SONG TRÙNG


Thời gian cứ thế trôi qua, sau hơn một tuần được người đàn ông lạ mặt giúp đỡ, cuối cùng những vết thương trên người cô và Kỷ Hàn Phi nhanh chóng hồi phục và cô cũng có thể nói chuyện lại được, mặc dù vẫn còn chút khó khăn.
Và nhờ một tuần đó, cô cũng đã biết được bản thân đang ở đâu, cũng như lí do cô và anh trai của mình vẫn còn sống được đến bây giờ.
Đêm hôm ấy, khi cô bị sóng biển nhấn chìm, thì bằng một phép màu nào đó, Kỷ Hàn Phi đã nắm được tay cô rồi cả hai cùng ngoi lên mặt nước.
Cô và anh cùng bám vào một mảnh cánh quạt đã bị nổ tung từ chiết trực thăng để giữ bản thân vẫn có thể nổi trên mặt nước, ngay sau đó ý thức của cả hai dần mất đi.
Và thế, hai người trôi lênh đênh trên biển khơi.

Nhưng có vẻ, ông trời chưa muốn mạng của hai người, vì thế sóng đã đánh hai người vào bờ.
Trên đất liền, hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nhưng toàn thân bị nhuộm đỏ một màu máu, nằm yên bất động.
Ý thức của hai người dường như đều đã mất hết, chỉ còn nỗi đau không nói thành lời từ những chiếc sương bị gãy trên người.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông đã độ tuổi xế chiều với mái tóc hai màu xen kẻ nhau xuất hiện.


Ông ta tiến lại gần kiểm tra cho cô trước, còn chưa kịp làm gì thì dưới chân bị một bàn tay nho nhỏ nắm lấy.
"Cứu...cứu...em...gái...xin...xin...ông..."
Lời cầu cứu khẩn khiết vừa thốt ra thì Kỷ Hàn Phi cũng ngất liệm đi.

Đến khi anh tỉnh dậy, đã nhìn thấy vết thương trên người đều đã được băng bó cẩn thận.

Thế nhưng, ôm theo hàng tá vết thương trên người, anh vẫn bật dậy khỏi giường, rồi lê tấm thân đầy rẫy vết thương đó đi khắp nơi.
Đến khi nhìn thấy Kỷ Hàn Phi, người đàn ông lạ mặt lập tức quát lên:"Nhóc con! Cháu chán sống rồi à! Thân thể như vậy còn đi lung tung!"
Kỷ Hàn Phi đưa mắt nhìn quanh rồi lạnh lùng nhìn về phía ông lên tiếng:"Em...em gái...em...tôi...đâu!"
Giọng nói của anh đứt quảng, sức lực dường như bị mất hết, hai chân mềm nhũn, nhưng anh vẫn gắng sức đứng thẳng người để tìm kiếm tung tích của cô.
Trông thấy thái độ kiên quyết của anh, người đàn ông lạ mặt cũng chỉ biết thở dài rồi nói:"Tự vào trong đó mà xem đi."
Ông ta chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ, Kỷ Hàn Phi lập tức tiến đến mở cửa xong vào trong.

Trước mắt anh chính là hình ảnh của cô bé toàn thân quấn băng gạc, trông chật vật chẳng khác anh mấy.
Kỷ Hàn Phi thoáng run rẩy, tiến chầm chậm lại gần chiếc giường gỗ.

Đôi tay nhỏ bé không ngừng run lên, anh thử đưa tay lên cổ cô, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng...may...vẫn còn...vẫn còn mạch...đập..."
Phía sau lưng anh bỗng vang lên tiếng nói:"Đừng mừng vội, vẫn chưa chắc chắn là sẽ sống đâu."

Cả người Kỷ Hàn Phi bỗng cứng đờ, anh đưa mắt đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông xa lạ phía sau:"Chưa...chưa chắc?"
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn về cô, một bé gái với mái tóc bạch kim thuần khiết, rồi lại nhìn Kỷ Hàn Phi, một cậu bé cũng sở hữu mái tóc bạch kim tinh khôi cùng đôi mắt xanh dương đẹp như màu của biển cả bao la.
"Hai nhóc là người của R Quốc?"
Kỷ Hàn Phi bỗng nhớ lại lời mà mẹ hai người đã dặn dò, tuyệt đối không được để ai biết thân phận hoàng tộc R Quốc của hai người cho bất kì ai, nên anh quay ngoắc đi chỗ khác rồi dứt khoác trả lời.
"Không phải!"
Người đàn ông hơi nheo mắt, sau đó phì cười:"Ha ha! Xin lỗi, là câu hỏi của ta sai, đáng lẻ ta nên hỏi là...hai nhóc là người của hoàng tộc Nước R đúng không?"
Cơ thể của Kỷ Hàn Phi lần nữa run lên, nhưng anh vẫn kiên quyết trả lời:"Không!"
"Nên suy nghĩ cho kỹ, câu trả lời của cậu sẽ quyết định sống chết của con bé đang nằm trên giường kia đấy." Lần này ông ta đầy lạnh lùng mà lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi đầy căm hận nhìn về phía ông ta:"Làm...làm sao...tôi tin ông...được?"
Ông ta cũng không muốn giằng co với anh nữa nên đã nói thẳng:"Con bé mất máu quá nhiều, hiện tại nếu không được truyền máu, thì có qua được tình trạng nguy hiểm hay không...thì tự con bé phải cầu phúc cho mình rồi."
Ý tứ từ lời nói của ông ta, tất nhiên Kỷ Hàn Phi hiểu rõ.

Máu của hoàng tộc Gwyneth được người ta gọi là máu dị biến.


Máu của họ có khả năng giải bách độc, thậm chí là dung hoà được với mọi nhóm máu khác.

Đương nhiên người sở hữu máu dị biến cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Trước tiên có thể thấy rõ ở việc tóc trắng bạch kim không thể nhuộm, hay đôi mắt màu xanh dị biệt.

Và quan trọng hơn cả, máu của họ chỉ có thể truyền đi, không thể nhận lại bởi những nhóm máu khác, đồng nghĩa chỉ có những người của gia tộc mới có thể truyền máu cho nhau.
Vậy nên chỉ cần xảy ra tình trạng bị mất máu, thì bọn họ hoàn toàn có thể mất mạng vì không phải ai của gia tộc cũng dám hiến máu quý hiếm của bản thân.
Ngoài ra một số thành phần bất hảo cũng vô cùng h@m muốn máu của bọn họ.

Cũng vì lí do đó, nên trước lúc rời đi, mẹ anh đã dặn dò rất kỹ, phải luôn đội tóc giả và phải đeo lens, tuyệt đối phải giữ kín thân phận của bản thân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi