SONG TRÙNG


"Bác...bác sĩ...thuốc này là gì vậy? Tình hình Cô Mộ không tốt lắm...thuốc không rõ nguồn gốc này..."
Cô ý tá đầy e ngại nhìn ống thuốc mà người bác sĩ lạ mặt đưa cho, bảo cô tiêm nó cho Cô Mộ, nhưng người của bệnh viện này ai không biết quan hệ của Cô Mộ với Ngài Tịch? Nếu có gì sai sót, bọn họ có chết mười lần thì Ngài Tịch đó cũng chẳng tha cho họ.
Nhưng vị bác sĩ lạ mặt nọ vẫn đang bận kiểm tra đường thở và hô hấp của Mộ Nhược Vi.

Nhận được không hỏi đó, anh ta không nói gì, thẳng tay giật lại ống thuốc và vô cùng thuần thục tiêm vào người cô gái.
Các y tá và phó bác sĩ nhìn thấy không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tuy bình thường tính cách của bác sĩ Phó đúng là không được tốt lắm, nhất là khi làm việc sẽ vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng tên bác sĩ ác ma này, tính cách còn tệ hơn vị họ Phó kia! Chỉ cần anh ta nói một lần, nếu mọi người không làm theo, thì tuyệt đối không nói lại lần hai, mà trực tiếp tự mình làm.

Còn tên họ Phó khốn nạn kia, lại bỏ bọn họ ở lại đây với tên hung thần ác sát không chút cảm xúc này! Anh ta dám tin tưởng tên bác sĩ lạ mặt này, nhưng bọn họ lại không có niềm tin lớn như vậy.
Dù sao Phó Tuần cũng là bạn thân của Ngài Tịch, có chuyện gì thì ngài ấy cũng sẽ không trút giận lên anh ta, mà kẻ chịu khổ cũng chỉ có bọn họ mà thôi!
Trái ngược với tình hình căng thẳng trong phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Mục Hành không khỏi mà nhìn chăm chú về phía cô gái đang ngồi cạnh mình.

Có thể nói từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh chưa từng gặp bất kỳ cô gái nào có gương mặt..."xinh xắn" như vậy!
Cảm nhận được ánh mắt ấy, Lăng Giao cũng quay sang nhìn anh ta.
"Anh nhìn tôi làm gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ à!"
Mục Hành:"..."
Người đẹp anh thấy đúng là không nhiều, Mộ Tiểu Thư là một trong số đó, nhưng "người đẹp" như cô thì quả thực...tôi mới nhìn thấy lần đầu đấy!
Để giải quyết sự lúng túng này, Mục Hành vội chuyển chủ đề:"Cô là bạn của Mộ Tiểu Thư à?"
Lăng Giao hừ một tiếng:"Không phải là bạn, mà là bạn thân! Còn các người, nhất là tên đẹp trai đó, các người có quan hệ gì với Tiểu Vi Vi?"
Mục Hành thoáng liếc nhìn Boss nhà mình, tuy Boss không để lộ biểu cảm gì, nhưng anh thừa biết rõ trong lòng Boss đang lo lắng không thôi.
Mộ Tiểu Thư là mạng của anh ấy, năm đó vì cô ấy mà Boss xém ra đi một lần rồi.

Nếu lần này Mộ Tiểu Thư có mệnh hề gì, Boss nhà anh sẽ ra sao đây?
Lăng Giao thấy người đàn ông lơ mình, liền có chút tức giận:"Nè! Anh có tí lịch sự đi được không, anh có thể không nói nhưng đừng nhìn đi chỗ khác đi đang giao tiếp với người khác chứ!"

Mục Hành ngơ ngác:"Hả?"
Lăng Giao:"Hả...hả cái rắm!"
Mục Hành vội lên tiếng:"Thật xin lỗi, tôi có chút thất lễ rồi.

Thật ra...quan hệ của hai người họ...tôi cũng biết nên nói thế nào nữa..."
Lăng Giao:"Không biết là thế nào? Trông anh đẹp trai đó lo lắng cho Tiểu Vi Vi như vậy, chắc chắn không phải quen ngày một ngày hai...ban đầu tôi còn nghĩ anh ta là bạn trai của Tiêu Vi Vi nữa kìa!
Mục Hành không khỏi thở dài:"Có câu người ngoài sáng mắt, người trong cuộc thì mờ mịt...tuy chúng ta nhìn thấy rõ như vậy, nhưng hai người họ thì không..."
Lăng Giao liền trưng ra bộ mặt quả nhiên là vậy, bảo sao cô cảm thấy thái độ của người đàn ông đẹp trai đó khi cô cản anh ta đưa Tiểu Vi Vi đi, anh ta lại phản ứng mạnh như thế.
"Hai người họ cãi nhau à?" Lăng Giao nói bâng quơ.
Mục Hành chỉ bất lực lắc đầu:"Chuyện này thì tôi thật sự không biết...nhưng hình như giữa hai người tồn tại chút hiểu lầm nào đó."
Lăng Giao nhớ lại thái độ của Mộ Nhược Vi dạo gần đây, lại nhớ đến cách cô phản bác lại vị khách hàng nam trong nhà hàng, dường như nhận ra điều gì đó.
Cô tiến đến đứng trước mặt Tịch Cảnh Dương, tuy vẫn có chút e sợ anh, nhưng cô biết có những chuyện nếu không nói ra, sẽ khiến cho rất nhiều người phải hối hận.
"Anh là bạn trai của Vi Vi?" Lăng Giao lấy hết can đảm lên tiếng.

Phó Tuần ngước lên nhìn cô trước, sau đó không khỏi cảm thán:"Cô bé, bệnh viện chúng tôi không có khoa nào chuyên sâu về phẫu thuật thẩm mĩ đâu! Tôi có vài người bạn bên nước K, bên đó rất phát triển về vấn đề này, cô cần tôi giới thiệu không?"
Lăng Giao:"..."
Con bà nó chứ! Cô nên đi tẩy trang trước khi nói chuyện với mấy tên đàn ông không có mắt nhìn người này không?
"Tôi hỏi! Anh có phải là bạn trai của Mộ Nhược Vi không?!" Lăng Giao cô giữ bình tĩnh hỏi lại.
Lần này thì Tịch Cảnh Dương cũng chịu ngước lên nhìn cô.
"Phải thì đã sao? Không phải thì thế nào?"
Lăng Giao liền cười lớn:"Ha ha ha! Quả thực Vi Vi nói không sai! Anh so với tra nam chẳng khác nhau là mấy! Nếu thích tại sao không dám nói thích? Vì sao cứ khiến cô ấy chịu tổn thương vì anh chứ? Một tên đàn ông như anh, còn có thể hèn nhát đến mức nào nữa!"
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi