[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

___________________

Tạ Trùng Tự đi thẳng lên lầu hai Tế Thế đường, ghét bỏ mũ che vướng víu, liền ném cho tùy tùng phía sau: "Đi nhanh.”

Lại bước nhanh mà đi, lầu hai có một cái động thiên, giống như là tiên từ trên trời xuống tạo ra một vườn hoa.

Rõ ràng là trong phòng, lại có cầu giăng nước chảy, đào hồng, liễu lục, cũng có hàn mai nở rộ, hoa quế thơm ngào ngạt, bốn mùa xuân hạ thu đông hỗn loạn tụ tập.

Nàng quen đường cũ đi tới trước góc phòng, cửa không đóng, còn chưa thấy người, nàng đã lên tiếng: "Sư huynh, có người, huynh giúp muội cứu người một chút, sắp không được rồi, trong tay không có việc gấp thì..."

Trong phòng mùi thơm xông vào mũi, các loại hương hoa hội tụ một chỗ, lại không lộ vẻ hỗn loạn, ngược lại thơm ngào ngạt.

Trước cửa sổ có một người mặc đồ đen đang chăm sóc hoa cỏ, đang nói chuyện với Kiều Tà bên cạnh.

Hắn trời sinh mày dài mà mảnh, mắt phượng xếch lên, đuôi mắt thu lại, độ cong ngả ngớn, nhìn rất là phong lưu.

Vạt áo rộng thùng thình, đai lưng lỏng lẻo, bên hông thắt một cái hồ lô ngọc xanh đựng rượu, tự dưng có vài phần tiêu sái bừa bãi.

Chỉ là khi xoay người, trong mắt tinh quang lãnh lệ, không hiểu sao lại làm cho người ta nhớ tới Mạn Châu Sa Hoa nở rộ.

Lơ lửng giữa âm và dương, không giống như kẻ lãng du trên đời này.

Thấy Kim Phồn vẫn nghiêng tai lắng nghe người bên cạnh, không có phản ứng gì, Tạ Trùng Tự cho rằng sư huynh không nghe thấy, chuẩn bị đợi lát nữa lặp lại lần nữa.

Kim Phồn cẩn thận nghe Kiều Tà nói xong, xoay người, nhẹ nhàng vẫy tay, nói: "Tiểu A Tự đến rồi? Ngồi xuống...... Chờ chút, mùi máu tươi ở đâu ra? Nhà kính hơi đất nặng, người đẫm máu cấm đi vào - -”

Tạ Trọng Tự nghi hoặc nói: "... Là một nữ lang dùng quá liều ngũ thức tán, nàng tự sát, không có vết thương, sư huynh nghi thần nghi quỷ.”

Kim Phồn rõ ràng không tin, nhìn thấy bên ngoài trên cáng cứu thương đơn giản đang nâng một cô gái, thân ảnh lướt qua, liền chắn ở trước cửa.

Khuôn mặt nữ tử bị lớp sa che đi, không thấy rõ dung mạo, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay tái nhợt gầy yếu.

Kim Phồn bắt mạch cổ tay cô, cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày gần đây mới phá thai, giết thai nhi cũng là máu thịt mơ hồ, trách không được có mùi máu. Cô ấy ngất rồi?”

Tạ Trùng Tự hiển nhiên không ngờ tới còn có chuyện này, đồng tử co lại, nói: "Đúng. Lúc đón từ nơi khác, đã là như thế.”

Kim Phồn còn tưởng rằng là cung phi hoặc là quý nữ tiểu thư, tức giận vén khăn lụa trên mặt nữ tử lên, nói: "Ngũ Thức Tán là thuốc mà mấy tên phá gia chi tử uống để tầm hoan, có thể ngất đi, phải uống nhiều..."

Câu "bao nhiêu" kia còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại.

Khăn lụa bỏ đi, lộ ra khuôn mặt nữ tử.

Kim Phồn chuyển đề tài: "Vọng Đô quả nhiên thừa thải mỹ nhân, mở mang kiến thức.”

Tạ Trùng Tự: "......”

”Hồng Chính, ta cứu một người trước, vị kia nhà anh chờ một lát." Kim Phồn nói với Kiều Tà, "Bảo hắn lên đây chờ đi, hôm nay đóng cửa nửa ngày, thầy thuốc lang trung đi khắp nơi khám bệnh rồi, lầu một không có ai, rất vắng vẻ. Hai người nghỉ chân ở nhà kính, ta làm xong sẽ đến.”

Tạ Trùng Tự vào cửa liền chú ý tới Kiều Tà, từ quần áo cách ăn mặc, ngôn hành cử chỉ hẳn là công tử ôn hòa hữu lễ, thế gia Vọng đô.

Bất quá lại có thể cùng đại sư huynh chó đều ghét bỏ tán gẫu được, chắc là lời nói có chỗ ăn ý.

Chỉ nghe Kiều Tà Tư nhã nhặn cảm ơn sư huynh vài câu, gật đầu đáp: "Được, ta dẫn hắn lên.”

Tạ Trùng Tự càng thêm tò mò, sai người đem cáng cứu thương trên nữ tử chuyển vào bên cạnh dược phòng, hỏi: "Sư huynh, người nọ ai nha?"

“Lão nhị Kiều gia." Kim Phồn thuận miệng nói, "Cũng rất thích trồng hoa nhổ cỏ, đất cát trong nhà kính của ta, đều là hắn hỗ trợ tìm tới...... Nâng người lên giá gỗ, đừng đứng trước cửa phòng hoa, tránh qua một bên!”

Tạ Trùng Tự cảm thấy "Kiều gia" quen tai, nhưng nhất thời không nhớ tới nàng có từng giao thiệp hay không.

Dù sao ở Vọng Đô, quý nhân nhiều như mây, mỗi phố không chỉ có một nhà giàu.

Tạ Trọng Tự không nghĩ ra là ai, tạm thời vứt ra sau đầu, nhìn ngón tay Kim Phồn nhanh chóng cởi áo, bắt mạch, cắm kim cho nữ tử.

Kim Phồn phân phó người của Tạ Trùng Tự không chớp mắt: "Cầm túi vải ở bên cạnh lại đây.”

Vài giây sau, liền thấy nữ tử tỉnh táo lại, co giật run rẩy "Ọe" một tiếng, nôn ra sạch sẽ.

Kim Phồn cứu người sống, nghiêng người dựa vào một bên, để người hầu lo liệu dọn dẹp, chờ mùi dơ bẩn tan hết, mới nói: "Được rồi, trở về điều trị thêm, không chết được. Tuổi còn trẻ, đừng có tìm cái chết. Tuy mạng không tốt, cũng không đến đường cùng, không nên khinh bỉ bản thân.”

Tạ Trùng Tự nói: "Sư huynh viết đơn thuốc đi.”

”Được." Kim Phồn cười cười, nể mặt tiểu sư muội, cầm lấy giấy bút, hỏi cô gái đang từ từ tỉnh dậy, “Cô nương tên gì?”

Cô gái này sau khi tỉnh lại, đầu tiên là quan sát bốn phía, thấy Kim Phồn hỏi, suy yếu trả lời: "A Cửu.”

Kim Phồn: "Bao lớn?”

A Cửu: "Hai mươi mốt.”

Nụ cười hút mắt của Kim Phồn tan đi, lạnh lùng nói: "Hai mươi mốt? Được, thêm tám năm nữa, hẳn là đủ để cô tự cứu mình rồi. Y thuật của ta nông cạn, không bêu xấu nữa.”

Kim Phồn chán ghét nhất, chính là bệnh nhân tự sát - - tính mạng của bản thân lại coi như trò đùa, còn muốn người khác cứu ngươi?

Rất nhiều bệnh nhân cụt tay đau khổ, có bệnh khó chữa, còn đang giãy dụa cầu cứu, hắn tội gì đem tinh lực đặt ở trên người một tên ngốc tìm chết tìm sống?

Nếu không là người Tiểu A Tự mang đến, hắn đã sớm ném người ra ngoài.

Tạ Trọng Tự lại hơi sững sờ, vẻ mặt cổ quái, thì thào tự nói: "Hai mươi chín sao?”

Nàng thấy sư huynh bước nhanh ra, vội vàng theo sau, ở phía sau hắn hô: "A! sư huynh, phương thuốc, phương thuốc!”

Kim Phồn dừng bước trước cửa phòng hoa, Tạ Trùng Tự bất ngờ không kịp đề phòng, đụng vào người hắn.

Cô sờ sờ chóp mũi bị đập đến đau, chợt nghe thấy Kim Phồn nghiến răng nghiến lợi xoay người, đầu ngón tay mang theo mùi thuốc và hương hoa, véo mặt cô, véo đến đỏ bừng, mới thu tay về, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Không phải, tiểu tổ tông, sao muội quý trọng nàng ta như vậy chứ?”

Hắn đè thấp giọng, tiến đến bên tai Tạ Trùng Tự: "Vừa rồi ở dược thất, nữ tử kia tỉnh rất nhanh, ta không tiện nói rõ. Nàng không chỉ giấu diếm tuổi tác, còn có thân phận cũng không giống thường nhân -- người bình thường kinh mạch thông nhau, sẽ không mang nhiều bệnh cũ như vậy, ta từng làm quân y nửa năm, hỏi chẩn qua quân binh nhiều vô số kể, chỉ có hành binh tác chiến ít nhất hai mươi năm, mới có thể có nhiều thương tổn không rõ như vậy!”

Tạ Trùng Tự đồng tử co lại, bất chấp báo thù Kim Phồn "Mối thù bóp mặt", lo lắng kéo vạt áo đỏ của hắn, hỏi: "Còn có cái gì không?”

Cổ áo và thắt lưng của Kim Phồn bị lỏng ra, thiếu chút nữa Tạ Trùng Tự đã kéo nó xuống, hắn bất đắc dĩ khom lưng, nói: "Không có. Ta chỉ chuẩn mạch, không bói toán đoán mệnh, còn lại nhìn không ra.”

Tạ Trùng Tự hoảng sợ bất định.

Mấy tháng qua, hoàng huynh tâm thần không yên, ngay cả loại đại sự như kỳ thi mùa xuân năm sau cũng không tập trung, suýt nữa gây ra sự cố.

Nàng vốn chú ý chuyện triều đình, đi phủ Thái tử dạo vài chuyến, tìm nô bộc hỏi thăm.

Người hầu nói: "Trong tiệc mừng năm mới, Tam hoàng tử dẫn theo thị thiếp tới, sau khi Thái tử điện hạ nhìn thấy, liền như vậy.”

Tạ Trùng Tự đối với thị thiếp này chỉ có ấn tượng mơ hồ, sinh ra cực đẹp, lại có cảm giác nguy hiểm sắc bén như hoa báo sặc sỡ.

Nhưng...... cũng không đến mức để cho hoàng huynh vạn hoa không lọt mắt thất thố thành như vậy.

Huynh đệ cãi nhau là việc nhỏ, bởi vì một nữ tử minh tranh ám đấu lại càng thêm hoang đường.

Tạ Trùng Tự tìm cái cớ, thừa dịp tam ca nàng không ở đó, đi đến phủ hoàng tử, là tam tẩu tiếp đãi nàng, ân cần hỏi han mấy canh giờ, nàng mới có cơ hội len lén đi vào hậu viện, muốn xem cho rõ ràng.

Nào nghĩ đến trong tiểu thất có mũi gỗ cháy, thị thiếp A Cửu nửa tỉnh nửa mê ghé vào trên giường.

Trong lòng Tạ Trùng Tự lộp bộp, cũng không để ý nhiều, dẫn người tới Tế Thế Đường, tìm Kim Phồn.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ là một thị thiếp bình thường, nhiều nhất cùng hoàng huynh có chuyện cũ phong nguyệt gì đó, nào nghĩ đến nàng ta còn giấu bì mật phía sau!

Đại Tề ngoại trừ trăm năm trước có một nữ tướng quân, thì cả trăm năm nay không có nữ tử vào doanh a!

Chẳng lẽ......

Tạ Trọng Tự nắm chặt, cổ áo Kim Phồn nhăn nhúm, trong mắt hiện vẻ sầu lo: "Chẳng lẽ là bên Đại Lương?”

”... " Kim Phồn cảm thấy hôm nay bộ quần áo này của hắn khó mà giữ được, khụ một tiếng, vỗ vỗ tay Tạ Trọng Tự, ý bảo nàng buông ra, ôn tồn dỗ dành, “Việc này sau này tra lại, muội buông ra trước, bên này còn có bệnh nhân cũng muốn hỏi chẩn. Đơn thuốc sao, lát nữa ta vẫn là giúp muội kê một cái, được chưa? Đi dạo trong phòng hoa đi, có hoa gì thích mang một hai chậu đi, ngoan a.”

Phương thuốc của Kim Phồn tuyệt đối không dừng lại nửa đường, sau lại đề bút tiếp tục.

Tạ Trùng Tự bị Kim Phồn dùng thủ đoạn này này trì hoãn qua ngàn lần rồi. Nàng bĩu môi, kiên quyết không chịu mắc mưu, đang chuẩn bị nói cái gì.

Bỗng nhiên, nghe bên cạnh có người ôn hòa nói một tiếng: "Không vội. Kim đại phu làm xong việc trước đi.”

Giọng nói trong trẻo như suối nước sau cơn mưa, trong lòng lộ ra hai phần lạnh lẽo của khe núi.

Tạ Trùng Tự cứng đờ, dư quang đảo qua phòng hoa nàng không chú ý, chỉ thấy một người đứng ngược ánh sáng.

Phía sau bốn mùa tranh nhau nở tươi đẹp, hắn lại thanh đạm giống như trúc.

Ngọc quan thanh y, thắt lưng hoàn bội, trầm tĩnh đứng ở đó.

Mặt mày so với hơn một năm trước, trầm ổn thành thục hơn vài phần.

Mơ hồ có thể thấy được, giờ đây Tuyên Giác giống như kiếp trước, dù Thái sơn có sụp xuống cũng không đổi sắc.

Tạ Trùng Tự: "......”

Chết tiệt!

Nàng nhớ tới Kiều gia Nhị Lang - - đó không phải là phu gia của trưởng tỷ Tuyên Giác sao?!

Hắn, hắn đây là mang Tuyên Giác tới, tìm sư huynh hỏi chẩn sao???

Đầu ngón tay nàng run lên, theo bản năng buông cổ áo Kim Phồn ra, chỉ thấy vị Nhị Lang Kiều gia kia cũng vội vàng thò đầu ra, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ chân thật trong lòng Kim Phồn, thành khẩn đề nghị: "Đúng vậy, Kim đại phu, cứu người quan trọng hơn, không có gì đáng ngại.”

Kim Phồn: "......”

Ta đa tạ ngươi nhé!

Hắn đành phải kiên trì, đi về phía bàn giấy, mới cất bước thì quay đầu lại nói: "Ly Ngọc đúng không? Ngươi cũng tới đây, ta bắt mạch cho ngươi.”

Kim sư huynh gọi là Tuyên Giác, nhưng Tạ Trùng Tự lại thấy da đầu tê dại, chỉ muốn chuồn đi.

Tuyên Giác lại chỉ xa cách lãnh đạm gật đầu với nàng, cũng không chỉ rõ thân phận của nàng trước mặt mọi người, theo Kim Phồn vào dược thất.

Dường như sự lạnh lùng như có như không trong giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Tạ Trùng Tự kiên trì đi theo.

Dược thất không nhỏ, bày biện rộng rãi, thị thiếp A Cửu đã ngồi dậy dưới sự dìu đỡ của người hầu, quỳ gối, cổ tay khoát trên đầu gối, xuất thần nhìn bầu trời ngoài đường, thấy Tạ Trùng Tự đi vào, liền cười cười với nàng, cũng cười cười với Kim Phồn.

Kim Phồn lại xì một tiếng, đi tới trước án, múa bút viết phương thuốc, lại nói với Tạ Trùng Tự: "Này, để người của muội xuống bốc thuốc đi.”

Tạ Trùng Tự vừa đưa phương thuốc cho tùy tùng, một tráng hán thành thật, gãi gãi đầu nói: "A...... Chúng ta là hạ nhân thô sứ, không biết chữ. Chữ trên này, xem không hiểu.”

Tạ Trùng Tự lúc này mới nhớ tới, nàng chỉ dẫn theo một mình Diệp Trúc đến phủ Tam Hoàng tử, không dời nổi A Cửu cao hơn hai nàng một đoạn, liền gọi tôi tớ vương phủ khiêng người đi.

Mấy người này chỉ làm việc ta châm, không biết chữ, không hiểu đơn thuốc.

Rõ ràng Tuyên Giác chưa nói một lời, đứng yên một bên, cách nàng ít nhất một trượng, Tạ Trùng Tự lại cũng cảm thấy toàn thân đều bao bọc trong khí tức như có như không của hắn.

Cô muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, nhìn phương thuốc, nói: "Ta đi cùng ngươi.”

Kim Phồn liếc mắt, mặc nàng lăn qua lăn lại, nói với Tuyên Giác: "Ngồi lại đây.”

Tuyên Giác cũng nhìn lướt qua phương thuốc, thản nhiên nói: "Đương Quy, đấu tủ lầu một, từ trên xuống dưới đếm hàng thứ tư, từ trái qua phải đếm vị trí thứ năm; Lạp Lam, hàng thứ hai vị trí thứ ba; Thương Lộ, hàng thứ hai vị trí thứ mười bốn; Trầm Hương, hàng thứ năm vị trí thứ hai..."

Hắn giống như báo tên món ăn vậy, Tạ Trùng Tự hơi sửng sốt, chờ mấy hạ nhân thiên ân vạn tạ xuống lầu bốc thuốc, nàng mới phục hồi tinh thần lại, thấy Tuyên Giác thong dong ngồi xuống, luôn có loại dự cảm không tốt - -

Nếu không hắn không cần phải giữ nàng ở đây.

Kim Phồn ngược lại có vài phần hứng thú, vui tươi hớn hở cười nói: "Trước kia từng tới Tế Thế đường chưa?”

Tuyên Giác rũ mắt, buông tay lộ ra cổ tay: "Chưa từng.”

Kim Phồn đáp chỉ bắt mạch: "Trí nhớ không tệ... Hả?”

Hắn ngừng lời, nhíu mày: "Mạch của ngươi rất không ổn định, ưu tư quá nặng, có chuyện phiền lòng à?"

Hắn vốn thuận miệng hỏi, sự tình liên quan đến việc riêng, rất ít người sẽ nói thẳng ra.

Không nghĩ tới, Tuyên Giác lại tự nhiên đến cực điểm nói: "Có. Có một oan gia, bỏ rơi ta, ta ngày đêm phiền muộn, ăn ngủ không yên, tâm thần đều mệt mỏi.”

Kim Phồn: "......”

Không nghĩ tới hắn thành thật như vậy, còn thiếu chút nữa đem bệnh tương tư viết ở trên mặt, cân nhắc nói: "Lúc trước tỷ tỷ ngươi tới, cũng nói ngươi những năm gần đây khó ngủ, xin một phương thuốc an thần, dễ ngủ. Nếu như vẫn như cũ, gặp ác mộng, ta lại kê cho ngươi mấy liều thuốc thanh thần ôn bổ đi. Tâm bệnh còn cần tâm dược y, giải chuông còn cần người buộc chuông, ta chỉ có thể tạm hoãn triệu chứng, giải khúc mắc, loại chuyện này, đại phu không xen vào được.”

Tuyên Giác không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng, ánh mắt ý vi, lại đảo qua trước ngực Kim Phồn, vạt áo bị kéo nhăn nhúm, càng cảm thấy dây áo hắn nửa vời, phong lưu chướng mắt, nhìn vô cùng đáng ghét, thầm nghĩ: Cái này ngài thật đúng là quản được.

Kiều Tà đi theo vào, vốn là ngắm hoa và cây cảnh xung quanh, thiếu chút nữa bị mấy câu vừa rồi của Tuyên Giác hù dọa, chấn động đứng một chổ, cứ như mấy cây thảo dược ngu ngốc bất động của Kim Phồn vậy.

Hắn thầm nghĩ việc này không dễ làm - - rốt cuộc có nên nói với phu nhân hay không a!

Muội trượng hình như bị người ta vứt bỏ!

Tạ Trùng Tự cũng chỉ sững sờ, sửng sốt xong, một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.

Chờ Tuyên Giác và Kiều Tà rời đi, mới hung hăng hít thở chậm lại, hỏi Kim Phồn: "... Sư huynh, hắn có nghiêm trọng không?"

Kim Phồn nhíu mày nhìn A Cửu, như là đang nhìn một đống rác, tâm tình hơi khó chịu, thuận miệng, nghiêm trọng nói: "A nghiêm trọng a, nói không chừng sẽ chết người a.”

Tạ Trọng Tự không lên tiếng nữa, yên lặng phất phất tay, ý bảo mang người về Vị Ương cung của nàng.

Cũng không chuyển hoa cỏ của Kim Phồn đi giống như lúc trước, không nói một lời, rời đi.

*

Kim Phồn diệu thủ hồi xuân, kê đơn thuốc, đúng là đúng bệnh hốt thuốc.

Đêm hôm đó, Tuyên Giác an ổn đi vào giấc ngủ.

Nhưng ác mộng vẫn như cũ, hắn mơ thấy đã lâu.

Đó là một mộng cảnh xa xôi.

Không rõ khi nào, ánh trăng không quá trong trẻo, chỉ nhớ rõ lúc hắn đi vào Ngọc Cẩm cung, giẫm qua tuyết mềm.

Hoặc là hắn bởi vì gia tộc khẩn cấp chiêu binh mà có chút bồn chồn, hơn nữa hắn có chút bồn chồn, bước chân nhanh hơn một điểm.

Đây là tẩm điện ấm áp nhất trong cung, thảm đất dày, lò sưởi hun hương.

Tuyên Giác đứng ngoài điện một lát, thấy tuyết trên giày tan đi, mới chậm rãi đi vào.

Nội điện càng nóng, của cung nhân cũng không mặc quần áo dày, chỉ mặc áo lông cừu mỏng, nàng ấy lại vẫn bọc ở trong áo nhung váy dài, quỳ bên giường, một mình đánh cờ, ván cờ lung tung không thể giải, thật lâu cũng không có hạ cờ.

”Hắc kỳ, bát chi lục xử, thứ." Tuyên Giác đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn kỹ bàn cờ, mở miệng nhắc nhở nàng.

Người trên giường mặt mày diễm lệ, mí mắt cũng không nâng lên.

Lan Linh bên cạnh cũng không biết là nóng, hay là khẩn trương, thái dương đổ mồ hôi lạnh, thay Tạ Trùng Tự hành lễ: "Bệ hạ.”

Tạ Trùng Tự không phản ứng, trong điện ấm áp có chút nóng bức, nàng lại không đổ mồ hôi.

Không trang điểm, ngay cả tóc đen cũng chỉ đơn giản buộc sau đầu, cùng làn váy dài uốn lượn trên mặt đất.

Giống như mực vụn trải dài.

Màu môi lại cực diễm, đỏ tươi, làm nổi bật làn da trắng nõn, trắng đến trong suốt.

Tuyên Giác khoát tay áo, ý bảo Lan Linh không cần đa lễ.

Hắn ngồi trên giường, cụp mắt nhìn người bên cạnh, không mặn không nhạt nói: "Không còn đường sống, Nhĩ Ngọc.”

Tạ Trùng Tự vẫn như cũ không để ý tới, tầm mắt bất động thanh sắc băn khoăn nhìn bàn cờ, phát hiện đúng như lời hắn nói - -

Mạnh mẽ phất tay áo, đem tất cả quân cờ hất rơi xuống đất.

Lan Linh vội vàng quỳ xuống đất, trong lòng run sợ vội thu thập quân cờ rải rác.

Nương nương mất đi hài tử, đầu đông người đi Hàn Sơn tự cầu phúc, chép kinh Phật, cũng không biết cùng lão trụ trì nói những gì, mà sau khi trở về, lại càng rầu rĩ không vui.

Nàng là người bệ hạ chọn lựa để chưởng sự cung nữ, một lòng hướng về bệ hạ, cũng không biết khi nào bắt đầu, càng đau lòng cho nương nương.

Liền thay nương nương tìm chút đồ chơi mới lạ của Tây Vực và Đông Yến, mang về trong cung, dỗ người vui vẻ.

Lan Linh nhặt từng viên từng viên, dọn dẹp bàn cờ, phát giác hai người trên đỉnh đầu đều không nói một lời, không khí càng trầm.

Tim nàng đập như trống, nghĩ thầm, còn tiếp tục như vậy, nàng cũng muốn điên rồi!

Bỗng nhiên, Tuyên Giác nhẹ nhàng mở miệng: "Ba ngày sau, Trấn Quan đại tướng quân hồi kinh báo cáo quân vụ. Hàn nguyệt gió tuyết nặng, đại khái hơn nửa tháng, tiết cuối năm, có thể đến Vọng Đô.”

Tạ Trùng Tự phút chốc ngước mắt lên.

Tuyên Giác đối diện cùng ánh mắt lạnh lùng nhưng lo lắng của nàng, thần sắc trong mắt tối tăm không chỉ một phần, thanh âm vẫn từ từ ôn hòa như cũ: "Văn Lan chém thủ cấp kiêu tặc Thổ Phiên, không ngại ngàn dặm xa xôi đưa tới kinh thành, trung thành cực điểm - - nên thưởng, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi