly Ngọc", vừa đi lên phía trước một bước, nắm tay áo Tuyên Giác,bộ dạng nhuư một tiểu kiều thê đi lạc, đang hướng phu quân oán trách nói: "Chàng như thế nào bây giờ mới đến a? Làm ta đợi thật lâu. Có mấy người kì quái còn vây xung quanh ta, hỏi ta là người từ đâu đến, không giống người Tô Châu. Thật kì quái a, ta đã sớm gả đến Tô Châu rồi, cũng đã vài năm, sao lại nói ta không giống người Tô Châu chứ, làm ta rất tức giận.”

Tuyên Giác dừng bước, từ trên gò má xinh đẹp của Tạ Trùng Tự nhìn qua, lại nhìn thấy búi tóc của nàng đã thay đổi, lại quét mắt nhìn công tử áo xanh muốn nói lại thôi đi theo phía sau, trong lòng có chút tính toán: Sợ là nàng thấy phiền, nói dối đã kết hôn.

Nhưng Tuyên Giác không có vạch trần, ngược lại nắm lấy mấy ngón tay đang kéo ống tay áo của hắn, hướng về phía công tử áo xanh đang thẹn thùng vuốt cằm, ôn nhu nói: "Nội tử là người Tô Châu. Công tử còn có gì muốn hỏi không?”

Công tử kia thật sự xấu hổ.

Lẽ ra anh ta không nên bắt chuyện, nhưng ngàn không nên vạn không nên chính là, hắn cùng vị này quần áo đụng màu cùng kiểu.

Thật là một sự khác biệt giữa mây và bùn—

Hắn đã hiểu vì sao vị tiểu nương tử vừa rồi lại cười xấu xa như vậy.

Mắt thấy xung quanh càng có thêm nhiều người,công tử áo xanh vội vàng lắc đầu, nói: "Không có không có, hai vị cứ tự nhiên.”

Tạ Trùng Tự bị cử chỉ vội vàng, không ngừng muốn trốn của hắn chọc cười, chờ người đi rồi, cười khanh khách ra tiếng, như làm việc xấu thành công, đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cong xinh đẹp, cùng với mặt mày cong lên, tỏ rõ tâm tình nàng không tệ.

Tuyên Giác không nhịn được, tay đang chuẩn bị buông ra, lại nắm chặt lại.

Có lẽ là do đã sưởi ấm tay, đầu ngón tay nàng còn ấm hơn cả lòng bàn tay hắn.

Trên ngón tay có vết chai mỏng không rõ ràng lắm, là mấy năm trước ở Quỷ Cốc luyện tập bắn tên, phóng đao lưu lại - - trước kia nàng luôn dùng đầu ngón tay này ở trên người hắn du ngoạn, nhìn hắn nhẫn nại không được, khi đó nàng cũng cười xấu xa như bây giờ.

Chờ Tạ Trùng Tự ngừng cười, Tuyên Giác cũng lập tức buông tay ra, không muốn để cho nàng cảm thấy bị mạo phạm.

Không nghĩ tới, Tạ Trùng Tự ngược lại lần nữa nắm lấy ống tay áo của hắn, cất bước về phía trước, nói: "Ở Tề gia dùng bữa chưa? Nếu không có, chúng ta đi tìm chút đồ ăn -- Tô Châu cái khác không nhiều lắm, chỉ có đồ ăn là thật không ít."

Kỳ thật nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hôm nay là dự định ở Tề gia dùng bữa, thậm chí dự định từng bước tiến hành, chờ buổi tối lúc rời đi, mới đưa ra ý nghĩ cùng yêu cầu thật sự.

Nhưng mắt nhìn sắc trời bên ngoài cùng đèn đuốc dần dần nổi lên, Tuyên Giác lại mất tập trung, thay đổi suy nghĩ, hàn huyên một hồi về vải vóc kinh doanh, liền trắng trợn điểm vào Sở gia Dương Châu.

So sánh với ba lần bốn lượt trước đó, từ từ mưu tính, vội vàng như vậy không giống phong cách của hắn, bất quá kết quả cuối cùng chênh lệch không kém.

Khi Tuyên Giác vội vã rời khỏi Tề gia, đêm đầu đông mới chỉ đến, đương nhiên không dùng bữa tối.

Hắn lắc đầu, tùy ý Tạ Trùng Tự dắt hắn đi, nói: "Chưa có? Ngô...... Vậy ngươi từ nhỏ đã sống ở Tô Châu, biết nhiều hơn ta, có muốn đề cử tửu lâu nào không?" Tạ Trọng Tự liếc mắt nhìn gánh xiếc vừa mới bắt đầu biểu diễn màn hay nhất, lại thay đổi chủ ý, “A, chờ lát nữa, trước tiên xem xiếc, xem xong lại đi ăn cơm.”

Nàng nửa thật nửa giả lầm bầm: "Vừa rồi bọn họ ầm ĩ muốn chết, may mà ngươi tới đây, lần này thanh tĩnh hơn nhiều.”

Tuyên Giác nhẹ nhàng nói: "Được.”

Tạ Trùng Tự đứng ở phía trước hắn, chiếm một góc nhìn không tồi. Tuyên Giác cao hơn nàng một cái đầu, có thể nhìn thấy búi tóc bị nàng đơn giản búi lên, tất cả sợi tóc đều được một cây trâm nhỏ bằng gỗ đào cố định, là kiểu dáng của phụ nhân đã gả.

Búi cũng không tốt, hơi nghiêng lệch, có chút tán loạn, nhìn rất vụng về.

Nàng chỉ biết buộc tóc đơn giản, kiếp trước đối với loại búi tóc này, cũng không có quá mức khéo tay, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào trêu đùa một cái, búi một kiểu tóc, còn bắt hắn nghiêm túc bình phẩm.

Lúc đó, nàng nhìn thấy hắn không nói một lời lặng lẽ dời tầm mắt, trong lòng cũng biết rõ, sẽ xõa tung búi tóc ra, tức giận vỗ lược một cái, nhướng mày sẵng giọng: "Vậy chàng tới búi cho ta.”

Ngón tay hắn linh hoạt, trí nhớ lại tốt, ngày xưa từ kiểu tóc thịnh hành đến cách ăn mặc, hắn đều hiểu rõ, còn có thể suy một ra ba.

Cho nên vừa mới bắt đầu bện một hai búi tóc cũng có chút kỳ lạ cổ quái, nhưng lúc sau liền quen tay hay việc, so với Diệp Trúc các nàng càng hợp tâm ý Tạ Trọng Tự - -

Vì thế nàng luôn bảo hắn chải búi tóc, sau khi đi ra ngoài lại nhịn không được khoe khoang với người khác.

Giống như là nhận được món quà yêu thích nhất, luôn muốn cho mọi người đều biết.

Nhưng sự khoe khoang này, chỉ qua một tháng liền dừng lại.

Thám Hoa lang năm ấy vừa đỗ tiến sĩ, trong tiệc rượu hoàng gia say sưa nói: "Tay cầm bút làm mực, chỉ có thể ở hậu viện bện tóc cho nữ tử, nếu là ta, sẽ đâm đầu chết mất."

Nhĩ Ngọc sau khi nghe được, im lặng không lên tiếng, trước mặt mọi người hắt cho Thám Hoa lang một ly rượu.

Về sau nàng cũng không cho hắn búi tóc nữa.

Tuyên Giác nhìn thấy búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo này, nhịn không được hỏi: "Búi tóc này...”

Tạ Trùng Tự nhìn con chó gỗ chui vào vòng lửa phía trước, không quay đầu lại, lại lắc lắc đầu, như là để cho hắn bình luận một hai.

Tuyên Giác: "......”

Hắn do dự nửa ngày, châm chước nói: "Ngươi là lần đầu tiên búi tóc đi? Đã tính là không tệ rồi.”

Tạ Trùng Tự cười ra tiếng.

Nàng đương nhiên không phải là lần đầu tiên, loại búi tóc đơn giản này, nàng không tính tinh thông, nhưng cũng thành thạo.

Vừa rồi chẳng qua là lười ứng phó, qua loa cho xong mà thôi.

Bất quá thấy Tuyên Giác trái lương tâm nhắm mắt khen ngợi, vẫn rất thú vị.

Phía trước, con chó cơ quan nhảy xong, mấy con thỏ đầu to trông rất sống động kia lại nhảy ra.

Trước khi khán giả vây thành một vòng tròn, nhảy nhót một cái, đỉnh đầu là một cái hộp có lỗ nhỏ, có thể khiến người ta thảy hai đồng tiền bạc khen thưởng.

Tạ Trùng Tự kéo kéo tay áo Tuyên Giác, quay đầu lại, như là kinh hỉ nói: "Ly Ngọc, ngươi xem, có giống thật hay không?"

Ba con thỏ đen, ba con thỏ trắng, bắt đầu đòi tiền thưởng.

Mỗi con đều mang bộ dạng thơ ngây khả ái.

Không ít người thật sự bắt đầu móc bạc ra.

Tuyên Giác còn tưởng rằng Tạ Trùng Tự cũng muốn chơi, hỏi: "Đại Lương tinh thông đồ vật cơ quan bằng gỗ, cơ hồ lấy giả tráo thật -- ta nơi này có ngân lượng, hoặc là?"

Tạ Trùng Tự lắc đầu, nói: "Ta nơi này sau khi mua son phấn vẫn còn ngân lượng, không cần.”

Nàng như là đột nhiên nhớ ra, buông tay áo Tuyên Giác ra, cười nhẹ nhàng nghiêng người, nói: "Đúng rồi, ta nhớ ra, khối ngọc bội ngươi khắc cũng là thỏ con, là thỏ đen hay thỏ trắng?"

“.... Thỏ trắng." Ánh mắt Tuyên Giác tối sầm lại, thần sắc như thường nói.

Tạ Trọng Tự tò mò "A" một tiếng, nửa là thăm dò nửa ngây thơ nói: "Vậy ngươi từng nuôi loại thỏ trắng này sao? Khắc giống thật như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi