SONG TRÙNG

Nhìn quyển sổ nhỏ giá 9 đồng trên tay, cả Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương đều cảm thấy có chút không chân thật, còn quay sang hỏi nhân viên thủ tục:“Như vậy…là xong rồi sao?”

Nhân viên thủ tục niềm nở gật đầu:“Vâng, xin chúc hai vị bách niên giai lão, trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử.”

Một câu chúc đại trà nhưng vào lúc này lại có thể khiến gương mặt của Kỷ Thần Hi ửng đỏ.

Cô bỗng cảm thấy bản thân cần phải sống thật tốt, khi đó mọi người bên cạnh cô đều sẽ vui vẻ. Con người trầm mặc của trước kia, chính cô không muốn nhìn lại nữa. Ngày hôm nay, cô đã có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, sống hết mình cho tương lai.

Nhân viên cục dân chính nhìn nhau cười hạnh phúc, bọn họ cuối cùng cũng có thể tan ca rồi, đêm nay nhất định họ sẽ ngủ rất ngon đây.

Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương tay nắm tay ngây ngốc rời khỏi cục dân chính, bầu không khí giữa hai người vô hình chung đã có sự thay đổi.

“Tịch Cảnh Dương…”

“Hửm?”

“…Ông…ông xã…”

“…”

Cả hai bỗng rơi vào im lặng. Trước đây không phải chưa từng xưng hô kiểu này, nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn khác biệt.

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân bình tĩnh lên tiếng nói tiếp:“Về hôn lễ…đợi đến khi em tốt nghiệp nhé.”

Tịch Cảnh Dương trước đó còn đang nghĩ đến chín chín tám mốt lễ cưới ở các quốc gia khác nhau, mỗi nơi đặt chân đến sẽ tổ chức một lần, biểu cảm trên mặt thoáng chốc cứng đờ vì câu nói này của cô.

Vậy ý của bà xã đại nhân có nghĩa là, dù cho anh danh phận chính thức, nhưng anh phải đợi thêm bốn năm nữa mới có thể tuyên bố với tất cả mọi người sao?

Nhìn vẻ mặt thất vọng của ai kia, Kỷ Thần Hi khẽ nhón chân hôn nhẹ lên má anh, mỉm cười nói:“Hai năm thôi, em sẽ không để anh đợi lâu đâu.”

Cô vẫn còn những dự định quan trọng, vì thế hôn lễ cần phải dời lại một thời gian, lí do đợi tốt nghiệp kia chính là cái cớ hoàn hảo nhất.


Sau cái hôn má bất ngờ, Tịch Cảnh Dương bĩu môi nói:“Vậy nên đây là bồi thường?”

Kỷ Thần Hi gật gật đầu:“Đúng vậy.”

Tịch Cảnh Dương lại nhếch môi lắc đầu nói:“Chưa đủ.”

Chưa kịp Kỷ Thần Hi kịp phản ứng, thì anh đã áp sát lấy cô, một tay vòng qua eo nhỏ, một tay giữ lấy gáy cô gái, cúi đầu xuống hôn sâu.

Qua một lúc lâu, Kỷ Thần Hi cảm thấy khó chịu vì thiếu dưỡng khí, vội đấm nhẹ vào ngực anh thì anh mới chịu bỏ qua cho cô.

Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng lau đi vết ẩm ướt còn động lại trên khoé môi cô gái, cười nói:“Đã hôn nhiều lần vậy rồi, em vẫn chưa tập được cách thở sao?”

Kỷ Thần Hi thẹn quá hoá giận giẫm chân anh, tiếc là giẫm hụt, phồng má đáp:“Em mệt rồi, em muốn ngủ, mai em còn phải đến trường báo danh!”

Tịch Cảnh Dương liếc nhìn đồng hồ trên tay, nếu giờ trở về căn nhà gần nhất của anh thì cũng là bốn giờ sáng, tính toán một lúc rồi cúi người bế cô lên.


Đột nhiên chân rời khỏi mặt đất khiến Kỷ Thần Hi thoáng sững sốt hỏi:“Anh định làm gì nữa vậy?”

Tịch Cảnh Dương hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:“Cứ ngủ đi, gần đây có một khách sạn dưới trướng Tịch Thị, chúng ta đến đó nghỉ ngơi tạm một đêm.”

Kỷ Thần Hi biết sau lần đầu tiên không mấy tốt đẹp kia, đều lại những di chứng không vui cho hai người, nên anh sẽ không tùy tiện làm việc gì quá mức một cách tùy tiện. Nên việc anh nói đến khách sạn nghỉ ngơi, thì chỉ đơn giản là đến đó để ngủ tạm mà thôi. Cô hoàn toàn tin tưởng anh, thế là ngáp ngáp một cái, khẽ dựa vào lòng anh rồi thiếp đi.

***

Sáng hôm sau Kỷ Thần Hi bị tiếng chuông điện thoại liên hoàn làm tỉnh giấc, đành dụi dụi mắt bấm nút nghe, còn ngái ngủ ngơ ngác hỏi:“Ai đó?”

“Ha ha! Ai hả? Một người dưng mà thôi!”

Kỷ Thần Hi còn chưa tỉnh ngủ, hoàn toàn không nghe ra sự tức giận của đối phương, thản nhiên trả lời:“Vậy à, vậy cúp máy đây, tạm biệt.”

Kỷ Hàn Phi chưa kịp lên tiếng thì từ trong điện thoại truyền đến ba tiếng tút tút tút.

Kỷ Hàn Phi:"…"

Nhìn mà xem, cô em gái vô lương tâm kia thật sự xem anh là người dưng nước lã luôn rồi kìa!

Vì đêm qua ngủ khá trễ nên Kỷ Thần Hi lúc này không thể nào dậy nổi, thế nhưng tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên như đòi mạng.

Kỷ Thần Hi nghiến răng tức giận nhấc nghe một lần nữa, nhưng lần này còn chưa kịp xả giận thì bên kia đã làm điều đó trước:“Con mẹ nó! Em thử cúp máy lần nữa thử xem, thử coi lão tử có lôi em về R Quốc rồi vĩnh viễn nhốt em ở đó hay không!”

Tiếng hét chói tai góp phần giúp cho Kỷ Thần Hi lấy lại sự tỉnh táo, thế nhưng thái độ của cô vẫn rất ngứa đòn đáp:“Ồ, nếu anh có khả năng đó.”

Kỷ Hàn Phi tức tới muốn hộc máu nói:“Kỷ Thần Hi, em thật sự hay lắm! Đợi anh giải quyết chuyện bên đây xong, thằng cẩu nam nhân kia tới số với anh mày!”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi trải nghiệm âm thanh ba tút. Tuy nhiên, vẻ mặt cô lại có chút đăm chiêu. Kỷ Hàn Phi vậy mà không trực tiếp đi tìm cô, xem ra lần nhiệm vụ này có liên quan đến…người của Zero.

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi