SONG TRÙNG


“Những chuyện anh vừa kể…thậm chí có những thứ mà em của trước đây cũng không biết đúng không?” Kỷ Thần Hi vẻ mặt có chút âm trầm, nhẹ giọng hỏi.
Hôm nay, hết thảy tất cả mọi thứ của mình, Tịch Cảnh Dương đều kể cho cô nghe.

Chỉ duy nhất việc anh từng hành hạ bản thân mình ra sao trong bốn ngày chờ đợi cô trong vô vọng lại không hề được nói ra.
Nhìn cô gái đang yên tĩnh ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đã có chút hồng hào trở lại thì anh cũng có đôi phần yên tâm được một chút.
Dù vậy, sau tất cả những gì đã xảy ra, từ việc biến cô thành người khác, hay cố ý che giấu quá khứ của hai người trước kia, đều là do anh không đúng.
“Em hận anh không?” Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt xuống đất, im lặng chờ nghe cô phán xét.
Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang dần mất hết tự tin trước mặt cô, có vẻ như chỉ cần cô nói một chữ “Có!”, thì anh liền gục ngã ngay tại chỗ vậy.
“Anh là đồ ngốc sao?”
Tịch Cảnh Dương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Kỷ Thần Hi phụt cười:“Hận? Vì sao phải hận? Nếu có hận thì cũng là anh nên hận em chứ! Dù sao người thất hẹn trước là em, chẳng phải sao?”
“Không…không phải…em không giận chuyện anh…lừa em sao?”
Kỷ Thần Hi liền bĩu môi:“Hình như chuyện vì sao em mất trí nhớ, còn có việc vì sao lại biến em thành Mộ Nhược Vi version 2.0 anh còn chưa có kể đó! Kể xong đi rồi em giận sau!”
Tịch Cảnh Dương:"…" Bỗng dưng anh không muốn kể nữa.
“Nè! Biểu cảm của anh là sao đây? Anh không kể thì em cũng sẽ giận đấy!”
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn cô gái tinh nghịch trên giường bệnh, rồi bất lực thở dài mà kể tiếp.
Năm đó sau khi trở lại Nước Z, chỉ trong một đêm ngắn ngủi anh đã dọn sạch tàn dư của những kẻ luôn muốn hãm hại anh trước đây và cũng chính thức tiếp quản Tịch Gia.
Tuy mấy năm anh sống ở Nước R đã tạo dựng cho mình một đế quốc riêng, thậm chí còn lớn mạnh hơn rất nhiều lần của Tịch Thị so với lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, vì không muốn trở về Nước R lần nào nữa, nên anh đã quăng hết toàn bộ mọi thứ ở lại cho Mục Liên Thành giải quyết, mà về nước tập chung phát triển Tịch Thị được như ngày hôm nay.
Thật ra cũng nhiều lần anh không chịu nổi mà muốn bay đến Nước R, nhưng anh lại rất sợ việc đến đó tìm kiếm hy vọng rồi lại thất vọng trở về.
Dù là như vậy, nhưng trong suốt năm năm sau đó, anh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm sự tồn tại của cô ở khắp mọi nơi.

Từng bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua thông tin của cô từ Harmodius, nhưng lại bị Harmodius từ chối giao dịch vì thông tin người anh cần tìm đã bị cao tầng của họ xoá sổ toàn bộ.
Anh đã chuyển hướng sang căn cứ điểm của Zero, nhưng thứ anh có được là căn cứ Zero nằm trong khu rừng mưa nhiệt đới tại Châu Mỹ.

Lối vào căn cứ Zero là một mê cung tự nhiên được bảo vệ bởi cây cối và động vật ở đó.

Chỉ có những người thuộc căn cứ mới biết cách tiến vào đó.

Cũng đã có lần anh điên đến mức, muốn tự mình vào rừng mưa để tìm kiếm, nhưng kết quả cũng chỉ là hai từ “thất vọng”.
Suốt năm năm dài đằng đẵng, Tịch Thị dần dần đi vào ổn định và phát triển vượt trội.

Nhưng anh lại sống rất kín tiếng, hầu như chỉ một số nhân vật có máu mặt tại Long Thành này biết đến sự tồn tại của gia chủ Tịch Gia hiện tại là ai.
Vào khoảng thời gian trước, một tổ chức sát thủ khủng bố mới nổi nhưng lại có thế lực vô cùng mạnh tên là Atlantis đang hoành hành tại R Quốc.
Tuy hiện tại mọi chuyện ở nơi đó đã không còn liên quan gì đến anh, nhưng cái tổ chức Atlantis đó lại vô cùng lộng hành, thậm chí đến mức nhận lệnh ám sát lung tung, chỉ cần có tiền thì sẽ lập tức nhận lời giao dịch.
Và rồi dưới sự lớn mạnh của Sea lúc đó tại Nước R, người đứng đầu của Sea hiện tại mà mọi người biết là Wall - Mục Liên Thành, đã trở thành mục tiêu của Atlantis.

Tịch Cảnh Dương buộc phải đích thân đến Nước R để chi viện cho Wall và điều tra tổ chức đó.
Nhưng đêm anh và người của mình trà trộn vào căn cứ của Atlantis, chỉ thấy khắp nơi toàn là xác người chồng chất, máu chảy thành dòng, khung cảnh vô cùng tàn bạo.
Đặc biệt, xung quanh hiện trường nơi đây có rất nhiều điểm kì lạ mà ngay đến Tịch Cảnh Dương cũng không biết phải miêu tả ra sao…
Có những thứ tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, nhưng khi chúng cùng xuất hiện, sẽ gây ra một hiện tượng hay một chuỗi phản ứng nào đó.

Tịch Cảnh Dương cùng người của mình tiếp tục tiến vào phía trong.

Trên hành lang vô cùng tĩnh lặng, vì hầu hết người ở đây đều đã nằm yên bất động trên nền đất.
Khi đẩy cánh cửa của căn phòng cuối cùng ra, thân ảnh một cô quen thuộc với mái tóc trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ cùng chi chít vết thương trên người, đang lẳng lặng đứng yên bất động giữa hàng chục cái xác chết.

Hình ảnh này cứ như là ác ma tu la từ địa ngục bò lên.
Giây phút cô vô cảm xoay người lại, bước chân của Tịch Cảnh Dương bỗng cứng đờ.

Còn chưa kịp để anh phản ứng thì cô đã trực tiếp ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo đầy máu tanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi