SONG TRÙNG

Trò chuyện vài câu và đồng thời xác nhận mắt của Mặc Bắc Hàn đã không còn vấn đề gì quá nghiêm trọng, Tịch Cảnh Dương cũng đôi phần yên tâm mà cúp máy.

Ánh mắt của anh lần nữa lạnh đi, cả người đều là khí tức cấm người ta đến gần.

“Phong tổng còn muốn đứng nghe tôi nói chuyện điện thoại bao lâu nữa?”

Giọng nói Tịch Cảnh Dương trầm thấp không chút cảm xúc nào nhưng lại mang đầy ý tứ cảnh cáo, Phong Dục đứng sau bức tường góc hành lang không thể không đi ra, mặt đầy ngại ngùng lên tiếng xin lỗi.

“Tôi thật không có ý nghe lén anh nói chuyện điện thoại, tôi đi theo chỉ là có việc muốn hỏi anh…”

Tịch Cảnh Dương nhìn đồng hồ trên tay đã không còn sớm nữa, anh không muốn lãng phí thời gian với người không đâu, một mạch bước về hướng phòng bệnh của Kỷ Thần Hi mà không đáp lại bất kỳ câu nào.

Bị người ta ngó lơ tận hai lần, Phong Dục cũng không mặt dày đi theo làm phiền nữa. Đối phương đang tức giận, anh vẫn nên tìm cơ hội khác để xin lỗi thì hơn. Có điều anh vẫn chưa hiểu, cuối cùng là chuyện gì khiến cho Tịch Cảnh Dương tức giận đến mức hủy bỏ hợp tác như thế?

Tuy có chút linh cảm mọi chuyện xuất phát từ phía của anh trước, nhưng anh vẫn cần phải tra rõ là chuyện gì thì mới tìm người ta tạ lỗi được.

Bên phía Tịch Cảnh Dương, anh đi thẳng về phòng bệnh của Kỷ Thần Hi. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào, rồi đi đến cạnh giường của cô gái.

Gương mặt mệt mỏi, hàng mi dài cong cong khẽ rũ xuống mí mắt khép hờ, đôi môi mỏng không cần son vẫn đỏ tự nhiên giờ đây có chút nhợt nhạt.

Cánh tay giơ ra giữa không chung rồi âm thầm thu lại.

Thở dài một hơi anh tiến về phòng tắm bên cạnh bắt đầu xả nước lạnh.



Tiếng nước róc rách từ phòng tắm vọng ra khiến ai đó không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa.

Kỷ Thần Hi lặng lẽ nuốt nước bọt. Sao cô cứ cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc thế nhỉ?


Tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra, Kỷ Thần Hi cắn chặt môi, xoay người tiếp tục giả vờ ngủ tiếp. Đến khi phần nệm bên cạnh lún xuống, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô và một thứ gì đó lành lạnh áp vào lưng, cô gái khẽ kêu lên một tiếng.

“Đau…”

Vì quá lúng túng nên cô đã lỡ chạm vào vết thương.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ:“Sao lại giả vờ ngủ?”

Vừa nói anh vừa điều chỉnh tư thế giữa hai người để tránh cô lại chạm vào vết thương lần nữa.

Kỷ Thần Hi bĩu môi đáp:“Không giả vờ ngủ thì làm gì? Anh cũng đâu để ý đến em.”

Cứ nghĩ anh sẽ như mọi khi im lặng mà không đáp lời, vậy mà lần này anh lại nghiêng đầu nỉ non bên tai cô.

“Xin lỗi, bé con…anh xin lỗi.”

Dứt lời, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã gặm lấy vành tai có chút ứng đỏ của cô gái khiến cô ngứa ngáy rên lên một tiếng.



“Ưm…”

Loại trêu chọc kiểu này của Tịch Cảnh Dương không phải lần đầu nên cô cũng không cảm thấy quá bỡ ngỡ. Tuy nhiên, thái độ lần này của anh rất khác, đừng nói anh muốn làm thật đấy nhé?

“Ưm…anh…tay em…” còn đang bị thương đó!

Vế sau còn chưa nói ra thì anh đã đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, ánh mắt anh tràn đầy sự ái muội không nói không rằng mà ngăn chặn mọi lời nói trong miệng cô.

Cả người Kỷ Thần Hi bắt đầu nóng lên, hai má cũng dần đỏ ửng. Lời thì thầm của Kỷ Thần Hi bị chặn đứng trong miệng, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy sự nóng bỏng và khao khát. Cảm giác này không phải lần đầu cô trải nghiệm, tuy nhiên đây là lần cô cảm thấy bức rứt khó chịu, muốn tiến xa hơn nữa.

Tay của Tịch Cảnh Dương di chuyển từ cằm của Kỷ Thần Hi, lướt qua cổ và chạm vào mái tóc dài của cô. Anh xoa nhẹ và vuốt ve, tận hưởng từng sợi tóc mềm mại trôi qua ngón tay. Cảm giác êm ái lan tỏa khắp cơ thể cả hai, như những mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh tình yêu của họ.

Kỷ Thần Hi không thể kìm nén nữa. Cô đặt tay lên ngực Tịch Cảnh Dương, nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm trên người anh ra, để lộ làn da trắng mịn bên trong. Nhưng anh không để cô tiếp tục. Anh vươn tay và giữ chặt cánh tay cô, trên môi là nụ cười tà mị đầy dụ hoặc.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng, anh lại lần nữa cúi xuống và đặt lên môi Kỷ Thần Hi một nụ hôn đầy sự khao khát và ngọt ngào.

Đôi tay của anh lang thang khắp cơ thể cô, từ từ khám phá những vị trí nhạy cảm nhất của cô, Kỷ Thần Hi không nhịn được khẽ rên lên, âm thanh như là một lời thổ lộ tình cảm say đắm của cô.

Tiếng rên ngắt quảng của cô gái truyền đến tai Tịch Cảnh Dương như là một điệu nhạc êm dịu, làm anh càng thêm kích thích. Trái tim của anh đập mạnh trong ngực, cảm giác muốn chiếm hữu cô trực trào không thể kiềm chế.

Vào giây phút cảm xúc thăng hoa nhất, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi lần nữa đi vào phòng tắm.

Kỷ Thần Hi ngơ ngác:"???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi