SONG TRÙNG


Vậy kết quả của lần đánh cược này là gì? Kỷ Thần Hi vẫn sẽ tiếp tục giả làm cô cháu gái mà Mộ Lão thương yêu nhất, để có thể thay cô ấy chăm sóc ông thật tốt.

Hay sẽ bị Mộ Lão vạch trần ngay tại chỗ và trở thành một kẻ lừa đảo đáng khinh?
Dù kết quả như thế nào, dù chuyện gì có xảy ra, bản thân Kỷ Thần Hi đều đã có dự định cho mình.

Nhưng cô thật sự có chút không mong sẽ rơi vào trường hợp thứ hai kia.
Cô ngẩng đầu rồi trầm ngâm nhìn vào ông lão với mái tóc bạc phơ, cùng chi chít các sợi dây trên người đang nối với các thiết bị y tế xung quanh và chờ đợi.
Bỗng một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy ban tay nhỏ của cô.

Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên mà chuyển ánh mắt sang người bên cạnh.

Lúc này Tịch Cảnh Dương vẫn đang nhìn về phía Mộ Lão, nhưng khoé môi anh cong lên thành một nụ cười dịu dàng rồi khẽ lên tiếng:"Đừng căng thẳng, không sao đâu."
Lời của anh vừa dứt, phía giường bệnh cũng vang lên tiếng nói:"Con bé này, còn không mau đem đồ ăn lại đây, muốn ông chết đói à!"
Bỗng dưng Kỷ Thần Hi đơ người mất một lúc, khoé mắt cũng không hiểu vì sao mà lại cảm thấy cay cay.
Cô tin vào trực giác của bản thân, cô chắc chắn Mộ Lão đã biết điều gì đó.

Nhưng ông ấy vẫn còn vui vẻ mà nói đùa với cô sao? Chẳng phải ông ấy nên tức giận rồi lớn tiếng quở trách cô là một kẻ lừa đảo sao?
"Mau đi đổ cháo ra bát đi, anh đi gọt trái cây, ngoan." Giọng nói ấm áp của Tịch Cảnh Dương vang lên, kéo Kỷ Thần Hi trở về với thực tại.
Cô ngơ ngác nhìn anh, rồi lại nhìn Mộ Lão, sau đó không nói gì mà ra ngoài tìm bát đựng cháo.
Cùng lúc đó ở trong phòng bệnh, Mộ Vu ngờ vực mà nhìn tình huống trước mắt.

Ông ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là chuyện gì không đúng.
Đột nhiên ông ta nhớ đến một câu mà Mộ Lão vừa nói ban nãy, sau đó vẻ mặt thoáng chút kinh hãi, sau đó dè chừng thăm dò cái suy nghĩ đáng sợ đó từ Mộ Lão.
"Ba...Ba và cậu...Tịch đây, có quen biết sao?"
Lúc Mộ Vu hỏi câu hỏi đó thì Tịch Cảnh Dương đang ở bên trong nhà vệ sinh để rửa trái cây, nên không hề để ý đến, mà cho dù có bị lộ thân phận đi chăng nữa, anh cũng không hề quan tâm.
Nếu bị lộ thì cùng lắm anh sẽ trở lại như khoảng thời gian ở Nước R, còn không anh vẫn sẽ chỉ là một chàng trai bình thường ít gây sự chứ ý mà thôi.
Mộ Lão lúc này đang dựa lưng vào thành giường bệnh khẽ chợp mắt nghỉ ngơi, cũng không ngại mà lên tiếng nhắc nhở đứa con trai ngu ngốc của mình một tiếng:"Có những chuyện, khi mày không biết, thì sẽ an toàn hơn...lúc mày biết quá nhiều."
Vẻ mặt bình thản nhưng giọng nói đầy ẩn ý của Mộ Lão khiến cho Mộ Vu không thể không khẳng định cái suy nghĩ đáng sợ kia của ông ta.


Mộ Vu thầm nuốt nước bọt để lấy lại bình tĩnh.

Thậm chí ông ta còn có ý định muốn rời đi trước, để tránh đắc tội với người không nên đắc tội kia.
Thế nhưng, khi nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình thật ngu.

Vì sao phải chạy? Dù cho người đó có là bá chủ của Long Thành này thì sao? Cũng chẳng phải đang theo đuổi con gái ông ta sao?
Đúng, chính là như thế! Chỉ cần móc nối được với người đó, thì Mộ Gia của ông ta sẽ lên như diều gặp gió mà thôi.
Đợi đến khi Tịch Cảnh Dương ra khỏi nhà vệ sinh, thì Mộ Vu liền đến gần rồi muốn cướp lấy trái cây từ tay anh, với giọng điệu vô cùng hiền hoà nói:"Tiểu Tịch à, mau tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này để bác làm được rồi."
Tiểu Tịch? Tịch Cảnh Dương thoáng nhíu mày.

Có lẽ lâu ngày anh chưa để tay dính máu, nên ai cũng nghĩ anh đang ăn chay đúng không?
"Làm phiền Mộ Tổng rồi, không cần đâu." Tịch Cảnh Dương với khả năng phản xạ siêu nhanh liền lách người tránh cánh tay đang cố ý đưa ra của Mộ Vu.

Thái độ lạnh nhạt của anh khiến cho Mộ Vu cảm thấy có chút khó xử, sau đó lại muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Mộ Lão đang ở trên giường bệnh cắt lời:"Anh ồn ào quá, mau ra ngoài cho tôi, tôi muốn nghỉ ngơi!"
Mộ Vu nhăn mặt quay sang nhìn ba mình rồi gọi một tiếng:"Ba..."
"Bây giờ mày đi hay là tao đi!" Mộ Vu lần nữa bị Mộ Lão cướp lời.
Đến nước này, ông ta cũng chỉ đành bất đắc sĩ nhìn sang Tịch Cảnh Dương bên cạnh, rồi không hề tình nguyện mà đành bước khỏi phòng bệnh.

Cũng ngay lúc đó Kỷ Thần Hi trở lại, cô nhanh nhẹn đổ cháo ra bát rồi bưng bát cháo nóng đến bên cạnh Mộ Lão.
"Ông M...Nội, ông mau ăn chút cháo đi."
Tịch Cảnh Dương cũng bưng đến một đĩa trái cây đã được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ đến bên cạnh.
"Ông Mộ, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu và cô ấy xin phép đi trước." Anh đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, dụng ý rõ ràng chính là muốn đưa cô rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi