SONG TRÙNG


Tịch Cảnh Dương nhấp một hơi thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng trở nên sắc bén hơn.
"Dương Chí Dũng...!Tôi đã từng cho ông ta cơ hội, nhưng có vẻ, ông ta không có phúc phần nhận lấy nó rồi."
Người đàn ông đối diện nhanh chóng hiểu ý của Tịch Cảnh Dương, nhanh chóng cúi đầu:"Thiếu chủ, tôi sẽ chuyển lời, tuyệt đối không nương tay."
Tịch Cảnh Dương dụi điếu thuốc trên tay đi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi có những toà nhà cao tầng với những ánh đèn LED lập loè.
Qua một lúc im lặng, anh nở một nụ cười không nhìn rõ được tâm tình khẽ nói:"Liên Thành, hoá ra...từ trước đến nay, cô ấy chưa từng muốn rời bỏ tôi..."
Người đàn ông trước mặt Tịch Cảnh Dương lúc này chính là Mục Liên Thành, cũng là em trai của Mục Hành kiêm chức vị đại diện của Hắc Diệm - tổ chức thần bí, có thế lực vô cùng đáng sợ với trụ sở chính ở Bắc Âu.
Mục Liên Thành đã đi theo Tịch Cảnh Dương hơn mười năm, có thể nói anh chính là cánh tay phải của Tịch Cảnh Dương và mối quan hệ giữa hai người có thể là chủ tớ, cũng có thể là bạn bè cùng vào sinh ra tử.
Tưởng chừng anh rất hiểu người trước mặt mình, nhưng giờ phút này Mục Liên Thành vô cùng mờ mịt:"Thiếu chủ...anh đang nói về Kỷ tiểu thư sao?"

Người duy nhất có thể khiến cảm xúc của Thiếu chủ Hắc Diệm trở nên rối bời thế này, thì ngoại trừ cô gái gây ra gió tanh mưa máu năm xưa kia ra, còn có thể là ai nữa.
Tịch Cảnh Dương nghe thấy lời này, liền gác tay lên mặt, che đi ánh mắt âm u, giọng nói của khàn đi:"Quay về R Quốc một chuyến, tôi muốn biết, toàn bộ mọi chuyện xảy ra sau khi tôi tham dự lễ ra mắt của Lão Sigrid."
Mục Liên Thành thoáng câm nín, trong lòng cũng không kìm được mà chửi thề một câu.
Vị lão đại trước mặt gấp rút gọi anh ta từ Nước R xa xôi về đây, sau đó chưa kịp đợi anh uống tách trà nghỉ ngơi thì lại điều anh về đó! Chẳng lẻ anh đã làm gì sai sao? Nếu không Đại Boss cần chơi trò hành xác này với anh không!
Mục Liên Thành cố kiềm nén sự uất ức trong lòng, nhanh chóng gật đầu:"Vậy...tôi có cần gọi anh Hành về không?"
Ha! Anh em có phúc cùng hưởng, có bị hành xác thì cùng chịu.
Mục Hành đang trong phòng làm việc của chủ tịch Sea bất chợt cảm thấy hơi lạnh mà nổi hết da gà.
Tiếc thay, âm mưu của Mục Liên Thành không thành công, bởi vì Tịch Cảnh Dương đã lắc đầu từ chối:"Để cậu ta bên đó hỗ trợ câu đi, tôi muốn biết toàn bộ càng sớm càng tốt.

Nếu gặp khó khăn, cứ trực tiếp điều người của Hắc Diệm hỗ trợ."
Mục Liên Thành khẽ cắn răng, sau đó rời khỏi bệnh viện, trực tiếp lái xe trở lại sân bay.
Trong phòng bệnh, chỉ còn duy nhất một bóng hình cô đơn của người đàn ông, cùng đầy rẫy vết thương với mức độ khác nhau trên người.

Cùng với đó là hộp thuốc lá hai mươi điếu giờ chỉ còn vỏn vẹn hai ba điếu nằm lăn lóc trên bàn.

Dù cửa sổ vẫn luôn mở, nhưng trong không gian vẫn tràn ngập mùi khói thuốc vừa hắc vừa nồng.

Bất chợt, cánh cửa phòng được đẩy nhẹ ra, mùi khói thuốc nhanh chóng bay đến hướng cửa, khiến cho người ngoài cửa không hỏi bị sặc khói thuốc mà ho lên mấy tiếng.
Cũng vì âm thanh này mà người đàn ông trên ghế sofa mới quẳng đi điếu thuốc còn hơn một nữa ở trên tay đi, nhanh chóng tiến đến cửa mà quan sát cô gái đang ôm ngực ho liên tục, gương mặt tràn đầy lo lắng, giọng nói hơi khàn khẽ lên tiếng:"Em không sao chứ?"
Kỷ Thần Hi vẫn ôm ngực ho không ngừng, đợi đến khi khói thuốc tản bớt, cô mới nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh:"Anh muốn tự sát à? Hay muốn độc chết bạn gái!"
Nữa đêm nữa hôm, dù có mở cửa sổ đi nữa, anh lại hút nhiều thuốc như thế này trong phòng kín, nếu không phải muốn chết thì chẳng lẻ anh đang cảm thấy tự tin về phổi của mình đến thế à!
Cơ thể của Tịch Cảnh Dương khẽ cứng đờ sau câu hỏi của cô, hơi cúi đầu thấp giọng:"Anh xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa..."
"Còn có sau này? Em nói cho anh biết, nếu em còn nhìn thấy anh động đến thuốc lá, thì sau này..." Kỷ Thần Hi dừng lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:"Sau này chúng ta chia phòng ngủ đi!"
Bầu không khí bất chợt rơi vào im lặng, ngay sau đó là tiếng cười lớn của Tịch Cảnh Dương:"Được được, anh hứa với em.

Anh không nghiện thuốc, em không cần lo lắng, nhé."
Ánh sáng mờ ảo trong phòng vừa hay chiếu gọi gương mặt điển trai cùng nụ cười rạng rỡ của anh, khiến cho Kỷ Thần Hi hơi ngẩn người.


Nhưng ngay khi nhìn thấy vết bầm trên má, vết ứ máu bên khoé môi, cùng miếng ugo trên trán, thì gương mặt cô lại bắt đầu nhăn nhó.
"Thật khó coi!"
Tịch Cảnh Dương híp mắt, mím môi:"Em là thích anh hay thích gương mặt này của anh thế?"
Kỷ Thần Hi trả lời vô cùng dứt khoát:"Tất nhiên là mặt anh rồi..."
Vừa nói xong cô chợt lấy tay che miệng, sau đó sợ anh buồn nên muốn sửa lời lại, thì Tịch Cảnh Dương đã đưa tay xoa đầu cô, trên gương mặt với những vết thương khó coi là một nụ cười cưng chiều vô hạn:"Ừm, vậy sao này anh sẽ giữ gìn gương mặt này tốt một chút, chỉ cần em còn thích nó, thì anh vẫn còn cơ hội."
Lúc này, Kỷ Thần Hi có thể cảm nhận rõ, nơi nào đó ở ngực trái của cô, đang đập liên hồi như muốn nổ tung đến nơi.

Dường như...anh không cần cơ hội đó nữa, vì ngay từ đầu anh đã chiến thắng gương mặt của mình rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi