[SONG TRỌNG SINH] TRỌNG TỰ

_______________________

Gia tộc Điền thị rất đặc biệt. Các tộc khác đều sống gần nhau, sinh hoạt cũng phụ thuộc vào nhau, chỉ có Điền gia là mạnh ai nấy sống.

Tự bọn họ không đoàn kết không nói, còn thỉnh thoảng nội loạn một trận. Tự mình đả thương nguyên khí của mình. Li Giang gần đây rất hỗn loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Điền gia.

Bởi vậy, Điền gia mặc dù người tài ba xuất hiện lớp lớp, nhưng không đủ gây họa.

Ví dụ như mãnh tướng tên Điền Dương mà kiếp trước Tuyên Giác chiêu mộ. Nghe nói hắn từng mặt không đổi sắt chém đầu huynh đệ bàng chi, cũng không sợ người của Điền thị chất vấn hắn.

Mà vị Điền Khương này, Tạ Trùng Tự đúng là đã từng gặp, chỉ là lúc đó bà ấy không xưng tên họ mà để nàng gọi mình là Tần Ngũ lão phu nhân.

Tạ Trùng Tự từng hoài nghi, vị này quấy đục nước thành thạo như vậy là dựa vào kinh nghiệm khi còn ở Điền gia.

Hơn một tháng trước Tạ Trùng Tự đã gặp qua lão phu nhân một lần. Tướng mạo lão nhân gia có phần dữ tợn, da dẻ nhăn nheo, tóc đã bạc hết, duy chỉ có đôi mắt là sáng ngời, vô cùng có thần.

Tính tình cũng vô cùng cổ quái, lập dị. Mặc dù Tạ Trùng Tự dặn dò kẻ dưới lấy lễ đối đãi, nhưng nàng vẫn nghe hạ nhân nói, lão phu nhân động một chút là đánh chửi người khác. Lão phu nhân ở Vọng Đô đã gần hai tháng, nhưng không bước chân ra khỏi viện một bước. Nhìn bên ngoài thì thấy lão phu nhân cực kì bình thường, y hệt như những bà lão bình thường khác, nhưng ai có thể ngờ được, người giải quyết lão gia của Nhị phòng Tần gia lại chính là bà ta.

Tạ Trùng Tự không có tâm tư trêu chọc Đào Tử nữa, lo lắng nhìn về phía Giang Châu Tư, hỏi: "Sư tỷ thời gian trước đã đến Li Giang sao?” Giang Châu Tư bĩnh tĩnh gật đầu.

Phong thái của Giang Châu Tư từ trước đến nay vô cùng dứt khoát, một là một, hai là hai. Không có nửa điểm dịu dàng của nử tử, lạnh lùng như tiên nhân không nhiễm bụi trần. Khuôn mặt nàng cũng giống hệt một con rối, chỉ là xinh đẹp hơn vạn phần, nụ cười cũng có vài phần cứng nhắc. Giang Châu Tư nghiêm nghị nói: "Sau khi ta ở Dương Châu không tra được gì, ta đi về phía tây đến phụ cận Huy Châu, lại đi xung quanh Ứng Thiên, vòng qua Bách Việt, đi tới Li Giang. Xem như cũng đi một vòng Trung Nguyên rồi. Lúc trước đều không tra được gì, chỉ khi đến Li Giang mới thu được một chút tin tức.”

“Như thế nào? " Tạ Trùng Tự hỏi.

Giang Châu Tư "Muội cũng biết rồi đấy, ta vẫn dựa vào hoa văn trên tả lót năm đó để tìm kiếm. Mẫu hoa văn đó vô cùng độc đáo, tinh xảo, điều tra một trận thì phát hiện đó là tay nghề của Giang Nam, ta lật cả Giang Nam hết một lượt cũng không có kết quả gì, ta nghĩ hay là đi mấy đại tộc ở khu vực khác xem thử. Không nghĩ tới, lại thật sự tìm thấy.”

“Có liên quan đến Tần gia? "Tạ Trùng Tự đoán. Nếu không sư tỷ cũng sẽ không hỏi Điền Khương đang ở nơi nào.

Giang Châu Tư đặt một quả bóng nhỏ lên bàn, đầu ngón tay phải đẩy nó về phía trước, ý bảo Đào Tử tự mình chơi, chờ Đào Tử ngậm lấy quả bóng nhảy nhót bay ra ngoài cửa sổ mới chậm rãi ra dấu tay: "Ừ. Hình dạng hoa văn đó là một loại bùa cầu may mà cư dân vùng lân cận Li Giang thường may lên y phục. Khi phu quân xuống mỏ, hoặc có trẻ con ra đời, đến y phục của mấy đứa bé đang tuổi trưởng thành, thậm chí nam nữ thành hôn, bọn họ đều sẽ may loại hoa văn này vào vạt áo. Bọn họ nói, khi thêu hoa văn song long này ý chỉ nhờ thần linh, địa long che chở. Cuối tháng hai vừa rồi, Li Giang rất loạn, vừa vặn tiện cho ta điều tra xung quanh Từ đường của mấy đại gia tộc kia. Ta phát hiện cái này trong Từ đường của Tần gia."

Nói xong, Giang Châu Tư từ trong ngực móc ra một mảnh sứ vỡ, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự cầm lên nhìn. Kích thước vừa bằng một bàn tay, men sứ tinh tế, hoa văn bên trên rất diễm lệ.

Tạ Trùng Tự vuốt ve hoa văn trên mảnh sứ, nàng nhớ đến lời đồn về thị tộc ngẫu nhân trong dân gian, ngước mắt nhẹ nói: "Sư tỷ, đây là cái gì?"

Có thị tộc vì muốn cầu thần linh bảo hộ mình, sẽ chọn một đứa trẻ trong tộc có bát tự thích hợp, cắt bỏ tay chân, moi hết nội tạng ra, sau đó dùng gỗ và cỏ cây lấp vào, nặn đưa bé đó thành ngẫu nhân, thờ cúng trên cao để ngẫu nhân đó “phù hộ” gia tộc mãi thịnh không suy.

Đời đời thờ phụng trên cao, hưởng khói nhang, “phù hộ” thị tộc.

Giang Châu Tư lộ ra một nụ cười cổ quái, giống như con rối bị dây kéo lên, thủ thế: "Mười bảy con rối sứ ngẫu nhân, ta đều tiện tay đập nát, à, cái này ta tiện tay nhặt một mảnh sứ gần ta nhất, mang theo...” Cổ họng Giang Châu Tư phát ra tiếng "Chỉ sợ đây mới đúng là dáng vẻ mà ta nên có!”

Mảnh vỡ có thể nói là ôn nhuận nhẹ nhàng, nhưng khi bị máu tươi hắt lên, lại nặng nề.

Tạ Trùng Tự thưởng thức mảnh sứ trong tay một lát mới nói: "Liên quan gì đến Tần lão phu nhân?”

“Cũng không liên quan." Giang Châu Tư nhún nhún vai, "Chỉ là bây giờ Tần thị ở Li Giang quá loạn. Người đời trước, người chết, người bị thương, còn có người bị con cháu bất hiếu làm cho tức giận đến mức bênh nằm liệt trên giường. Với lại lúc này có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Tần thị, ta muốn tìm hiểu cũng có chút khó khăn. Người Tần thị từ sáu mươi tuổi trở lên chỉ còn lại Điền Khương, ta tìm bà ta hỏi một chút.”

Tạ Trùng Tự nghĩ nghĩ, nói: "Lão phu nhân tránh đến kinh thành, bên người cũng không giữ lại ai, đến một người hầu cũng không giữ, đều đuổi đi. Muội không thể mạo hiểm dẫn tỷ đến cửa được. Trước tiên, muội đưa bái thiếp đến, đợi bà ta đáp ứng sẽ nói với tỷ.”

“Bất quá, sư tỷ... " Tạ Trùng Tự nghiêng người về phía sau, đặt cánh tay lên bàn, nhướng mày nói, "Tỷ lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, Cốc chủ có biết tỷ đang làm gì không?”

Cốc chủ của Quỷ Cốc, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, nếu chỉ nhìn dung mạo thì không thể nào đoán ra tuổi tác được, người đi xung quanh nhặt một đống trẻ con về nuôi.

Giang Châu Tư từ nhỏ đến lớn không ít lần hỏi qua thân thế của mình, nhưng Cốc chủ đều ngậm miệng không đề cập tới, chỉ nói một câu, "Tiền trần tẫn tán, chớ hận.” (Quá khứ đã qua rồi, đừng hận nữa.)

Nhưng người không phải cỏ cây vô tình, ai có thể thật sự tự tâm tự tại.

Chỉ khi con người hiểu rõ mình đến từ đâu, tại sao bản thân lại xảy ra chuyện như vậy. Sau khi trả thù cho bản thân, chôn vùi kỹ càng quá khứ đó, mới có thể yên tâm bước về phía trước.

Đây cũng là lí do Giang Châu Tư cố chấp nhiều năm như vậy.

Giang Châu Tư trầm mặc lắc đầu, tiếp theo tức giận nhíu mày: "Sư phụ không nói, là chuyện của người. Ta làm như thế nào, là ý của ta. Ta không quản được miệng lão bất tử đó, người cũng không quản được việc ta làm!”

Lại chột dạ bổ sung một câu: "Muội đừng nói với lão bất tử đó, ta vẫn luôn lừa người, nói ta đang điều tra nguyên nhân cái chết của sư thúc.”

Tạ Trùng Tự thở dài: "......”

Tạ Trùng Tự nghe ra được sư tỷ của mình đang khẩn trương, cho nên nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Là chuyện mẫu hậu bị ám sát sao? Hoàng huynh tìm ra ám khí năm đó ám sát mẫu hậu, chỉ tra được là do Tây Vực chế tạo, muội đã cho người vẽ lại, đến lúc đó phải nhờ sư tỷ xem một chút.”

Giang Châu Tư hiếm khi bất an, sờ sờ chóp mũi, triệu hồi Đào Tử nói: "... A, cám ơn.”

Giang Châu Tư là đang cảm ơn việc của Điền Khương, cũng như việc sư muội nhà mình giúp mình che giấu.

Tạ Trùng Tự: "Có gì mà phải cảm ơn. Muội chúc sư tỷ sớm thành tâm nguyện.”

Tạ Trùng Tự cười cười, ném mảnh sứ vỡ lòng bàn tay xuống, nhướng mày nói: "Nhưng mà mối thù này của tỷ sợ sẽ hoàn thành nhanh thôi. Tần thị ở Li Giang bên kia sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Quan viên Tần thị trong triều, tất cả đều đã vào ngục. Thủy chí thanh tắc vô ngư (Nước trong quá sẽ không có cá), triều đình từ trên xuống dưới, không có mấy người tay chân sạch sẽ cả. Ngày xưa Phụ hoàng chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Nếu thật sự điều tra, bọn người đó đều rất nhanh bị nắm đuôi, ai cũng không chạy thoát được. Chờ qua mấy ngày nữa lại có thêm một đám người bị tống vào ngục, lúc đó muội sẽ đi lãnh cung nhìn Tần Vân Sam.”

“Tần Vân Sam?”

Tạ Trùng Tự: "Đích nữ Tam phòng Tần gia. Là một người rất tàn nhẫn, muội không thích nàng ta một chút nào, sẵn đây đem theo tin tức của Tần gia đi kích thích nàng ta một phen, để xem thử xem trong Vọng đô Tần thị còn có hậu chiêu hay không. Nếu không phải nàng ta còn có tác dụng, muội quả thật không muốn đi gặp nàng ta chút nào, trong Thiên Kim Khuyết muội ghét nhất chính là nàng ta.”

Tạ Trùng Tự đối với người thân cận không đề phòng gì, là yêu thích hay là chán ghét đều nói hết.

Giang Châu Tư nghĩ, người có thể để cho Tạ Trùng Tự nói hai chữ "chán ghét", chỉ sợ là hận đến tận xương tủy.

Trong Thiên Kim Khuyết, mùa xuân nở rộ. Thêm mấy ngày nữa, hương thơm sẽ nhuộm cả Thiên Kim Khuyết.

Hương đào, hương mận quyện vào nhau, cảnh sắc mùa xuân tháng tư bừng bừng sức sống.

Có một cành hải đường nghiêng nghêng, lọt vào ngự thư phòng, Tưởng Minh bưng cho Tuyên Giác chén trà ấm, nhẹ chân lui ra ngoài, để chỗ cho quân thần mật đàm.

“Trà mới của mùa xuân năm nay đấy, hương vị thế nào?" Tạ Sách Đạo không lập tức đi vào vấn đề chính.

Tuyên Giác nhấp miệng, thở dài: "Hương thơm nồng đậm, vị trà của Long Tĩnh Tây Hồ, từ trước đến nay luôn tuyệt hảo. Thần hiếm khi có lộc thưởng thức trà ngon như vậy, tạ ơn bệ hạ ban thưởng.”

Tuyên Giác thương thế mới khỏi, vẫn đang cáo bệnh ở nhà, hôm nay được triệu vào cung, cũng không mặc quan phục.

Trên người chỉ mặc một tà áo xanh, nhìn rất thanh nhã, tựa như công tử mấy gia đình bình thường, đến cả tóc cũng chỉ dùng một băng vải rộng buộc lên, cũng không có mũ miện như xưa. Tạ Sách Đạo hiển nhiên chú ý tới, hỏi: "Ngươi ăn mặc đơn giản như vậy vào cung gặp trẫm? Là trẫm vội vã truyền ngươi vào cung, không quấy rầy đến ngươi chứ?”

Tuyên Giác tự nhiên lắc đầu: "Thần sợ hãi. Thần vốn ở nhà nhàn tãn nên mới đến võ đường luận bàn một chút, y phục có chút tùy hứng. Lại nghe tin bệ hạ truyền gấp nên mới thất lễ như vậy. Không biết bệ hạ tryền thần có việc gì?”

“Vẫn là Tần gia." Tạ Sách Đạo gõ ngón tay lên mặt bàn, “Người Tần gia rất nhiều, quan trên cửu phẩm có đến gần bốn mươi người, trên tứ phẩm đã có một tá.”

Tạ Sách Đạo dừng lại một chút, lại nói: "Trẫm muốn giết hết.”

Tuyên Giác híp mắt. Hắn cảm thấy Tạ Sách Đạo quá mức nóng vội.

Hoàng đế muốn lưu lại cho nhi tử mình một giang sơn ổn định, điểm này Tuyên Giác hiểu rõ trong lòng. Nhưng một năm nay, động tác của Hoàng đế đã quá lớn, trước là Sở gia ở Dương Châu, sau lại là Tề gia ở Tô Châu, nếu bây giờ lại động đến Tần gia ở Li Giang, sợ sẽ làm dao động căn cơ của Đại Tề.

Tuyên Giác vẫn dựa theo suy nghĩ trong lòng, thành thật nói: “Bệ hạ, theo ý kiến vụng về của thần, bây giờ không thể nóng vội. Thế lực thị tộc vẫn còn ở đó, nếu quá mức vội vàng, sẽ dẫn đến chó cùng rứt giậu. Người vẫn đang ở độ tuổi tráng niên, cần gì lại mạo hiểm vội vàng như vậy.”

Tạ Sách Đạo nhíu mày, cũng không biết có nghe lọt tai mấy lời Tuyên Giác nói không, thở dài, nói: "Quên đi, trước tiên áp giải bọn người kia vào ngục thẩm vấn đi. Đúng rồi, lần trước trẫm đã hỏi ngươi muốn ban thưởng gì, ngươi nói còn chưa nghĩ ra, hiện tại thì sao?”

Ngón tay đang nâng chén trà của Tuyên Giác dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua ngọc tỷ của ngự án. Yên lặng nhẩm đọc phong hào của nàng, Nhĩ Ngọc.

Sau đó ôn thanh nói: "Thật không dám giấu diếm bệ hạ. Thần ngưỡng mộ một vị cô nương từ lâu, muốn bệ hạ ban chỉ tứ hôn.”

“Ồ?" Tạ Sách Đạo hứng thú, "Là cô nương nhà nào? Chuyện tốt a! Ngươi nói đi, trẫm lập tức tứ hôn cho ngươi, sính lễ đều chuẩn bị tốt cho ngươi.”

Tuyên Giác đặt chén trà xuống, quỳ xuống đất cúi lạy, sau đó thẳng người, nhìn Tạ Sách Đạo đang ngạc nhiên, nói: "Việc này cũng không thể nóng vội. Thần còn chưa xác định được nàng ấy có ý gì với thần không. Nếu bây giờ xin bệ hạ tứ hôn sợ sẽ làm nàng ấy khó chịu. Chờ thần xác định được tâm ý của nàng, lúc đó sẽ hướng bệ hạ cầu hôn. Mong bệ hạ...” Tuyên Giác trắng trợn đào hố bẫy vị Đế vương trên cao: "Mong bệ hạ lúc đó thành toàn cho tâm nguyện của thần.”

Tạ Sách Đạo sửng sốt, không ngờ Tuyên Giác lại tinh tế như vậy, xua tay ý bảo hắn đứng lên: "Đứng lên đi. Cô nương kia xinh đẹp lắm sao? Rốt cuộc là cô nương nhà ai, lại có thể làm cho ngươi nhất kiến chung tình như vậy. Nào, nào nói cho trẫm nghe một chút.”

“Thứ cho thần không thể, mong bệ hạ thông cảm." Tuyên Giác đứng dậy, mím môi khó xử, "Nếu việc này không thành, sợ sẽ làm hỏng thanh danh của nàng.”

Tạ Sách Đạo bất đắc dĩ, cũng dung túng cho vị hiền thần vừa ý này, cười nói: "Tùy ngươi, tùy ngươi. Bát tự còn chưa chưa xem mà đã đau lòng như vậy. Chờ sau khi thành hôn, không phải ngươi càng sủng người ta sao? Nhưng mà trẫm thấy đám người trẻ tuổi các người hình như rất nguyện ý như vậy a. Được rồi, khi nào việc thành thì đến nói với trẫm. Trầm sẽ thành toàn cho ngươi.”

Tuyên Giác cảm kích nói: "Thần khấu tạ bệ hạ.”

Tuyên Giác cụp mắt xuống, bộ dạng rất ngoan ngoãn, nghe theo lời của Tạ Sách Đạo, ngồi một bên thưởng trà.

Tuyên Giác dám xin Tạ Sách Đạo một thánh chỉ như vậy bởi vì trong lòng hắn biết rõ, Tạ Sách Đạo còn đang cần hắn. Cần hắn làm một thanh đao sắc bén để ổn định triều chính, thị uy với thị tộc.

Cho dù sau này vị Đế vương cao cao tại thượng kia biết tâm tư của hắn dành cho Nhĩ Ngọc cũng không có cách nào với hắn, hắn không cần lo lắng.

Nhưng hắn... vẫn không dám suy đoán suy nghĩ của Nhĩ Ngọc.

Kiếp trước, đến bước cuối cùng, nàng vẫn keo kiệt, không chịu nói với hắn một chữ.

Thời khắc nàng cười tươi như hoa, là lúc muốn nàng tự tay giết hắn. Cho dù lúc ấy hắn vui vẻ chịu đựng, nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn vô cùng sợ hãi.

Sợ bản thân mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Hắn si mê chút mật ngọt trên lưỡi đao, nhưng lại sợ hãi, không dám tiến thêm một bước. Hắn sợ hắn đi bước kia sẽ không thu được gì, đến lúc đó, lời đã nói ra không thể thu lại, hắn với nàng sẽ càng ngày càng cách xa. Vì vậy, hắn không dám nói, không dám thổ lộ, cũng không dám hỏi nàng.

Từ yêu cố sinh ưu, từ yêu cố sinh hãi (Hắn vì yêu mà ưu buồn, vì yêu mà sinh ra sợ hãi)

Máu trong tim, hồn trong người hắn, tất cả đều là nàng.

Tạ Sách Đạo thấy Tuyên Giác tâm thần bất định, cũng không hỏi nữa, nhưng vẫn rất tò mò, nghĩ thầm: Không nghĩ đến, tâm tư của Tuyên Giác lại sâu như vậy.

Tên tiểu tử trước mặt xuất thân từ thế gia, cử chỉ ôn nhuận nhã nhặn, nhưng rất có thủ đoạn. Nghe nói quý nữ trong kinh thành ngưỡng mộ tên tiểu tử này không ít, nhưng đến nay vẫn không nghe truyền ra tin tức gì. Hóa ra là trong lòng đã có người để thương nhớ. Haizzz, tiểu cô nương kia còn không mau đáp ứng, nếu cứ chần chừ thì tên tiểu tử này sẽ bị cướp mất đấy.

Vị Hoàng đế bệ hạ này không chỉ tự đào cho mình một cái hố, mà còn nào cho nữ nhi bảo bối của mình một cái hố a. Tạ Sách Đạo tự đào hố trong lòng xong, còn rất vui vẻ hàn huyên với Tuyên Giác cả buổi chiều, chờ chạng vạng tối, mới thả hắn ra khỏi cung.

Đường đi bên trong Thiên Kim Khuyết, Tuyên Giác đã sớm thuộc làu làu.

Lúc này ánh hoàng hôn con sót lại chiếu rọi xuống đình đài, ngói vàng, rực rỡ sắc màu.

Tuyên Giác suy nghĩ một chút, tìm một cái cớ vòng tới Vị Ương cung, hai cung nhân dẫn dường đằng trước, có một người là người của Tuyên Giác, rất thức thời, mượn cớ đau bụng mạnh mẽ lôi kéo người còn lại chuồn mất.

Bốn phía an tĩnh lại, Tuyên Giác lấy một con chim bằng gỗ nhỏ từ trong tay áo ra, buông tay ra. Con chim gỗ kia vỗ cánh, rơi vào trong Vị Ương cung.

Tạ Trùng Tự luống cuống tay chân tiếp được con chim nhỏ, nàng vừa mới dùng xong bữa đang cầm trà trái cây súc miệng nhuận giọng, nàng còn tưởng là thư Tuyên Giác từ ngoài cung đưa tới, mở ra xem, trên thư có mấy chữ viết đoan chính: "Ngoài Vị Ương cung, hái hoa tặng quân.”

Trong lòng Tạ Trùng Tự giật mình, nàng nhìn kỹ mấy chữ đó lần nữa. Sau khi xác định bản thân không nhìn lầm mới điềm nhiên cất bức thư vào ống tay áo, nói với Diệp Trúc, “Ta dùng xong rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, đừng làm phiền ta.”

Đợi Diệp Trúc dẫn theo cung nhân ra ngoài, Tạ Trùng Tự mới quay người, đi ra từ cửa sau, thì thấy Tuyên Giác đứng ở dưới rừng đào. Cả người hắn thon dài, dắng người như ngọc, tay áo theo gió mà bay bay. Tạ Trùng Tự thấy Tuyên Giác đang đưa lưng về phía mình, hắn đưa một tay lên cao, hình như muốn bẻ một cành đào.

Tạ Trùng Tự không cần nghĩ ngợi gì, nhẹ bước tới gần, sau đó kiễng chân che mắt Tuyên Giác, cười khẽ vào tai hắn, "Ly Ngọc, đoán xem ta là ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi