[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_______________

Tạ Sách Đạo lạnh lùng nói: "Chuyện xảy ra ở Li Giang đã hơn một tháng rồi, ai nói cho trẫm nghe rốt cuộc là như thế nào!”

Vị Hoàng đến ngồi trên cao nhìn quanh một vòng mấy quan viên Tần thị đang cúi đầu bên dưới, nghiêm giọng, “Không cần cố kị. Nói!”

Tuyên Giác thuật lại chi tiết: “Thần nhận thấy có ba vấn đề lớn. Một, thợ mỏ ở đó chết rất nhiều, người làm việc dưới hầm mỏ sống không quá năm năm, người chết cũng không được bồi thường; Hai, dầu hỏa sản xuất được, phần lớn chuyển ra ngoại quốc, phần lớn là giao thương với Thiên Xu viện của tây Lương quốc, lấy danh nghĩa là đổi dầu hỏa lấy khí giới, binh khí và các thiết bị cơ quan dùng trong quân đội, nhưng chưa từng báo cho triều đình; Ba, quan viên ở đó đều cùng một giuộc với nhau, khắp nơi mua quan bán tước, thần đã tra được năm vụ, tất cả đều đã đệ trình lên cho bệ hạ. Ngoài những việc này, năm ngoái ở Li Giang còn có hạn hạn, nạn châu chấu hoàng hành các nơi, những các khoản ngân lượng cứu trợ thiên tai mà triều đình phát xuống đều không minh bạch, nhưng sức thần có hạn vẫn chưa tra được triệt để, mong bệ hạ thứ tội.”

Tạ Sách Đạo nói: "Còn gì nữa?”

Tuyên Giác nhìn sắc mặt Hoàng đế, rất thức thời nói: "Lúc thần hồi kinh, Bùi Cửu Bùi đại nhân muốn giữ thần lại, nhưng không thành. Hẳn là do lo lắng nên cách làm có chút đột ngột.”

Tuyên Giác nói rất uyển chuyển, nhưng trong triều đều là hồ ly đã thành tinh, sao có thể không nghe ra. Hơn nữa gần đây Li Giang rung chuyển không nhỏ, liên lụy đến rất nhiều người. Tuyên Giác nói dễ nghe nên thành ra “lo lắng nên cách làm đột ngột”, nhưng ai mà không biết, đám người đó là lo sợ Tuyên Giác về kinh sẽ trình tấu lên bệ hạ, đến lúc đó ai cũng chạy không thoát, cho nên liền cắn răng hạ lệnh đuổi giết quan viên triều đình.

Nói xong thì thấy Tuyên Giác vén quan phục lên, quỳ xuống nói: "Lúc đó, thị vệ bên cạnh thần lo lắng nên đã lỡ tay hại chết Bùi đại nhân, thỉnh bệ hạ trách...”

Tuyên Giác còn chưa nói xong, đã nhạy bén cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn hắn, ngước mắt lên, thì thấy đại ca Diêm Vương mặt lạnh- Tuyên Tông- đang nhìn hắn chằm chằm.

Tuyên Tông mài răng ken két, nghĩ thầm trong bụng con mẹ nó, tên hỗn tiểu tử này ngày ngày càng lớn gan rồi.

Thật hận không thể đánh hắn một trận!

Tuyên Giác dừng một chút, mặt không đổi sắc cúi người bái, "Thỉnh bệ hạ trách tội.”

"Ngươi có tội gì?" Tạ Sách Đạo nhẹ nhàng, sau đó nhướng mày nói, "Ngươi là phụng mệnh trẫm đi diều tra, vậy thì có tội gì?! Tuyên Giác, ngươi đứng lên cho trẫm! Nếu không phải là ngươi mạng lớn, thì chỉ sợ ở Li Giang đã có thêm một ngôi mộ rồi!!”

Nói rồi, Tạ Sách Đạo im lặng liếc nhìn một vòng quan viên bên dưới, “Chư vị ái khanh nói xem, đám người này là không để trẫm vào mắt, không để Đại Tề vào mắt, hay căn bản trong mắt không có Đại Tề, không có trẫm!! Đến cả mệnh quan triều đình do trẫm đích thân khâm thử đi điều tra cũng dám ra tay!!!”

Tuyên Giác nghe lời vừa đứng lên, thì lúc này bá quan phía trước phía sau lại quỳ xuống: "Bệ hạ bớt giận!"

Tuyên Giác bất đắc dĩ, chỉ có thể theo mọi người quỳ xuống, "Thỉnh bệ hạ bớt giận. TÌnh thế trước mắt hỗn loạn khó an, cần phải bàn bạc kế sách chu toàn.”

Tuyên Giác nói xong, mới đưa mắt nhìn Tuyên tông, cười nhje lắc đầu, ý bảo hắn bình an, không cần lo lắng.

Mùa xuân, Thái Nguyên năm thứ sáu, Thiên tử giận dữ, như trời cao giáng sét, làm rung chuyển trời đất. Triều đình bị thanh tẩy một lượt, từ trên xuống dưới, không một quan viên nào bị bỏ xót. Hoàng thượng tức giận, hạ lệnh cho tam ti hội thẩm tra xét hết một lượt.

Còn Tuyên Giác sau khi chịu một đao, vết thương còn chưa lành, lại bị tam ti lật qua lật lại một trận. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc hồi phủ. Thì lại bị huynh trưởng nắm áo mắng cho một trận, đến nổi nước miếng văng đầy đầu.

Còn chưa xong, hắn còn bị trưởng tỷ và mẫu thân quấn lấy, đành quay sang trái an ủi trưởng tỷ, lại phải quay bên phải an ủi mẫu thân, thật sự là vô cùng bận rộn.

Đến tối khi phụ thân trở về, trên bàn ăn nghiêm mặt tuyên bố, dặn dò mẫu thân hắn phải nhìn hắn chằm chằm, bắt hắn một ngày uống thuốc ba lần, một lần tận hai chén thuốc đắng. Đến cả bên Hộ bộ phụ thân hắn cũng đích thân qua, xin cho hắn được nghỉ ở nhà dài ngày để dưỡng thương. Hộ bộ thượng thư vô cùng dễ nói chuyện, thấy Tuyên Đình tự mình qua, cũng đích thân đưa trà, còn chưa để Tuyên Đình nói hết câu đã lập tức hào phóng đồng ý, để Tuyên Giác nghỉ ngơi nhiều ngày, mấy tháng cũng được!

Tuyên Giác nghe xong chỉ có thể thở dài, lắc đầu.

Tuyên Giác tuy bình thường hay lập lờ nước đôi, tự làm theo ý mình, nhưng khi đứng trước sự quan tâm của người thân trong nhà cũng vô cùng ngoan ngoãn, rất biết nghe lời gật đầu đồng ý tất cả, yên phận ở nhà dưỡng thương.

Trong viện củ Tuyên Giác bốn phái đều màu xanh, tùng bách hiên ngang trong gió, trúc đứng thành hàng nhẹ nhàng lung lay, bên cạnh còn có mấy chậy lan đang đua nhau nở rộ. Vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp để dưỡng bệnh!!

Trong phủ không ai đến quấy rầy Tuyên Giác, chỉ có một con Thanh Loan điểu thỉnh thoảng bay đến đưa cho hắn mấy phong thư.

Tuyên Giác sau khi hồi âm, cũng không có việc gì cho hắn làm, vô cùng nhàn hạ.

Cho đến một ngày nắng đầu tháng ba, Tuyên Giác đang ngồi chơi cờ một mình trong đình, bỗng nhiên nghe có động tĩnh bên cạnh, còn tưởng là tiếng chim, không phản ứng gì. Nhưng động tĩnh kia nhất quyết không chịu buông tha, thi thoảng còn có tiếng chim hót truyền vào tai hắn.

Tuyên Giác bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, nhìn lên liền sững sờ.

Nhìn thấy Tạ Trùng Tự đang cười híp mắt ngồi trên đầu tường,

Trên người là nam trang gọn gàng, hẳn là nàng muốn trèo tường nên đã đặc biệt chuẩn bị. Tạ Trùng Tự ngồi đó, cười rộ lên, đẹp như mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Tạ Trùng Tự lắc lư chân, bên môi còn có một phiến lá, thì ra nàng dùng phiến lá kia để giả tiếng chim hót.

Sau đó Tạ Trùng Tự đưa tay, một con vẹt màu hồng vỗ cánh đáp xuống bàn cờ của Tuyên Giác, líu ríu nói: "Cung chúc phát tài! Bình an vui vẻ! Vạn sự thuận lợi! Vô tai vô ưu!”

Đào Tử nói xong những lời này, Tạ Trùng Tự cũng đã nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới trước mặt Tuyên Giác, nhìn trái nhìn phải nói: "Vết thương thế nào rồi? Hôm nay ta xuất cung, sẵn tiện đến thăm ngươi. Đám cỏ dại bên ngoài tường của ngươi quét dọn lúc nào vậy, ta trèo vào dễ hơn nhiều.”

"Là lúc tết mẫu thân cho ngươi quét dọn.” Tuyên Giác nghiêng chén sứ qua một bên, đút chút nước cho con vẹt trước mắt," Là Đào Tử sao? Giang sư tỷ tới Vọng đô rồi?”

Tạ Trùng Tự nói: "Đúng vậy. A, ngươi hẳn là đã biết mới đúng chứ, tỷ ấy tới cùng Tề Nhạc. Tỷ ấy nói lúc đi trên đường thì gặp phải hắn, cho nên đi nhờ xe ngựa đến. Mấy năm nay tỷ ấy đi khắp nơi điều tra thân thế của mình.”

Tuyên Giác sửng sốt: "Thành Lĩnh gần đây cũng muốn tới Vọng Đô, nghe nói là xử lý việc làm ăn. Thành Lĩnh cũng chưa từng nói qua. Họ gặp nhau ở gần Vọng đô ư?”

“Ừ.” Tạ Trùng Tự gật đầu, nâng Đào Tử lên, "Là ở gần biên giới Mông Châu.”

Tuyên Giác nhìn ngón tay Tạ Trùng Tự hơi cong lại, nhẹ nhàng vuốt ve Đào Tử, mỉm cười nhìn nàng nói: "Tâm tình điện hạ không tệ?”

“Đúng vậy, mùa xuân tới rồi, vạn vật tươi tốt, tâm tình tự nhiên là tốt rồi." Tạ Trùng Tự chớp chớp mắt, "Đúng rồi Ly Ngọc, nghe nói ngươi vẽ tranh rất đẹp, vẽ cho ta một bức đi.”

Tuyên Giác ngữ khí có chút cổ quái: "Điện hạ muốn ta vẽ cái gì?”

“Đào Tử." Tạ Trùng Tự nâng con vẹt trên tay lên, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Được không?”

Tuyên Giác cũng không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm, đưa tay thu hồi quân cờ trên bàn, dọn trống chổ, nói: "Được. Ta đi lấy bút mực thuốc màu, điện hạ chờ một chút.”

Tạ Trùng Tự: "Hả? Đi thư phòng của ngươi vẽ là được, cần gì đi tới đi lui phiền toái như vậy chứ?”

Tuyên Giác dừng bước, nghiêng đầu lại, ánh mắt có chút nguy hiểm thâm trầm, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ xác định?"

Tạ Trùng Tự ngạc nhiên: "Có vấn đề gì sao?”

“Không có." Tuyên Giác dẫn đường cho nàng, nói, "Vậy điện hạ đi bên này đi. Bút và màu đều ở thư phòng phía Đông.”

Bên ngoài thư phòng phía Đông, mấy bông hoa vừa vặn nở rộ, e ấp giấu mình trong lá. Cửa không khóa, đẩy nhẹ một cái liền mở ra, đối diện cửa là một bức bình phong.

Tuyên Giác dẫn Tạ Trùng Tự đi vào, đi thẳng đến trước bàn, trải giấy nghiên mực ra, từ tốn pha màu. Tạ Trùng Tự đi sau hắn hai bước, nàng không đi lung tung, cũng không nhìn quanh đánh giá, chỉ là hứng thú bừng bừng đến gần bàn nhìn hắn trải giấy pha màu.

Dù là kiếp trước hay là kiếp này, số lần Tuyên Giác vẽ tranh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nàng còn chưa từng nhìn hắn vẽ tranh.

Nàng chỉ có hai bức tranh của hắn, một bức vẽ hoa mẫu đơn, nàng cất trong cung từ lâu, một bức khác... không đề cập tới cũng được.

Trên giấy Tuyên Thành, một con vẹt đáng yêu rất nhanh đã xuất hiện.

Đào Tử nghiêng đầu nghi hoặc nhìn mình trong tranh, nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên tay Tạ Trùng Tự, đi quanh bức tranh mấy vòng, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng gì đó không rõ, cho đến khi Tuyên Giác hạ bút, nó mới đứng lại, mở to mắt nhìn con vẹt giống y hệt mình trong tranh, hoảng hốt kêu lên mấy tiếng “Quái vật!”, “Quái vật!” rồi đạp cánh bay ra ngoài.

Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, kêu lên: "Đào Tử! Đừng chạy! Ta đuổi không kịp ngươi!”

Nàng vội vàng xoay người, muốn đuổi theo Đào Tử. Nhưng vừa mới xoay người, bước chân đã dừng lại, có chút không dám tin chậm rãi đi tới trước bình phong.

Trên bình phong treo bức tranh lần trước Tuyên Giác để lại, còn chưa kịp thu hồi.

Trong tranh, một mỹ nhân đang yên lặng đứng đó, tay áo thêu phượng bay trong gió. Đầu ngón tay nàng ấy chạm vào một đóa mẫu đơn, phía sau còn có trăm ngàn đóa mẫu dơn nở trong gió.

Chỉ là không vẽ mặt...

Tạ Trùng Tự đưa tay vừa định vuốt ve bức tranh, lại bị Tuyên Giác từ phía sau bước lại gần, nắm chặt tay nàng. Mười ngón tay đan vào nhau, Tuyên Giác ép sát, nàng chỉ có thể lui từng bước dựa vào tấm bình phong. Mùi thảo dược thoang thoảng như có như không kết hợp với mùi đàn hương trên người hắn cứ quấn quanh chóp mũi nàng.

Tuyên Giác cúi thấp người, thổi khí bên tai nàng, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi