SONG TRÙNG


Hắn ta thật sự rất cao, cao hơn chiều cao trung bình của người bình thường rất nhiều.

Hắn ta cũng rất vạm vỡ với chi chít những vết sẹo hai bên cánh tay.

Đặc biệt đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự tàn bạo.

Cảm giác mà hắn mang lại cho người xung quanh chỉ có thể tóm gọn trong hai từ "đáng sợ".
Bị chặn lại, Kỷ Thần Hi không còn cách nào khác mà buộc phải diễn tiếp vai diễn của mình.

Khi trông thấy đôi mắt màu hổ phách như đang muốn giết người đó, bả vai gầy của cô gái khẽ run lên, giọng nói cũng không ngừng run rẩy:"Các...các người là ai? Muốn gì ở tôi? Nếu...nếu chỉ muốn tiền thôi...tôi có, tôi có rất nhiều tiền! Chỉ cần thả tôi ra, tôi sẽ cho các người tiền!"
Tên da trắng còn lại khó hiểu nhìn đồng bọn của mình hỏi:"Còn không mau tống khứ con ả phiền phức này vào trong, chúng ta không có nhiều thời gian!"

Tên da đen đang khống chế cô cũng khó chịu lên tiếng:"Mày mau tránh ra! Mày không muốn cứu đại ca ra à? Cút sang một bên cho tao!"
Dù đồng bọn đã tỏ thái độ khó chịu, nhưng tên da trắng có mắt màu hổ phách vẫn dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Kỷ Thần Hi.
"Giết cô ta."
Tên da đen nhíu mày:"Mày bị điên à? Chúng ta không phải đã nói từ trước rồi sao? Bắt đủ mười người sẽ cho kích hoạt cho bom nổ, coi như cảnh cáo lũ lính chó má đó trước.

Sau đó sẽ dùng con tin để tiến hành trao đổi, bây giờ mày giết con ả này, chẳng khác nào k1ch thích bọn chó đó!"
Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên, là tiếng Đức? Bọn chúng đang giao tiếp với nhau bằng tiếng Đức chứ không phải là tiếng E thông dụng trên quốc tế.

Đồng nghĩa bọn chúng không muốn cô nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Tuy nhiên, xui xẻo cho bọn chúng rồi, bởi vì cô hoàn toàn nghe hiểu lời bọn chúng đang nói.

Dù không biết tại sao, nhưng có vẻ cô từng đến Đức rồi thì phải?
Vì biết được bọn chúng cố tình nói tiếng Đức, nên Kỷ Thần Hi cũng phối hợp theo.

Với gương mặt tái nhợt, biểu cảm hoảng loạn, cơ thể nhỏ bé cứ run rẩy liên hồi, có vẻ đã khiến cho tên da trắng còn lại và tên da đen tin tưởng, rằng cô chỉ là một con tin vô hại bình thường.
Thế nhưng, tên da trắng có màu mắt hổ phách lại khá thông minh và khó đối phó.

Hắn ta quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, rồi lạnh lẽo nói:"Cô ta có điểm đáng ngờ."
"Điểm đáng ngờ gì chứ, mày đừng có câu giờ nữa được không? Mau tránh ra cho tao!" Tên da đen dần mất kiên nhẫn.
Có vẻ như tên da trắng vẫn còn hoài nghi gì đó về Kỷ Thần Hi, nhưng hắn lại không tìm ra được điểm nào để vạch trần cô.
"Soát người cô ta chưa?" Hắn ta vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.

Tên da đen dí súng sát vào đầu Kỷ Thần Hi.

Cô biết lúc này đáng lẻ nên đổ vài giọt nước mắt mới giống hoảng sợ thật, nhưng cô thật sự không thể giả vờ khóc được, chỉ đành trực tiếp khuỵu gối xuống đất.

Người đàn ông da đen tức giận kéo mạnh tay lôi dậy, nghiến răng cảnh cáo:"Mày thành thật chút cho tao! Nếu không tao sẽ cho mày nổ tung không còn miếng thịt nào lành lặn nữa!"
Nói rồi hắn giật mạnh chiếc túi trong tay cô đổ hết tất cả xuống đất.
"Điện thoại của nó bị nó đập nát rồi.

Tao cũng đã dùng máy dò rồi, trên người không có thiết bị giám sát nào, giờ mày cút sang một bên được rồi chứ?"
Tên da trắng dù không muốn, nhưng không tìm được lí do ngăn cản.

Dù hắn ta cảm thấy Kỷ Thần Hi có gì đó không ổn, đặc biệt là phản ứng khi gặp bọn họ có chút lạ...
"Thôi được, đưa ả ta vào trong đi, liên lạc với đám người ở tầng dưới, chuẩn bị hành động."
Cuối cùng tên da trắng đáng sợ đó cũng mở cửa nhà kho ra, sau đó tên đồng bọn của hắn đẩy mạnh cô vào phía trong, rồi ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Kỷ Thần Hi rất phối hợp, ngã nhào ra đất, trước khi cửa đóng lại còn nói thêm vài câu vô nghĩa.


Đợi đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, gương mặt của cô cũng lạnh đi mất mấy phần.
Đột ngột tiếp xúc với vùng tối, Kỷ Thần Hi vẫn chưa kịp thích ứng nên không nhìn thấy nhìn ở xung quanh.

Điều duy nhất cô cảm nhận được, là âm thanh khóc thúc thích ở xung quanh.
Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên:"Hi...Hi Thần...là cậu thật sao?"
Cùng lúc giọng nói nghẹn ngào ấy vang lên, cũng là lúc Kỷ Thần Hi có thể thích ứng với bóng tối.

Cô nhanh chóng quay người lại, bóng dáng cô gái đáng yêu hoạt bát ngày nào giờ đang co chân ôm gối dưới đất, thì không khỏi đau lòng.
Kỷ Thần Hi nhanh chóng cúi người xuống kiểm tra cho Diệp Mộc Âm một lược, xác nhận cô không bị thương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cũng ngay lúc đó, Diệp Mộc Âm nhào đến ôm lấy cổ cô, oà khóc:"Huhuhu! Hi Thần! Thật sự là cậu sao...vậy mà...vậy mà mình còn tưởng...còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa chứ..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi