SONG TRÙNG

Ly trà trên tay ông lão vô thức rơi xuống đất vỡ nát, nước trà đổ hết ra sàn nhà. Thế nhưng ông không mảy may phản ứng lại vì hai mắt đang dán chặt vào màn hình TV.

Một người đàn ông vừa trở về nhà, nghe thấy âm thanh từ phía phòng khách cũng cùng với quản gia đi đến xem thử.

"Ba, bộ ấm trà tử sa này ba tốn rất nhiều công sức mới mua được, bình thường nâng niu nó như thế, sao hôm nay lại bất cẩn thế?" Người đàn ông nhìn ly trà vỡ nát dưới đất mà nhíu mày.

Quản gia nhìn ông lão không nói gì, cứ nghĩ ông đang buồn vì lỡ tay làm vỡ ly trà mà bản thân yêu thích, nên lẳng lặng rời đi tìm người đến dọn dẹp.

Về phía người đàn ông, khi thấy ông lão không để ý đến mình, ông ta mới tiến đến gần gọi ông lão một lần nữa:"Ba à?"

Tuy nhiên ông lão vẫn không trả lời, ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hốc mắt dần đỏ.

Người đàn ông thoáng ngạc nhiên, ông ta cũng quay sang nhìn xem ba mình đang xem gì mà phản ứng thái quá như vậy. Nhưng đến khi nhìn thấy người trong TV, bản thân ông cũng sửng sốt vì kinh ngạc.

"Chẳng hạn như tên, tuổi, nghề nghiệp, sở thích, cảm nhận của cô khi tham gia chương trình?"

"Kỷ Thần Hi, 23, vừa thi tốt nghiệp xong, bạn trai, phiền. Cô còn gì muốn hỏi không?"

Lời giới thiệu của cô gái vô cùng rõ ràng, cộng thêm gương mặt như đúc ra từ một khuôn kia với vợ của ông lão cũng tức là mẹ của người đàn ông, khiến cả hai người hoàn toàn chết lặng.

Ngoài ra, đứa trẻ đó họ Kỷ tên là Thần Hi...

"Ba...con bé...con bé đó..." Môi người đàn ông mấp máy không ra tiếng.

Qua một lúc lâu ông lão mới đáp lại:"Gương mặt ấy, cái tên đó, độ tuổi cũng hoàn toàn trùng khớp...còn có thể là nhầm lần sao?"



Lời ông lão vừa dứt, hai hàng nước mắt đã lặng lẽ trực trào.

Người đàn ông cũng vô cùng kích động:"Con đi tìm hiểu ngay, con nhất định sẽ đem con bé về đây!"


Người đàn ông không hề nghĩ đến, ba của ông ta rất hiếm khi xem TV, nhưng hôm nay nổi hứng xem một lần, lại có thể khiến người ta chấn động như thế.

Tuy nhiên người đàn ông chưa kịp rời đi thì đã bị ông lão ngăn lại:"Không được đi!"

Người đàn ông trong cơn hưng phấn liền cau mày khó hiểu:"Ba! Là con bé đó! Đứa cháu gái duy nhất của nhà chúng ta! Con bé là con gái của em gái..."

"Con không có em gái!" Ông lão lạnh lùng cắt lời.

Người đàn ông cũng bất chợt im bặt, vì sao đã qua lâu như thế rồi, ông lão vẫn không thể tha thứ cho đứa em gái ngốc nghếch kia của ông chứ?

"Vậy nên ba cũng không muốn nhận con bé sao?"

Ông lão đưa tay lau đi nước mắt còn động lại nơi khoé mắt, gương mặt ông ngay lập nghiêm nghị trở lại:"Con bé họ mang họ Kỷ thì chính là con cháu nhà ta."

"Vậy sao ba không muốn đoán con bé về đây?"


Dù không biết lí do là gì khi cô bé không ở yên trong cung điện ở R Quốc mà làm tiểu công chúa cao cao tại thượng, lại lưu lạc trở về nơi đây sống cuộc sống bình thường, lại còn tham gia cái gì gọi là chương trình thực tế nữa, thì ông ta ngay lập tức muốn đón cô trở về.

Ông lão bình tĩnh chỉ tay về màn hình:"Con biết thằng nhóc ngồi bên cạnh là ai không?"



Người đàn ông nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:"Đúng là có chút quen mắt, có phải là đứa trẻ kia của nhà họ Tịch, người sẽ đính hôn với Tiểu Trà không?"

Nam Cung Lục Trà là họ hàng xa của Kỷ Gia, có thể nói là không hề có quan hệ máu mủ gì với họ. Cũng không biết cô bé đó biết được từ đâu chuyện hứa hôn giữa hai nhà họ Tịch và nhà họ Kỷ. Cô bé đó một mực cầu xin lão gia tử nhà họ mối liên hôn này, bởi vì dù sao Kỷ Gia không có cháu gái, cũng chẳng ai cần mối liên hôn này để củng cố địa vị Kỷ Gia.

Lão gia tử cũng chẳng để ý đến việc liên hôn này lắm, dù sao cũng chỉ là lời hứa đời trước. Ông cũng không muốn miễn cưỡng con cháu mình lấy người mà nó không thích. Bởi vì nhà họ Kỷ vốn dĩ chẳng cần cái mác liên hôn đó vẫn là thế gia số một của Thủ Đô. Nên ông thật sự đã có ý định đồng ý với Nam Cung Lục Trà. Thế nhưng bây giờ thì...

"Thằng nhóc Tịch Gia đó...quen với Tiểu Hi."

"Sao hai đứa nó lại tham gia giới giải trí chứ? Tên tiểu tử họ Tịch này chẳng phải rất có tiếng nói trong giới thương TSo?"

"Ta cũng không biết, nhưng ta biết chắc được một điều."

"Điều gì cơ?"

"Nếu chúng ta nhận Tiểu Hi ngay lúc này, chính là đem con bé tặng cho tên tiểu tử đó."

Người đàn ông đứng hình mất mấy giây. Phải rồi, Kỷ Thần Hi chính là thiên kim danh xứng với thực của Kỷ Gia. So với Nam Cung Lục Trà, con bé mới thật sự là vị hôn thê của cậu nhóc nhà họ Tịch.

"Vậy bây giờ con nên làm gì?"

Ông lão chống gậy đứng dậy đi về phía cửa sổ cạnh đó nhìn về xa xăm.

"Ta muốn biết con bé đã gặp những chuyện gì sau khi rời Nước R...tạm thời cứ tìm hiểu trước đã. Còn về quan hệ với nhà họ Tịch...ta còn phải xem thái độ của tên tiểu tử đó với cháu gái của ta thế nào nữa."

"Đúng rồi, chẳng phải Bắc Hàn và Tiểu Phàm đều đang ở Long Thành sao? Bảo hai đứa nó chú ý bảo vệ cho con bé. Tạm thời không cần nói với chúng nó thân phận Tiểu Hi, cứ nói là con bé có quan hệ họ hàng xa với chúng ta, nên ở gần nhau tiện thể chăm sóc con bé cho tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi