SONG TRÙNG

Cô gái bí ẩn hơi nhoẻn miệng hỏi lại:"Ý của ngài là gì…tôi không hiểu lắm?

Tịch Hàng có chút khó chịu, ông không ngờ đối phương lại là một kẻ chỉ có vẻ ngoài chứ không hề có chút đầu óc nào.

Phàm là người biết suy nghĩ, đều sẽ biết vị trí người sánh bước cùng con trai ông đêm nay, chỉ có thể là Nam Cung Lục Trà. Làm gì có kẻ nào đần độn đến mức, muốn đắc tội cùng lúc với ba nhà Tịch, Kỷ và Nam Cung cơ chứ.

Dù đã có chút tức giận trong lòng, Tịch Hàng vẫn phải giữ đúng thái độ của một vị trưởng bối, nhẹ nhàng đáp lời:“Ý trên mặt chữ.”

Cũng không biết cô gái thật sự không hiểu hay vờ không hiểu, thậm chí mọi người xung quanh mỗi người một câu đủ để cô biết, không nên tranh giành vô ích với Nam Cung Lục Trà, nhưng cô gái vẫn làm ngơ.

“Vòng tay này chính là sản phẩm từ Tịch Thị, lại có thể có hàng giả nữa sao?”

Nam Cung Lục Trà xiết chặt lòng bàn tay. Đây chính là điểm khiến cô ta lo sợ nhất.

Mỗi chiếc vòng tay ngoại trừ số hiệu, sẽ có một mã QR siêu nhỏ để tránh làm giả số hiệu. Đây là sản phẩm mới đến từ bộ phận nghiên cứu của Tịch Thị, rất khó để làm giả được. Dù đích thân Tịch Hàng ra tay, cũng chỉ có thể làm giả được số hiệu, một khi quét mã QR siêu nhỏ để xác nhận lại, thì ngay lập tức bị bại lộ chuyện làm giả.

Vòng tay của cô chỉ là hàng giả, chỉ có khi đánh tráo được vòng tay từ ả tiện nhân kia, mới có thể danh chính ngôn thuận sánh bước cùng người đàn ông cao quý nhất.

Nhưng làm sao để đánh tráo được đây?

Nam Cung Lục Trà đáy mắt lưng tròng khẽ nhìn Tịch Hàng, gương mặt đầy ấm ức mà lắc đầu, ý ám chỉ Tịch Hàng đừng làm khó đối phương nữa, nếu để lộ là chuyện làm giả vòng tay, cô sẽ kéo cả ông xuống nước.

Ngay sau đó cô liền ngoảnh mặt sang hướng khác, khoé môi hơi nhếch lên mà chờ xem kịch.

Đúng như những gì mà Nam Cung Lục Trà cố tình thể hiện ra, Tịch Hàng cảm thấy càm căm ghét cô gái đeo mặt nạ bí ẩn hơn, khiến ông càng muốn đánh tráo vòng tay.

“Không biết cô là tiểu thư nhà nào?”

Cô gái nhún vai:“Quan trọng sao?”

Tịch Hàng nghiêm mặt:“Trong buổi tiệc quan trọng của Tịch Thị, ngang nhiên có người phỉ báng Tịch Thị, hỏi thử làm sao chúng tôi có thể tiếp tục hợp tác với gia tộc của kẻ đó nữa?”

Tịch Hàng đã thẳng mặt đe doạ, nếu như cô gái đeo mặt nạ bí ẩn còn không chịu nhường bước, ông sẽ đối phối với cả nhà cô.

Nào ngờ cô gái không những không nhún nhường, thái độ còn có phần quá khích hơn, cô cười lớn:“Tôi e là gia đình tôi, không muốn hợp tác với Tịch Gia của các vị hơn đấy.”

Tịch Hàng nghiến răng nhắc nhở:“Cô bé, đừng vì một phút ngông nghênh của bản thân, mà khiến cả gia tộc suy thoái!”

Câu nói này của Tịch Hàng của nói ra, ông cụ Tịch đang đứng nói chuyện cùng mấy lão bạn cũ cảm thấy vô cùng tức giận. Làm gì có cái thói đe doạ trắng trợn, để cướp cơ hội nhảy cùng Tịch Cảnh Dương như thế?


Diệp Lạc Anh trông thấy bố chồng sắp lao lên sân khấu để tẩn cho chồng bà một trận, vội giữ ông cụ lại, mỉm cười thì thầm:“Ba à, không cần nóng vội, để xem sao.”

“Cảnh Dương đâu rồi? Thằng bé ở đâu? Sao lại để thằng cha vô dụng của nó đi gây chuyện thị phi thế!” Ông cụ tức giận ôm ngực.

Diệp Lạc Anh nheo mắt nhìn về phía cô gái đeo mặt nạ.

Rất giống, dáng người gần như tương đồng hơn chín mươi phần trăm.

“Ba, không cần tức giận, cứ mặc kệ lão Hàng đi. Con cảm thấy…hôm nay lão sẽ tự nhận được bài học, cho việc làm ngớ ngẩn của bản thân thôi.”

Diệp Lạc Anh không phải người phụ nữ của gia đình, bà không giống những phu nhân quyền quý khác, bà có đầu óc và rất có tầm nhìn. Những lời của bà, cũng xoa dịu đôi phần cơn tức giận của ông cụ Tịch.

Tuy nhiên, việc gây khó dễ cho cô bé khách mời kia khiến ông cảm thấy vô cùng ấy náy, chỉ có thể âm thầm phái nhân viên phục vụ hỗ trợ cho cô, tránh việc thằng con trai khốn nạn của ông cướp vòng của cô.

Còn về phần cô gái đeo mặt nạ bí ẩn, giờ phút này ai cũng nhận ra tâm tình cô vẫn vô cùng tốt, không giống như người đang bị chèn ép một chút nào. Cô hướng đôi mắt sâu như đại dương nhìn về phía người trên sân khấu để chấp vấn.

“Nếu Ngài Tịch nghi ngờ số hiệu trên vòng tay của tôi là giả, vậy sao không dùng máy để quét?”

Tịch Hàng trầm ngâm mấy giây, khoé miệng bỗng dưng cong lên thành một nụ cười giảo hoạt.

“Ta đã cố gắng giữ thể diện cho cô, nhưng chính cô muốn tự mình dồn bản thân vào góc tường đấy nhé!”

Nói với cô gái bí ẩn xong, ông lớn tiếng gọi:“Người đâu, chuẩn bị máy scan!”

Đây là địa bàn nhà ông, ông muốn vòng nào scan ra kết quả nào, ai có thể ngăn cản được? Chỉ cần gọi Nam Cung Lục Trà đến, cả hai cùng đưa vòng vào máy scan, ông lập tức có thể đánh tráo hai chiếc vòng cho nhau ngay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi