SONG TRÙNG


Sau câu nói của Kỷ Hàn Phi, cả căn phòng bỗng chóc rơi vào im lặng và ai ai cũng dùng ánh mắt tràn đầy sự khó tin để nhìn anh.
Đặc biệt, chính Mặc Bắc Hàn cũng khó thốt nên lời.

Giờ phút này anh có thể chắc chắn người đàn ông này có thân phận không hề đơn giản.

Bởi vì những điều anh nói ra, trừ phi anh ta cũng là người trong vòng này, nếu không tuyệt đối không thể hiểu rõ đến thế.
Chưa kịp tiêu hoá hết kinh ngạc này thì Tịch Cảnh Dương lại tung thêm một tin tức kinh ngạc khác:"Người đứng đầu viện nghiên cứu đó là một nhà bác học thiên tài.

Tuy nhiên, tư tưởng nghiên cứu của ông ta quá điên rồ, hiện tại toàn bộ viện nghiên cứu đó đã bị đóng băng."
Kỷ Hàn Phi tiếp lời:"Tên bác học điên đó hiện tại không rõ tung tích, nhưng nghe nói đang là mục tiêu truy nã hàng đầu của *INP."
*INP: International Police (Tổ chức hình cảnh quốc tế lớn nhất thế giới)
Mặc Bắc Hàn:"..."
Mấy người các cậu nói tiếng người được không? Sao từ bọn kh ủng bố lại biến thành người của viện nghiên cứu gì đó rồi?
Kỷ Hàn Phi nhướng mày nhìn chằm chằm Mặc Bắc Hàn với vẻ mặt đầy hoài nghi:"Tên này bị ngốc à?"

Tịch Cảnh Dương không nhìn lấy một cái đáp lại:"Địa bàn của cậu ấy chủ yếu ở vùng tam giác vàng, còn thứ virus đó của lão bác học điên kia vốn là chuyện của Nước R, cậu ta không biết cũng rất bình thường."
Mặc Bắc Hàn không nhịn được mà nghiến răng:"Phải, đúng thật là tôi không biết, phiền hai vị phổ cập kiến thức một chút, thứ virus đó là gì?"
"Virus tê liệt thần kinh, thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể người." Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi đồng thanh lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi nhìn Tịch Cảnh Dương một cái rồi nhếch mép cười.

Rời Nước R lâu như thế tin tức vẫn rất nhạy, không tệ.
Tịch Cảnh Dương lại không hề để ý ánh nhìn sâu xa đó, nói tiếp:"Thông tin về loại virus này tôi sẽ đưa cậu một bản sau.

Hiện tại phải kiểm tra toàn bộ hệ thống thông gió ở đây.

Nếu như mục tiêu của bọn chúng thật sự là phát tán loại virus đó thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói rồi Tịch Cảnh Dương xoay người rời đi, Mặc Bắc Hàn thoáng ngạc nhiên hỏi:"Đi đâu thế?"
Tịch Cảnh Dương lạnh mặt đáp:"Dẫn bé con về nhà."
Kỷ Hàn Phi rất muốn cười nhưng phải kìm chế lại, anh nghe được đoạn báo cáo từ người của mình qua tai nghe, sau đó cũng chào tạm biệt Mặc Bắc Hàn rồi rời đi.
"Mấy quả bom đồ chơi đó đã bị vô hiệu hóa hết.

Bên phía con tin cũng đã an toàn, mấy người có thể tiến công được rồi.

Tôi có việc đi trước đây.

À, còn có một chuyện, giúp tôi gửi lời tới Tiểu Hi, nếu không có việc gì thì đừng trở lại Nước R, hiện tại tình hình có chút hỗn loạn, con bé vẫn không nên về thì tốt hơn."
...
"Anh ta nói vậy đó." Mặc Bắc Hàn không một chút tình nguyện chuyển lời lại cho Kỷ Thần Hi.

Cô khẽ bỉu môi.


Kỷ Hàn Phi bận lắm sao? Chưa nói được câu nào đã chạy mất rồi.

Anh trai tồi!
Tịch Cảnh Dương nhíu mày rồi cởi áo khoác trên người ra khoác lên mình cô.

Sau đó quay sang nhìn Mặc Bắc Hàn lên tiếng hỏi:"Có kết quả rồi?"
Mặc Bắc Hàn lắc đầu trả lời:"Chưa, tôi cần thời gian để kiểm tra hệ thống thông gió.

Nếu bọn chúng đã xâm nhập vào đây, chắc chắn họ đã thay đổi cấu trúc của hệ thống này."
Nhân lúc hai người đang bàn bạc, Kỷ Thần Hi đi đến chỗ của Diệp Mộc Âm và nhóm người bị bắt làm con tin.
"Cậu đi theo bọn họ rời khỏi đây trước đi.

Hôm nay là lỗi của mình, đáng lẻ không nên kéo cậu đến đây.

Đợi chuyện này được giải quyết xong, mình sẽ mời cậu một bữa."
Diệp Mộc Âm lập tức xua tay:"Không không, đây đâu phải lỗi của cậu.

Nhưng mà...cậu không đi cùng mình sao?"

Kỷ Thần Hi mỉm cười đưa mắt nhìn về phía người đàn ông chỉ đang mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng lại vô cùng bắt mắt.
Diệp Mộc Âm cũng nhìn ra ý tứ của Kỷ Thần Hi, cô mím môi gật đầu rồi theo sự hướng dẫn từ người của quân đội, cùng với nhóm người kia rời khỏi trung tâm thuơng mại.
Trên đường đi, cô bé học sinh tóc ngắn nhiều lần ngoảnh đầu lại nhìn Kỷ Thần Hi, vô thức nói với nhóm bạn đi cùng:"Chị gái xinh đẹp kia xem ra không phải người xấu...sao lúc trong quán trà sữa ban nãy lại cố ý kiếm chuyện với chúng ta chứ?"
Nhóm bạn kia cũng nhìn Kỷ Thần Hi mấy lần, rồi lắc đầu.

Cũng ngay lúc đó, người đi theo hộ tống họ nghe được câu nói của cô bé tóc ngắn liền phụt cười.
"Cô ấy không phải muốn bắt nạt mấy đứa đâu."
Cả nhóm người ngạc nhiên cùng quay sang nhìn anh đồng thành hỏi:"Sao anh biết?"
Thân là người ngồi trong phòng giám sát hơn ba tiếng để theo dõi nhất cử nhất động của bọn kh ủng bố kia nên anh biết rất rõ, vì thế cũng vui vẻ mà giải thích cho nhóm học sinh biết.
"Trong quầy trà sữa mà mấy đứa định vào ngồi, bị nghi ngờ có gắn bom, mà loại bom đó là loại chỉ cần bị tác động là phát nổ.

Vì thế, để mấy đứa không trở thành pháo hoa dạng người, cô ấy mới cố tình đuổi mấy đứa đi."
...----------------...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi