SONG TRÙNG


"Anh nói xem, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
Nhìn gương mặt sau khi tháo kính của anh ta, Mộ Nhược Vi bỗng đơ người mất mấy giây, gương mặt người đàn ông này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức chẳng hề thua kém gì so với Tịch Cảnh Dương.

Đặc biệt là, nó lại mang đến cho cô một cảm giác vô cùng thân quen.

Kỷ Hàn Phi thoáng nở một nụ cười quỷ dị, nhưng với góc nhìn của Mộ Nhược Vi thì lại không nhìn thấy, anh ta ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô như đang suy nghĩ điều gì đó rồi khẽ bắt chéo hai chân tựa lưng vào ghế.

"Trẻ con bây giờ! đều thích làm quen theo kiểu lạc hậu vậy sao?"
Mộ Nhược Vi:"! "
Cái tên này thật sự ngoại trừ cái gương mặt ra, còn lại đều rất gợi đòn à nha!
Cô đứng bật dậy:"Chuyện hôm qua xem như nợ anh, sau này có cơ hội gặp lại nhất định sẽ báo đáp!"
Nói rồi cô tính rời đi, nhưng phía sau lại vang lên tiếng mỉa mai của ai đó.

"Tiền phòng, tiền ăn, tiền trà, nếu tính theo phí dịch vụ ở khách sạn, thì là bao nhiêu nhỉ?"

Mộ Nhược Vi lập tức nhăn mặt mà quay lại nhìn về phía người đàn ông đang thong thả ngấp từng ngụm trà kia.

Kỷ Hàn Phi cũng không cho cô cơ hội để đáp trả mà nói tiếp:"Muốn thanh toán bằng tiền mặt hay Wechat?"
Mộ Nhược Vi cũng cười vô cùng thân thiện mà trả lời anh:"Xem ra Kỷ Tiên Sinh rất may mắn, gặp trúng một nhóc con bỏ nhà đi bụi không xu dính túi như tôi, đã thế điện thoại cũng vừa bị mất!"
Người đàn ông liền bật cười thành tiếng:"Xem ra, Mộ Tiểu Thư còn may mắn hơn tôi nhiều! Vậy nên, vị tiểu thư không xu dính túi đã thế không có điện thoại như cô đây, tính đi về bằng cách nào đây?"
"Không cần anh quản! Cô gái nhỏ bỗng xù lông lên, khiến cho chàng trai cũng đơ người theo.

"Thật sự rất quen thuộc! " Kỷ Hàn Phi nhỏ giọng thì thầm, gương mặt cũng có chút buồn bã nhưng lại không để người đối diện nhìn thấy.

"Quen cái gì cơ, chẳng phải anh bảo đây là cách bắt chuyện làm quen lạc hậu sao? Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nói gì! Tôi có thể đọc được khẩu hình đó!"
"Ồ vậy sao, không nhìn ra nha!"
Thật không hiểu vì sao, trước mặt người đàn ông mới quen này, Mộ Nhược Vi lại cảm thấy có chút gì đó rất kỳ lạ, kiểu như đấy mới thật sự là con người thật của cô.

Mà mặc kệ chuyện đó, bây giờ cô thật sự chẳng có xu nào dính túi, điện thoại thì vừa đập hôm qua, ở đây là chỗ nào cũng không biết.

Suy đi nghĩ lại, cô gái tóc bạch kim xinh đẹp khẽ cười hiền hoà ngồi xuống ghế lần nữa, vô cùng dịu dàng mà tâm sự cùng anh bạn mới quen.

"Hàn Ca, anh! "
Tiếng gọi vừa dứt, người nào đó liền phun sạch ngụm trà vừa uống mà bắt đầu ho khù khụ.

Mộ Nhược Vi cũng hơi lúng túng vội rút khăn giấy trên bàn đưa cho anh.

"Nè, anh sao vậy?"
Kỷ Hàn Phi đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía cô:"Vì sao lại gọi tôi là Hàn Ca?"
Đúng thật vậy, một người bình thường đều sẽ gọi anh là Kỷ Ca hay là Phi Ca, chỉ riêng người đó luôn gọi anh là Hàn Ca.

Cô gái hơi ngơ ngác, khi cô trả lời anh, bỗng bóng dáng của người kia cũng xuất hiện:"Như vậy cảm giác thuận miệng hơn! sao vậy? Không được gọi thế à?"

Vẫn câu trả lời đó, vẫn từ gương mặt đó, nhưng lại không phải người đó nữa rồi.

Kỷ Hàn Phi vội lấy lại bình tĩnh, cố không để cho Mộ Nhược Vi phát hiện ra điều bất thường.

"Tùy cô, muốn gọi sao thì gọi.

"
Cô gái nhỏ vui vẻ cười lên một cái, trái tim sắt đá của ai kia thật sự sắp không chịu nỗi nữa, anh nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện khác.

"Vừa nãy muốn hỏi gì?"
"Hả? À, chỉ hơi tò mò chút! anh sống ở đây một mình sao?"
Kỷ Hàn Phi nheo mắt nhìn cô:"Sao? Tính xin ở ké à?"
Mộ Nhược Vi:"! "
Anh ta có thuật độc tâm à? Vì sao cô mới hỏi có một câu thì đã biết luôn âm mưu của cô rồi?
"Ha! Anh đây không có thuật độc tâm, nhưng cái vẻ mặt muốn xin ở lại để ăn chùa ở trực của nhóc! có quá lộ liễu không?"
Mộ Nhược Vi lần nữa:"! "
Cô chắc chắn, cô khẳng định anh ta biết đọc suy nghĩ mà!
"Vậy nên ý của Ca Ca là! ?"

Kỷ Hàn Phi cười lớn:"Nè nhóc, em thật sự không biết xấu hổ sao? Chúng ta chỉ là tình cờ gặp mặt trên đường, chưa kể em còn là một cô bé, em dám mở lời sống chung cùng một người đàn ông sao?"
Mộ Nhược Vi liền phản ứng lại:"Nè! Là ai muốn sống chung với anh, chẳng qua tôi muốn ở nhờ hết hôm nay thôi, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi cả.

Tôi nhờ anh, chẳng phải tin anh là một người tốt hay sao?"
Người đàn ông bất giác cười một nụ cười vô cùng gian manh:"Vậy nếu tôi không phải người tốt thì sao?"
Mộ Nhược Vi nghiến răng đứng bật dậy, tên này đúng là khắc khẩu với cô mà:"Cho tôi ở nhờ một đêm, tôi trả anh một vạn!"
"Nếu nhóc có tiền như vậy thì đã không ở chỗ tôi rồi!"
"Năm vạn!"
"Nhóc nghĩ anh đây thiếu tiền lắm à?"
"Năm mươi vạn!"
Người đàn ông nào đó liền đứng dậy, vô cùng lịch sự mà kéo ghế ra:"Bà chủ, mời ngồi!"
Mộ Nhược Vi:"! "
Tiết tháo anh đâu rồi, sao không từ chối tiếp đi?
! ----------------!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi