SONG TRÙNG

Nhìn thấy thái độ hào hứng của cháu gái khi cứ nhìn chằm chằm vào những người lính đang tập bắn, ông cụ Kỷ liền nói đùa:“Sao nào, có phải thấy dáng người của quân nhân hơn hẳn thằng nhóc bên cạnh cháu rồi đúng không?”

Kỷ Thần Hi chưa kịp định hình lại câu hỏi của ông cụ, thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh vừa thổi qua, cơ thể bất giác run nhẹ.

Người nào đó bên cạnh cô dù đã cố tỏ ra bản thân là người vô hình, nhưng vẫn bị ông cụ chỉ mặt gọi tên, từ tốn cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho Kỷ Thần Hi. Lúc này trên người anh chỉ còn lại một chiếc sơ mi trắng, anh lấy tay cởi hai cúc áo phía trên ra rồi xoắn hai tay áo lên, để lộ cơ ngực và cơ tay rắn chắc hiếm thấy.

Ông cụ Kỷ ở trong quân ngũ đã lâu, từng thấy không ít thanh niên có cơ bắp vô cùng đẹp, nhưng so với một người có vẻ ngoài thư sinh mà lại có cơ nào ra cơ đó như Tịch Cảnh Dương, ông không thể không công nhận anh có vẻ ngoài nhỉnh hơn đôi phần.

Tịch Cảnh Dương chậm rãi đi vào sân tập bắn, tiến đến trao đổi gì đó với viên chỉ huy đang đứng sân huấn luyện. Không lâu sau viên chỉ huy nhìn về phía ông cụ Kỷ và Kỷ Thần Hi, liền ngay lập tức đứng nghiêm làm động tác chào.

Sau đó Tịch Cảnh Dương trở lại chỗ của hai người, mỉm cười nói:“Vào thôi, chỉ huy trưởng đồng ý cho chúng ta thử súng rồi.”

Hai mắt Kỷ Thần Hi lần nữa phát sáng vì phấn khích, quay sang kéo tay ông cụ Kỷ thúc giục:“Ông ngoại, mau đi thôi!”

Ông cụ đang chống gậy nên Kỷ Thần Hi cũng không kéo mạnh tay, chỉ là thấy thái độ của cô khiến ông cũng đi nhanh hơn mấy bước.

Ngay khi nhìn thấy ông cụ Kỷ đến, từ viên chỉ hủy đến các tiểu binh đang tập luyện lập tức dừng động tác, đứng thành hàng nghiêm trang chào.

Tuy từ lâu ông cụ Kỷ đã giải ngũ, nhưng chiến tích của ông trong quá khứ là thứ không thể nào xoá bỏ được, vì vậy phàm là người Nước Z đều dành cho vị lão tướng một sự tôn trọng nhất định.

Ông cụ cười hiền từ chào lại mọi người:“Không cần quá lễ nghi như thế, mọi người vất vả rồi.”

Tất cả đều đồng thanh đáp:“Không vất vả, tất cả vì tổ quốc thân yêu!”

Ông cụ hài lòng gật đầu tán thưởng:“Ha ha, rất tốt, rất có ý chí.”

Được lão tướng quân khen ngợi, các chàng trai đều cảm thấy bừng bừng khí thế. Vào lúc này họ mới di dời sự chú ý sang hai người đi cùng ông cụ, thoáng sửng sốt mất mấy giây.

Phải nói việc nhìn thấy phụ nữ bên trong quân khu đại viện là điều vô cùng hiếm hoi, có thể nói giới tính là nữ duy nhất mà họ từng gặp chính là các vị phu nhân của các thủ trưởng bên trong biệt viện và các dì đầu bếp.

Đến khi tin tức gia đình của Kỷ lão tướng quân đã tìm được cháu gái thất lạc, thì hình ảnh và thông tin của cô đã lan truyền rất nhanh trong quân khu.


Việc một cô gái trẻ với làn da trắng hồng, môi đỏ, mi cong, xinh đẹp đến mức mấy nữ minh tinh trên mạng có dùng photoshop hay filter cũng chẳng thể sánh bằng, họ còn hoài nghi cháu gái của lão tướng quân có thật sự tồn tại hay không? Mà cho dù tồn tại thật, thì liệu có xinh đẹp đến mức không thực như thế hay không?

Trước đó bọn họ cũng đã nghe thoáng qua thông tin đại tiểu thư lưu lạc đã trở về Kỷ Gia, ai nấy cũng rất muốn đi xem, nhưng không thể rời khỏi vị trí khi không có lệnh được. Hiện tại, lại có thể nhìn thấy người thật trước mặt, ai nấy đều bị nhan sắc và vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả tấm ảnh được lan truyền kia, làm cho ngơ người.

Đều là đàn ông với nhau, Tịch Cảnh Dương sao có thể không hiểu ánh mắt của cả đám đàn ông kia là có ý gì. Chưa kể ở một nơi chỉ toàn đàn ông con trai thế này, dục vọng đối với một cô gái lại còn là một cô gái đặc biệt xinh đẹp là vô cùng mãnh liệt.

Lúc này mà còn đứng yên giả làm người vô hình nữa, Tịch Cảnh Dương chẳng phải là đàn ông nữa rồi.

“Chỉ huy trưởng, tôi nghĩ lại rồi, vừa hay mọi người cũng đang tập luyện, vậy hay để chúng ta giao lưu với nhau một chút đi.”

Kỷ Thần Hi bị câu nói của anh làm cho đơ người. Ý của anh là gì vậy? Chẳng phải anh xin phép chỉ huy trưởng để cô vào chơi thử súng sao? Thế nào mà lại thành anh giao lưu bắn súng cùng người của tiểu đội xạ kích rồi?

“Thần Thần, ông cháu ta qua đó xem đi, để xem tiểu tử này có bản lĩnh gì.” Ông cụ Kỷ sống gần một đời người, có những chuyện ông chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ hiểu, ông liền kéo Kỷ Thần Hi về một bên sân để quan sát.

Bị kéo đi một cách miễn cưỡng, Kỷ Thần Hi tỏ vẻ đáng thương để bán manh với Tịch Cảnh Dương, nào ngờ anh chẳng để tâm đến, mà lại chăm chú cùng với các tiểu binh của đội xạ kích lựa súng.

Hu hu cô cũng muốn! Nhưng sao cô lại trở thành khán giả rồi thế này!

…----------------…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi