SONG TRÙNG


"Em nhớ lại gì rồi đúng không?" Gương mặt người đàn ông tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm về phía cô gái sắc mặt có chút tái nhợt.
Kỷ Thần Hi thoáng ngẩn người, nhìn biểu cảm này của anh, cô không khỏi cảm thấy đau lòng:"Không có...chẳng qua khoảng khắc va chạm lúc nãy...có chút quen thuộc...hoặc là trước đây em cũng từng bị tai nạn giao thông..."
Tịch Cảnh Dương đột ngột dang tay ôm chặt lấy Kỷ Thần Hi, mặt anh vùi sâu vào cổ cô gái để cô không nhìn thấy biểu cảm lúc này của mình.
Anh biết rằng trước chuyện này cách đây không lâu, qua lời kể của Beliar và Kỷ Hàn Phi.

Anh biết tai nạn năm đó của cô kinh khủng đến mức nào và đã tước đi một sinh mệnh quan trọng của cô ra sao.

Cũng kể sau lần đó, cô chật vật khó khăn thế nào anh đều biết.

Nhưng giây phút đó, lúc mà cô cần anh nhất thì anh lại không bên cạnh cô, để một mình cô phải đối diện với sự thật tàn nhẫn.

Kỷ Thần Hi không hề hay biết chuyện gì, cô chỉ nghĩ rằng anh lại lo lắng cho cô mà thôi.

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng anh:"Em thật sự không sao mà, nếu anh còn lo lắng, chúng ta có thể kiểm tra toàn diện mà, chỉ cần không đến trễ trường quay là được."
Tịch Cảnh Dương vẫn ôm chầm lấy cô khẽ đáp:"Ừm."
Sau khi đến bệnh viện, Kỷ Thần Hi được đưa vào phòng khám và được bác sĩ kiểm tra.

Tuy nhiên, bác sĩ không thấy bất kỳ dấu hiệu gì về chấn động não hoặc tổn thương gì, chỉ có một chút đau đầu không đáng kể.
Khi Kỷ Thần Hi đang nói chuyện với bác sĩ, Tịch Cảnh Dương cũng luôn ở bên cạnh cô, quan sát mọi thứ, ánh mắt của anh không hề rời khỏi người con gái đang ngoan ngoãn nghe bác sĩ dặn dò.
Qua một lúc, xác nhận bản thân thật sự không có gì đáng lo, Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn về phía người đàn ông:"Sao nào, anh yên tâm chưa? Em có chứng nhận sức khoẻ ổn định rồi, chúng ta đi được rồi chứ?"
Tịch Cảnh Dương thoáng nhìn đồng hồ trên tay, thở dài:"Thôi được rồi, nhưng bây giờ chuẩn bị chiếc xe khác cũng không kịp, cứ để người của anh đưa chúng ta đi."
Kỷ Thần Hi không có ý kiến gật đầu tán thành:"Không sao, có thể nhờ anh ta đưa chúng ta đến gần trường quay thôi, chúng ta đi bộ một đoạn cũng được."
Nói rồi hai người rời khỏi bệnh viện, trở về chiếc xe chống đạn và được người đàn ông áo đen đưa đi.

Cả quãng đường người tài xế kia không hề nói một câu, Kỷ Thần Hi nhìn quần áo của anh ta thì nhớ ngay đến nhóm người ở trước cục cảnh sát và ở trung tâm thương mại ngày trước.

Xem ra bạn trai cô đang dần sử dụng lại thế lực ngầm mà trước đây anh ấy không hề muốn dùng đến rồi.

Dù có khá nhiều thắc mắc, nhưng Kỷ Thần Hi cũng không hỏi nhiều, vì có một số thứ, biết càng ít càng tốt, đỡ làm cho Tịch Cảnh Dương phải thêm lo lắng.

Do thời gian Kỷ Thần Hi ở lại bệnh viện khá lâu, nên cô và Tịch Cảnh Dương không kịp đến giải trí GE để giao lưu làm quen trước với mọi người, mà đến thẳng trường quay A1, nơi tập trung của *dàn cast và tổ chương trình, để xuất phát đến địa điểm ghi hình đầu tiên.
*dàn cast: những thành viên chính sẽ tham gia xuyên suốt cả chương trình.

Giây phút Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương vừa xuất hiện gần trường quay, cả hai người liền nhanh chóng thu hút vô số ánh mắt và sự bàn tán.
Ngoại hình ưu việt, khí chất vượt trội, đặc biệt lúc hai người đi cạnh nhau, không một tính từ miêu tả vẻ đẹp nào có thể diễn tả được độ xứng đôi của hai người.
Mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau, bước chân đều đều đi thẳng vào bên trong trường quay.

Khi bước vào phòng trong, Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự náo nhiệt và hào hứng rõ rệt của mọi người.

Cô không thể kìm được cảm giác hồi hộp trước những điều mới mẻ này.
Lúc này, hai giọng nói cùng lúc gọi lớn từ phía xa.
"Anh trai!"
"Hi Thần!"

Kỷ Thần Hi nhìn về phía phát ra tiếng gọi, rồi giơ tay lên cao chào lại hai người, cô quay sang nói với Tịch Cảnh Dương:"Bảo Bảo, chúng ta qua bên đó đi."
Thế một một nam một nữ với ngoại hình không thua kém bất kì một minh tinh hạng A nào, cùng bước về chỗ có đông người tụ tập nhất lúc này.
Mà lúc Tịch Cảnh Đăng và Diệp Mộc Âm lớn tiếng gọi, ánh mắt của mọi người vô tình cùng hướng về phía cửa, một số máy quay cũng nhanh chóng di chuyển.
Ngay giây phút nhìn rõ dáng vẻ của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương, hai mắt của đạo diễn chương trình sáng hơn cả đèn pha ô tô.

Ông ta cảm thấy bản thân dường như đã nhặt được hai báu vật vô cùng quý giá rồi.
"Vân Tiêu à, họ là người quen của cậu sao?" Khoé miệng đạo diễn không thể khép lại được, anh ta cười tươi như một kẻ ngốc mà lên tiếng hỏi.
Trong lúc Diệp Mộc Âm ra đón hai người kia, Tịch Cảnh Đăng ở lại mỉm cười đáp:"Đợi họ đến đây tôi sẽ giới thiệu."
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi