_____________________
Yến tiệc được bố trí trong vườn Liễu Thủy, ánh mặt trời mùa thu theo kẽ lá mỏng chiếu xuống, ánh nắng loang lổ khắp nơi, Quân thần phân nhau ngồi ở giữa.
Nghe được lời đó mọi người xôn xao. Không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Tạ Trùng Tự đang ngồi trên đài cao.
Hôm nay tham dự Quốc yến, Tạ Trùng Tự phá lệ ăn mặc vô cùng trang trọng. Váy áo thêu hoa thủy tiên từng lớp chồng lên nhau, bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo mỏng đính minh châu sáng lấp lánh, có mấy viên được treo lủng lẳng theo gió va vào nhau. Trên tay cầm một một cái quạt tròn hình phượng hoàng bằng vàng, ngạch sức hoa vàng, khuyên tai, trâm cài đều là minh châu đỏ, cả người như một ngọn lửa đỏ rực.
Hình như nàng bị mấy lời của Cố Cửu Băng làm cho kinh ngạc, đang dùng quạt tròn che mặt, chỉ còn sót lại đôi mắt phượng đang kinh ngạc.
Sau đó nhẹ giọng nói: "Sứ thần nói đùa. Ai mà không biết Yến Hoàng cùng Vân tần, a không, là Vân Thái hậu tình cảm rất sâu đậm, như hình với bóng. Bổn cung cũng không muốn đi chọc bọn họ sinh hiềm khích với nhau a.”
Mọi người ở đây: "......” Cái này thật đúng là không biết!
Người ngồi đây đều đã sớm thành tinh, tâm ý vô cùng nhanh nhạy, chỉ cần nghe mấy lời bóng gió này của Tạ Trùng Tự liền có thể hiểu được đại khái mấy phần, lại nhìn sắc mặt vị Tể tướng Đông Yến thay đổi, liền hí hửng ngồi thẳng lưng hóng hớt.
Cố Cửu Băng bị lời này cả Tạ Trùng Tự làm cho nghẹn giọng, nhưng quả không hổ là Tể tướng hai triều, sắc mặt rất nhanh đã tự nhiên lại, chậm rãi chuyển sang Tạ Sách Đạo: "Kính xin bệ hạ cân nhắc định đoạt. Thần cũng chỉ là thuật lại thay. Nhưng mà, thật không biết Nhĩ Ngọc điện hạ nghe được lời này từ đâu? Thái hậu cho dù đau lòng ấu tử, nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào hôn nhân đại sự của bệ hạ chúng ta, chưa nói đó còn là quốc gia đại sự, tình cảm giao bang của hai nước. Về điểm này, mong bệ hạ và điện hạ quý quốc yên tâm.”
Dưới quạt tròn, Tạ Trùng Tự trào phúng nhếch môi một cái
Nàng cũng lười không muốn quản, mặc cho lão hồ ly kia bẻ cong lời nói của nàng, trát vàng lên người tên Tân Hoàng xấu xa của gã.
Tạ Trùng Tự thản nhiên nói: "Nếu Tể tướng đã nói vậy, thì tin mà bổn cung nghe quả thật có chỗ không đúng rồi, cũng mong quý quốc không bắt bẻ, có dịp khác, bổn cung sẽ bồi tội cùng Thái hậu. Chưa kể hai nước Tề, Yến cách nhau vạn dặm, khí hậu, thổ dưỡng không giống nhau, chỉ nói riêng việc bổn cung và Yến Hoàng chưa từng gặp mặt. Đó mới là quan trọng. Theo bổn cung thấy, tình nghĩa thanh mai trúc mã mới là đẹp nhất, tuy hầu hết đều không có trái ngọt nhưng bổn cũng vẫn cho rằng đó mới chính là lương duyên. Tể tướng đại nhân thấy như thế nào?”
Sắc mặt Cố Cửu Băng tái xanh, thận trọng liếc Tạ Trùng Tự một cái. Tạ Trùng Tự biết nửa câu sau kia đã chọc vào điểm yếu của hắn, cười nhạt. Trong lòng nàng nghĩ thầm: Lão thất phu không từ thủ đoạn nhà ngươi giả bộ cái gì chứ? Năm đó không phải chính tay ngươi tuyệt tình đưa thanh mai trúc mã của mình là Vân Kinh Hồng vào cung làm phi cho Tiên hoàng Đông Yến sao?
Tạ Sách Đạo đối với thâm cung bí sử của Đông Yến không hứng thú gì mấy, nhưng khi thấy Cố Cửu Băng vì mấy lời của Trùng Trùng liền biến sắc, trong lòng liền hiểu rõ, ánh mắt cũng dần lạnh đi.
Hắn tuy có chút buồn bực, không biết nha đầu này sao lại hiểu rõ thâm cung Đông Yến như vậy, lại càng chướng mắt tên Tể tướng trước mặt, nhưng cũng chỉ có thể cười ha ha nói, “Cố tướng cứ tự nhiên, ngồi đi.”
“Vâng.” Cố Cửu Băng cứng nhắc ngồi xuống, cũng không nói gì nữa, yên lặng uống rượu, chỉ là thi thoảng đảo mắt về phía Tạ Trùng Tự như có điều suy nghĩ.
Vì thế, nửa sau bữa tiệc lại là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
Cố Cửu Băng cũng chỉ mất tự nhiên một lúc, lúc sau thì liền khôi phục sắc mặt, tự nhiên uống rượu nói chuyện phiếm với sứ thần các nước.
Mọi người ngồi dưới không thể không bội phục vị Tể tướng thâm sâu khó lường này. Qua mấy lời khi nãy có thể thấy được Hoàng cung Đông Yến rối ren khó dò, nhưng cũng chỉ là một khúc nhạc đệm cho bữa tiệc hôm nay mà thôi.
Tạ Trùng Tự buông quạt tròn, thu lại ý cười. Vị Tể tướng gia kia sao có thể vì chút chuyện này mà tự đánh mất mặt mũi, hơn nữa, giao bang hai nước cũng không thể vì chút chuyện này mà xé rách mặt với nhau được.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được tầm mắt của một người, ngước mắt nhìn lại, liền thấy Tuyên Giác nhẹ nhàng dời ánh mắt đi.
Tạ Trùng Tự: "......”
A, nàng vừa rồi nói cái gì nhỉ? Ly Ngọc sẽ không vì vậy mà suy nghĩ linh tinh chứ?
Tuyên Giác biết Tạ Trùng Tự là đang châm chọc Cố Cửu Băng, chưa từng để ý câu "thanh mai trúc mã" kia. Nhưng hắn lại bị lời cầu hôn kia dọa sợ, cả người cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Hắn đặt chén rượu ngọc lên bàn, nhẹ nhàng vân ve, ngước mắt nhìn Cố Cửu Băng kỹ thêm một lần nữa.
Năm mươi thành trì? Nói cũng thật nhẹ nhàng.
Đông Yến có lãnh thổ hẹp dài, cả nước cũng chỉ có gần trăm thành trì. Trong đó có nhiều thành trì giáp biển, thương nghiệp đa phần dựa vào biển. Hắn không tin Đông Yến chịu cắt nửa quốc gia chỉ để cầu hôn Nhĩ Ngọc. Nếu chẳng may gặp phải Đế Vương lãnh huyết vô tình, gả Nhĩ Ngọc cho Đông Yến, đổi lấy năm mươi thành trì. Vậy Đông Yến chẳng khác nào vong quốc.
Chỉ là không biết tên Cố Cửu Băng kia đang tính toán cái gì. Tuyên Giác thầm nghĩ: Phải lén gặp Cố Cửu Băng một lát.
Hắn làm như muốn rót rượu, vẫy tay, thì thầm vài câu với tiểu cung nữ phía sau, cung nữ kia thay hắn rót đầy rượu, liền gật gật đầu rời đi.
Một lát sau, một ly rượu kèm theo tờ giấy nhỏ được đưa đến tay Cố Cửu Băng.
Cố Cửu Băng lặng lẽ mở ra, chỉ thấy trên mảnh giấy mỏng hẹp viết "Lăng Tuấn".
Cố Cửu Băng thần thái tự nhiên xé nhỏ tờ giấy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiệc rượu quá nửa, đèn hoa mới bắt đầu thắp lên.
Yến tiệc được tổ chức trong vườn, xung quanh là dòng nước nhỏ uốn lượn, bên trên còn được thả mấy cái đèn hoa sen dập dìu theo nước.
Bên cạnh còn có nhạc công tấu khúc, tiếng tỳ bà, tiếng trống nhỏ đan xen. Ẩn ẩn bên trong còn có tiếng chuông ngân. Tất cả đều hòa lẫn vào nhau, làm cho người nghe say lòng, tựa như đang nhìn vạn dặm non sông gấm vóc lượn lờ trước mắt. Khúc nhạc này qua đi, nối tiếp là các khúc nhạc truyền thống đặc sắc của các nước sứ thần. Âm thanh uyển chuyển, có khúc hào hùng, có khúc du dương, lại có khúc bi tráng. Mỗi khúc nhạc nhạc công tấu lên đều đại diện cho một quốc gia đang ngồi ở đây. Đã có sứ thần không nhịn được, mượn đàn tấu hát khúc nhạc quê hương.
Có thể nói đây là khung cảnh chủ khách tận hứng, hào thuận vui vẻ.
Bỗng nhiên, gần bờ truyền đến một tiếng động, nghe như là có người rơi xuống nước, có tiếng người hét chói tai.
Tiếng hét chói tai truyền lại, tiếng nhạc ngừng ngay tức khắc, cả yến tiệc đều chìm trong im lặng.
“Chuyện gì?" Tạ Sách Đạo nhíu mày.
Lập tức có cung nhân tiến lên bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, là tiểu cung nữ thả đèn bất cẩn rơi xuống nước, đã phái người đi cứu.”
Dòng nước quanh co trong vườn chỗ sâu chỗ cạn, có chỗ chỉ sâu chưa đến một tấc, đưa tay xuống liền có thể chạm vào đá trứng ngỗng dưới đáy sông. Nhưng lại có chỗ sâu đến mấy trượng, dù là người giỏi bơi cũng không dám tùy tiện xuống thử.
Tiểu cung nữ kia hiển nhiên rơi vào chỗ sâu nhất, còn cố ý bơi vào chỗ sâu nhất, Vũ Lâm vệ cứu người nên loạn thành một đoàn. Tiếng huyên náo truyền đến bữa tiệc là cho nhiều người phải thò đầu ra nhìn, có người thích tham gia náo nhiệt, trực tiếp nói một tiếng xin lỗi liền đứng dậy rời đi, còn có người nhiệt tình, chỉ huy người hầu nhà mình tự tiện xuống ao giúp đỡ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên hồ có không ít người vây quanh.
Vũ Lâm vệ thấy thế càng thêm đau đầu, vội vàng ra lệnh bao vây dòng nước lại, phòng đám quý nhân nhiệt tình này rơi xuống nước, nếu quả thật như vậy thì bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém a.
Tạ Trùng Tự ngồi yên trên cao không nhúc nhích, Tạ Y Nhu nhỏ giọng hỏi nàng: "Đường tỷ, chúng ta cũng nhân cơ hội rời đi chơi một chút?"
Tạ Trùng Tự bật cười: "Ngươi đi đi, ta chờ một chút.”
Tuyên Giác không thích đám đông náo nhiệt, nhưng vừa rồi cừa xảy ra chuyện liền đứng dậy ngay lập tức, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, nàng cũng không di tham gia náo nhiệt nữa, tránh vướng víu tay chân hắn.
So với yến hội vắng vẻ, bên hồ vô cùng náo nhiệt.
Mọi người hợp lực cứu người, rất nhanh tiểu cung nữ kia đã được kéo lên bờ, nhưng do nhiều người hỗn tạp, sự việc lại diễn ra bất thình lình nên vẫn mất gần một canh giờ.
Sắc trời lúc này đã tối mịt, cung nhân đã thắp đèn từ lâu.
Mấy vị quý nhân trong người có men rượu, sau khi cung nữ được cứu lên cũng không vội vàng về bàn. Mà còn rất có nhã hứng đi dạo xung quanh, hăng hái thưởng thức cảnh sắc Thiên Kim Khuyết ngày thu.
Bên cạnh dòng sông lúc này đã vắng người, chỉ còn mấy ngọn đèn hoa đăng, xa xa có tiếng đàn tỳ bà vọng lại, hoà với tiếng ngước chảy róc rách.
Cố Cửu Băng vẫn đứng bên cạnh dòng nước, chăm chú nhìn gợn sóng nhấp nhô lên xuống.
Cố Cửu Băng nói với người phía sau: "Người trẻ tuổi ngày nay càng ngày càng lớn mật. Lúc bổn tướng hơn hai mươi tuổi cũng không dám ngông cuồng làm loạn trong cung như vậy.”
Tuyên Giác cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Lăng Tuấn là người của Cố tướng phải không? Dưới trướng hắn còn có mấy trăm binh mã, phó tướng cũng vẫn còn hơn mười người. Cố tướng có muốn bọn họ bình an trở về không?”
Lăng Tuấn chính là kẻ xui xẻo bị Thích Văn Lan coi như đá thử dao kia. Trận đó, khi bị Thích Văn Lan bao vây hắn đã có ý tháo chạy, nhưng lại nhận được lệnh của Cố tướng, nên mới cắn răng ở lại. Thích Văn Lan thừa cơ một lưới tóm gọn.
Nếu không phải Yến Hoàng nhanh chóng gửi thư tạ lỗi, thì sợ là Thích Văn Lan còn hứng trí bừng bừng dẫn quân tiến sâu vào Đông Yến thêm mấy trăm dặm nữa.
Cố Cửu Băng cũng biết thần tử hai nước không nên ở riêng với nhau quá lâu, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Ngươi muốn cái gì?"
“Một tòa thành trì. Kim Hoa." Tuyên Giác nói, "Cho Thích Văn Lan, để hắn tự mình mang quân đánh hạ.”
Cố Cửu Băng "ha" một tiếng: "Khẩu khí thật lớn.”
Tuyên Giác: "Chỉ là một tòa thành trì mà thôi, cũng không phải là thành trì dưới tay của Cố tướng, nhưng đổi lại là mãnh tướng trung thành và tận tâm với mình, Cố tướng cũng không thiệt thòi, vừa rồi không phải ngài còn hứa hẹn năm mươi thành trì sao?"
Cố Cửu Băng nghiêng mắt nhìn hắn. Vị quan viên nước Tề này đầu đội ngọc quan, trên người mặc hoa phục, tâm tư thâm sâu, tính toán cũng vô cùng nhanh nhạy. Lúc này nửa bên sườn mặt người này chòm trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc.
Cố Cửu Băng hiếm khi cảnh giác, vờ nói: "Đó là ý chỉ của Hoàng thượng, tại hạ chỉ là thay mặt truyền lời. Chuyện cỡ này sao đến phiên tại hạ làm chủ. Yến quốc chung quy vẫn là thiên hạ của Thời gia. Vị này...” Ý hỏi Tuyên Giác tên họ.
“Tại hạ họ Tuyên, tên chỉ một chữ Giác." Tuyên Giác nói.
Cố Cửu Băng gật gật đầu: "Vị Tuyên đại nhân này, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi.”
Tuyên Giác: "Năm mươi thành trì kia thật sự là ý chỉ của Yến HSo?” Cố Cửu Băng ngậm miệng quay người nhìn nước chảy.
Không đợi Cố Cửu Băng trả lời, Tuyên Giác lại nói: "Chuyện của Lăng Tuấn, là do Yến hoàng nhúng tay vào, nên mới Cố tướng mất hết thủ hạ dưới tay, bị dồn đến bước không thể không nghe lệnh Tân Hoàng. Đại Tề ta có chỗ hữu dụng, nếu Yến hoàng có thể dùng, Cố tướng cũng có thể dùng, không phải sao?”
Cố Cửu Băng cuối cùng cũng thấy hứng thú, cười như không liếc Tuyên Giác một cái, nói: "Tính như thế nào?”
“Như ta vừa nói, thành trì Kim Hoa, đổi lấy tính mạng thuộc hạ của Cố tướng." Tuyên Giác nhíu mày quan sát thần sắc của Cố Cửu Băng.
Loại hồ ly chìm nổi trên quan trườn nhiều năm này, không dễ nhìn thấu, nhưng cũng chưa đến mức không thể.
Cố Cửu Băng như là lộ ra chút tiếc nuối, lắc đầu nói: "Quá mức mạo hiểm. Ta dựa vào cái gì tin ngươi?”
Tuyên Giác ôn thanh cười nói, "Cố tướng giấu Yến Hoàng giả vờ cầu cưới Công chúa của Đại Tề ta. Nếu cầu được, thì liệu Yến Hoàng có lấy ra được năm mươi tòa thành trì không? Đến lúc đó hai nước trở mặt với nhau, Yến Hoàng dù có thần thông quảng đại cũng không có biện pháp gì, lo được lo mất, kiểu gì cũng thất tín với Đại Tề ta. Nhưng nếu Yến Hoàng thật sự buông được năm mươi tòa thành thì nhất định sẽ nãy sinh hiềm khích với vị trong cung kia. Còn nếu ngược lại, không cầu được, thì đơn giản rồi, Cố tướng chỉ cần thả chút gió về Đông Yến, cũng đủ để châm ngòi ly gián, đến lúc đó Cố tướng chỉ cần ngồi không làm ngư ông đắc lợi.”
Cố Cửu Băng bất ngờ, híp mắt đánh giá Tuyên Giác từ đầu đến chân lần nữa. Hắn thật không ngờ, vị quan viên trẻ tuổi này lại nhạy bén đến vậy. Đồng tử hắn co rụt lại, hơi thở cũng có chút trì trệ, hắn vậy mà lại cảm thấy nguy hiểm từ trên người vị hậu bối này.
Tuyên Giác lạnh mặt nhìn Cố Cửu Băng thất thố. Cái này so với việc Cố Cửu Băng hoang đường cầu cưới trên yến tiệc càng làm cho hắn tức giận.
Cố Cửu Băng sao lại dám....
Nhĩ Ngọc cũng không thể gả cho tên Thời Kinh Chiếu kia.
Nếu nàng gặp một tên Hoàng đế ngu ngốc vô năng, chỉ biết dựa vào việc hòa thân để giữ yên bình cho biên cảnh. Đến lúc đó nàng phải làm sao, dù có hối hận, thì cũng đã không thể thay đổi cái gì, người mất mặt cũng chỉ có nàng.
Nếu Đại Tề thật sự nhượng bộ gả nàng đến Đông Yến xa xôi thì sao? Đến một ngày Quân thần Đông Yến quyết liệt với nhau, Đại Tề xa xôi sao có thể bảo vệ nàng bình an?
Cố Cửu Băng nhìn kỹ Tuyên Giác, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của hắn, vừa nghĩ vừa nói: "Phòng ngự của thành Kim Hoa cũng có chỗ sơ hở. Mùa đông khắc nghiệt, mặt sông ngưng kết thành băng, nhân lúc này vượt sông sẽ làm cho tướng sĩ thủ thành trở tay không kịp. Vị tiểu tướng quân kia nếu có thể thắng được Lăng Tuấn, thì trận lần này chắc hẳn không thành vấn đề.”
Lăng Tuấn vốn là mãnh tướng, lại bị một thằng nhóc mới ra đời chém ngã ngựa, nói ra chính là chuyện cười.
“Kim Hoa và Biện Châu gần nhau, nhưng cách Vọng đô vẫn quá xa." Tuyên Giác mỉm cười, "Không bằng Sử kinh, nếu Cố tướng đã có thành ý, không bằng lấy nó tặng cho Đại Tề ta?”
Cố Cửu Băng nheo mắt lại. Sử kinh có thể giống Kim Hoa? Đó là Hoàng thành Đông Yến. Vị quan viên Tề quốc này...
Nụ cười trên môi Tuyên Giác vẫn còn, vô cùng vô hại nói: "Xem ra Tướng gia có rất nhiều nỗi băn khoăn, vậy thì tại hạ cũng không ép buộc nữa.”
Thần sắc Cố Cửu Băng lại đột nhiên âm trầm, đột nhiên hiểu được, tên Tuyên Giác này có chỗ nào giống đang đàm phán mưu sự, rõ ràng là đang khiêu khích ly gián thì có.
Tên này rốt cuộc có ý đồ gì? Ngang nhiên sử dụng nhân thủ trong cung, không lẽ chỉ vì muốn làm một sứ thần nước khác như hắn khó chịu? Hay là đang thăm dò giới hạn của hắn?
“Đứng lại! Ngươi!" Cố Cửu Băng bị Tuyên Giác làm cho sửng sốt, quyết định tương kế tựu kế, cười nói, “Có thể, thật sự là có thể. Bản tướng làm quan đã hai mươi năm, quả thật chưa từng thấy ai to gan như vậy.” Hắn bị Tuyên Giác đùa giỡn từ nãy đến giờ là do hắn sơ xuất.
Tuyên Giác coi lời nói của Cố Cửu Băng như gió thoảng bên tai, Cố Cửu Băng lại đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chỉ là vì muốn hỏi một chuyện thôi sao? Việc cầu cưới đích Công chúa tôn quý của các ngươi làm Hoàng hậu Yến quốc. Bản tướng có thể nói thật, thật sự là bịa đặt --"
Thấy Tuyên Giác vẫn không quay đầu lại, Cố Cửu Băng nhướng mày. Hắn đoán sai rồi?
Nhưng Cố Cửu Băng cũng không nghĩ ra khả năng nào khác, cho nên dứt khoát nói đại, dù sao nếu đúng thì tốt, mà không đúng cũng không sao, châm biếm nói: "Ngươi dùng kế hổ ly sơn đưa ta tới nơi này, chỉ vì muốn hỏi một chuyện không quan trọng như vậy ư?”
Tuyên Giác làm như bất đắc dĩ, thở dài, dừng bước, không quay đầu lại, nhưng nghiêng đầu mà nói: "Cố tướng, Hoàng thất Đại Tề ta, không phải là loại người mà quý quốc có thể lợi dụng. Quân thần Đông Yến các ngươi đánh nhau, cho dù có đao to búa lớn cỡ nào, kính xin Tướng gia tự trọng. Tề quốc chúng ta nhỏ bé, không chứa nổi hai tôn Đại Phật các ngài, không chịu nỗi giày vò.”
Cố Cửu Băng thầm nghĩ: Thật đúng là đoán sai? Tiểu tử này chỉ là không thể nhẫn nhịn nhìn hắn lợi dụng Tề quốc? Nhưng hắn cũng không cam lòng, xì một tiếng: "Người trẻ tuổi.”
Lại nói: "Giữa người với người, vốn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Bị lợi dụng, thì chính là còn có giá trị. Dùng để chia rẽ, dùng để trù tính, dùng để bày ra, dùng để hư tình giả ý. Ngươi là loại nào?”
Tuyên Giác loại nào cũng không phải.
Cho dù Tuyên Giác bị buộc vào thế như Cố Cửu Băng, buộc phải trù tính mưu sự thì cách hắn và Cố Cửu Băng làm sẽ hoàn toàn khác nhau, ngữ khí ôn hòa trả lời: "Tướng gia, nếu đời người chỉ có bị lợi dụng mới có giá trị, vậy có phải là rất đáng buồn không?”
Cố Cửu Băng thật lâu cũng không nói gì, cho đến khi Tuyên Giác đi đến bên bìa rừng, mới cười nhạo nói: "Tuyên Giác, ta ở Đông Yến đã nghe qua chuyện ngươi làm, Tần gia thật sự là vận khí đại hạn, mới gặp phải hung thần sát ý như ngươi. Cũng không biết, những chuyện ngươi làm ở Li Giang, cái nào là nằm trong mưu tính, còn cái nào là ngoài ý muốn đây! Ngươi có dám nói, ngươi chưa từng lợi dụng tình cảm của người khác, chưa từng giả ý lừa gạt, chưa từng tùy ý giẫm đạp, cả đời ngươi đều thẳng thắn vô tư, không thẹn với lương tâm không?"
Đây mới chính là điểm mấu chốt, hai chữ “lợi dụng” này há có thể phân biệt rạch ròi như vậy?
Trên đời này có rất nhiều người luôn sống trong mơ hồ không rõ, nhưng Tuyên Giác hắn từ trước đến nay đều vô cùng tỉnh táo. Cho dù Cố Cửu Băng có cố gắng công kích hơn nữa, thì trận địa trong lòng Tuyên Giác vẫn vững như tường thành.
Tuy hắn thà chết cũng không muốn lợi dụng người khác, nhưng rõ ràng, chuyến đi Ly Giang lần đó hắn đã động tay động chân, lợi dụng việc bản thân bị thương để thăm dò Nhĩ Ngọc.
Bước chân Tuyên Giác dừng lại.
Cố Cửu Băng lại nói: "Nếu tâm ngươi có thẹn, vậy ngươi cùng ta có gì khác nhau? Đều là người chơi cờ, ngươi nên biết mỗi một quân cờ là một mạng người. Chỉ cần bất cẩn thì sẽ vạn kiếp bất phục, hoặc nếu tình thế bắt buộc, thì việc ngươi lấy thân nhân hay chính bản thân mình ra làm mồi dụ địch thì đã sao. Nếu như vậy thì hai ta có gì bất đồng đâu?"
Tên quan viên trước mắt này, dám sắp xếp nhân thủ ở trong Hoàng cung, lại trắng trợn dẫn sứ thần nước khác ra ngoài nói chuyện riêng, Cố Cửu Băng lấy mình làm ví dụ, hắn dám khẳng định rằng trong lòng Tuyên Giác có quỷ. Nếu đã vậy thì hắn cần gì lo sợ, cứ dứt khoát nói thẳng ra là được.
Ánh mắt Tuyên Giác hơi tối, nói: "Vãn bối thụ giáo, không dám nhận. Có việc nên làm có việc không nên làm, Cố...” Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh màu hồng đào, đột nhiên dừng lại.
Tạ Trùng Tự chỉ cầm theo quạt tròn, làn váy dưới chân chồng lên nhau trông vô cùng xinh đẹp, nàng dùng quạt tròn đẩy cành cây ra, đi về phía hắn. Như là hỏi hắn vì sao rời đi lâu như vậy, cười hỏi: "Sao lại ở đây? Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Tuyên Giác chỉ do dự một lát, liền nhanh chóng cầm lấy cổ tay nàng, muốn mang nàng rời khỏi nơi này. Nhưng vẫn chậm một bước, giọng nói lành lạnh của Cố Cửu Băng như ma quỷ vọng lại phía sau: "Ngươi chỉ là đang lý luận suông, tự mình lừa mình mà thôi, muốn cái gì thì phải ra tay cướp lấy, cần gì phải đắn đo được mất nhiều như vậy? Chỉ là đang tự mình làm khổ mình. Rốt cuộc vẫn là còn quá trẻ, dễ mềm lòng, không làm nên chuyện lớn.”
Lời của Cố Cửu Băng không phải nói về Tạ Trùng Tự, nhưng người nói vô ý, người nghe hữu tình, Tuyên Giác nghe câu kia trong lòng liền phát hỏa, như giẫm phải nghịch lân của hắn.
Từng lời, từng chữ đều đâm xuyên qua người hắn, như tạo thành một cái lồng giam, vây khốn hắn ở bên trong không cách nào thoát ra được.
Tuyên Giác nghiêng người nhìn Cố Cửu Băng, giọng nói nhẹ nhàng không giống uy hiếp: "Cố tướng, tại hạ nghe nói, trong phong tục của Yến quốc, sau khi có người chết đi thì hồn phách cả người đó sẽ lưu lạc không có chốn về, không thể đặt chân lên cố hương dù chỉ một bước. Trừ phi có người lấy máu chiêu hồn. Tướng gia cảm thấy, với cách đối nhân xử thế không từ thủ đoạn của bản thân, thì sau khi Tướng gia chết đi, sẽ có người thương xót dùng máu của bản thân dẫn hồn của người về cố thổ quê hương sao?”
Cố Cửu Băng bị lời nói ẩn chứa sát khí của Tuyên Giác làm cho sửng sốt, thầm nghĩ, vừa rồi hai người lời qua tiếng lại lâu như vậy, cũng không thấy hắn tức giận, đây là... Hắn theo bản năng đem ánh mắt hướng về phía Tạ Trùng Tự.
Tạ Trùng Tự có vài phần lo lắng, nàng không nghe toàn bộ trận tranh phong này, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí trong lời nói của Tuyên Giác, lo lắng nói: "Ly Ngọc?"
“Đi thôi." Tuyên Giác chỉ cụp mắt, không quản Cố Cửu Băng nữa, dẫn nàng đi ra ngoài, muốn trở về yến tiệc. Tạ Trùng Tự nhíu mày, túm hắn đi rẽ sang một hướng khác, Tuyên Giác không nói một lời, tùy ý nàng dẫn đi.
Chờ đi tới Lãm Nguyệt Trì ở bên cạnh, Tuyên Giác mới nhẹ nhàng nói: "Điện hạ không có gì muốn hỏi sao?"
“Có." Đi tới chỗ yên tĩnh bên cạnh ao, Tạ Trùng Tự mới dừng bước, hỏi, "Sao ngươi lại tranh chấp với Cố Cửu Băng? Là hắn tìm ngươi?”
“Không phải." Tuyên Giác chậm rãi mở miệng, thành thật đáp, “Là ta tìm hắn.”
Tạ Trùng Tự: "Ngươi tìm hắn làm gì? Lão thất phu kia làm người không từ thủ đoạn, là một người xấu điển hình, ngươi không nên tìm hắn, không cẩn thận hắn sẽ tính toán ngươi đấy!”
Tạ Trùng Tự nhớ rõ, kiếp trước Cố Cửu Băng còn từng giễu cợt nàng, nói nàng cường thủ đoạt hào, cưỡng ép công tử thế gia làm phò mã.
Nói xong, nàng đi tới dưới đình, ngồi xuống, sau lại vẫy tay với Tuyên Giác: "Lại đây ngồi.”
Tuyên Giác không ngồi, trầm mặc khắc chế nhìn nàng một lúc lâu, nói: "Ta hỏi hắn chuyện Yến Hoàng cầu hôn điện hạ. Cố Cửu Băng nói là hắn bịa chuyện, lừa gạt bệ hạ, hắn làm vậy là muốn khơi mào phân tranh.”
Lời này của hắn cũng lập lờ nước đôi, dù sao câu cuối cùng của Cố Cửu Băng là "muốn cái gì thì cướp lấy", thật ra câu ấy không nói riêng gì việc “cầu cưới”. Nhưng chỉ dựa vào mấy câu Nhĩ Ngọc nghe được, nàng sẽ chỉ cho rằng Cố Cửu Băng nói chính là nàng.
Nàng sẽ phản ứng thế nào?
Tạ Trùng Tự không có phản ứng gì, chỉ là mặt mày lãnh đạm một chút, nghiêm túc nói: "Các ngươi còn nói cái gì?"
Phản ứng của Ly Ngọc không thích hợp, cũng không biết lão thất phu kia nói bậy bạ cái gì rồi.
“Hắn nói, ta và hắn là cùng một loại người." Tuyên Giác nhẹ nhàng nói, ánh trăng sao rực rỡ trên trời tựa như đều rơi vào đáy mắt hắn. Tạ Trùng Tự nhướng mày nói: "Nói hươu nói vượn, ngươi cùng hắn làm sao có thể giống nhau, hắn không từ thủ đoạn, ngay cả người trong lòng cũng có thể đưa vào trong cung để bảo đảm cho con đường làm quan của hắn được thuận lợi suôn sẻ. Chưa kể huynh đệ trong nhà cũng bị hắn giết không ít, còn ngươi...”
“Không, điện hạ." Tuyên Giác lên tiếng ngắt lời, cố nén cảm xúc cúi người ôm lấy nàng, giọng cực kỳ nhẹ nói, "Ta chính là loại người như vậy, giống như hắn, không từ thủ đoạn...”
Tạ Trùng Tự trong lòng cảm thấy buồn cười, hắn nói cái gì ngươi liền tin cái đó?
Nàng vừa định mở miệng cãi lại, lại bị Tuyên Giác hung hăng chặn miệng lại, nụ hôn này vô cùng điện cuồng, hệt như thú hoang bị thương đang cận kề cái chết, đang cố gắng tìm kiếm chút cơ hội sống mong manh. Ly Ngọc căn bản không cho nàng bất cứ cơ hội phản kháng nào, hồi lâu sau, Tuyên Giác mới buông nàng ra, giọng nói vốn trong trẻo cũng nhiễm vài phần khàn khàn, hắn dùng giọng nói mê hoặc nàng: "Ta cũng là loại người đó, vì mục đích của bản thân mà bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn nào cả. Tuy ngoài mặt sẽ thản nhiên cười nói, nhưng sau lưng sẽ âm thầm giở thủ đoạn, ép đối phương đến bước đường cùng, khiến cho đối phương thương tích đầy mình...”
Tạ Trùng Tự đồng tử co rụt lại, nàng biết hắn đang nói đến chuyện ở Ly Giang, còn có chuyện hắn ở Dương Châu lập mưu tiêu diệt thổ phỉ. Trong lòng nàng hoảng sợ, không biết tên điên kia đã nói gì mà lại làm cho Ly Ngọc có suy nghĩ như thế này.
Tạ Trùng Tự gấp gáp đưa tay ôm lấy cổ Tuyên Giác, níu hắn gần thêm nữa, đến khi hai cánh mũi của hai người khẽ chạm vào nhau, Tạ Trùng Tự nhìn thẳng vào mắt Tuyên Giác. Nàng có thể nhìn thấy bóng hình mình qua mắt Tuyên Giác. Lúc này, nàng nhẹ giọng như đang dỗ dành trẻ nhỏ, “Ly Ngọc, ngươi tỉnh táo lại cho ta. Ngươi không phải như vậy. Đối với ta ngươi là tốt nhất. Tỉnh táo lại, được không?”
Tuyên Giác nhìn nàng đắm đuối, hắn giơ ngón cái lên, vuốt ve cánh môi trơn bóng của Tạ Trùng Tự một lát, ánh mắt càng ngày càng tối sầm lại. Tuyên Giác không quan tâm, nói tiếp: "Nhưng mà, điện hạ... Ta còn phá hỏng nhân duyên của nàng, lừa gạt nàng, giam cầm nàng trong cung. Trùng Trùng, nàng nói xem, ta xấu xa đến nhường nào...”
Ở phía xa, có thể loáng thoáng thấy bóng người đang lui tới.
Tạ Trùng Tự càng nghe càng hoảng, không biết phải làm sao, nàng siết chặt vòng tay, cắn lên cằm hắn như trừng phạt, nghiến răng nói, “Ly Ngọc, ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
Tuyên Giác nhân cơ hội nhẹ nhàng ôm lấy nàng, quả thật đã ngậm miệng lại.
Tạ Trùng Tự tức giận nói: "Ngươi đừng nghe tên điên kia nói bậy. Hắn ta tự suy mình ra người, cảm thấy ai cũng như hắn. Thật ghê tởm...”
“Trùng Trùng..." Tuyên Giác lại ngắt lời nàng, thở dài bên tai nàng, "Đã lâu không gặp.”
Âm thanh này cực kỳ nhẹ.
Như tuyết rơi giữa rừng thông.
Nhưng lại nặng như sao trời rơi xuống nhân gian.