STRAWBERRY VỊ MÙA HÈ

<< Chúng ta >>

31.7.2020

Mùa hè tuổi 16 bao giờ cũng nhiệt huyết, chúng ta có thể vô tư cười đùa, mặc cho cái oi ả của buổi chiều hè thiêu đốt, mãi đến vài năm sau này, ngọn lửa ấy vẫn sẽ luôn cháy bỏng trong mỗi chúng ta.

Gửi đến tuổi 16 của tôi và bạn.

———

Tống Giai Hòa là kiểu “con nhà người ta” mà những người lớn thường hay treo trên miệng.

Mỗi lần mấy vị phụ huynh ở tầng dưới của tiểu khu hóng gió, nói về tình hình gần đây của con mình, cô luôn là người hay xuất hiện trong đó, hơn nữa đa phần đều là lời khen.

Thành tích tốt, nhân cách tốt, hầu như năm nào cũng là học sinh ba tốt, năm ngoái còn đạt giải trong cuộc thi Vật lý cấp thành phố… vân vân và mây mây.

Chỉ có một điều là chưa từng có ai khen ngợi vẻ ngoài của cô.

Con gái nhà người ta, ít nhất cũng được khen là dễ thương tốt bụng khi không có gì để đáng để khen.

Chỉ có Tống Giai Hòa, đến cái ưu điểm vui vẻ nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cũng là sau khi người khác nghĩ không ra nên đánh giá bề ngoài của cô như thế nào nên mới nặn ra từ kẽ răng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẻ ngoài của cô thật sự không có gì đáng để mọi người khen ngợi cả.

Cao 1m65, nặng gần 80kg, cả người trên dưới bị mỡ bao bọc, nhẹ nhàng nhảy trong nhà một cái là người tầng dưới sẽ lập tức lên khiếu nại.

Từ tiểu học cho đến bây giờ, Tống Giai Hòa vẫn luôn là con ngoan trong mắt thầy cô giáo và phụ huynh.

Đồng thời, cũng là “đồ béo phì” trong mắt các bạn.

Lúc mới lên cấp 3, Tổng Giai Hòa cứ đến trường rồi tan học như thường, chưa từng cảm giác được gì.

Cho đến một ngày, sau khi tiết Sinh học kết thúc, cô đột nhiên phát hiện đa số con gái trong lớp đều vẫn thế, đặc điểm của con gái dậy thì thành công là cơ thể mềm mại, cần cổ thon dài, dáng người cao gầy, cong môi cười lên khiến người khác như tắm trong gió xuân.

Nhìn lại bản thân, thậm chí đến cả đồng phục nam tăng size lớn cô cũng không mặc vừa.

Lần đầu tiên trong lòng Tống Giai Hòa sinh ra chút buồn bực, đến cơm tối cũng không có tâm trạng ăn.

Lúc về nhà thì đã là sáu giờ rưỡi rồi, cô đi đến cửa cầu thang, thấy cửa nhà đối diện đang mở, một đôi giày đá bóng của con trai được để xiêu vẹo ngay trước cửa.

Cô nhìn chằm chằm đôi giày dính đầy bụi kia một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra chuyện chính. 

Tống Giai Hòa bỏ cặp vào trong nhà, cầm lấy cuốn sổ ghi chú rồi đẩy cửa ra ngoài lần nữa, đến cửa phòng đối diện, gõ một cái: “Có ai không?”

Qua một lát, trong phòng vang lên âm thanh: “Không có.”

Giọng nói quen thuộc của chàng trai làm cô quyết tâm thay đổi hướng giày đi vào phòng, Tống Giai Hòa quan sát xung quanh, dừng lại ngay trước cửa phía sau phòng khách, đứng ngay ngắn: “Hôm nay cô giáo hỏi sao cậu không đi học?”

“Tôi có việc, đâu có rảnh mà đi nghe mấy bà cô đó khoe chữ.”

Giọng nói của Thẩm Vị vang lên rõ ràng trong phòng, Tống Giai Hòa lấy can đảm đẩy cánh cửa đang khép hờ kia ra, thò đầu vào trong nhìn.

Một bóng lưng dày rộng đang cúi xuống tìm thứ gì đó, anh mặc một chiếc áo gile bò màu xanh đậm, trên cánh tay trái có một hình xăm dài, một chuỗi dây xích to như ngón tay cái treo bên quần trái, đung đưa theo động tác của anh.

Nếu không phải vì âm thanh quá quen thuộc, có khi lúc đó cô đã gọi 110 cầu cứu rồi.

Tống Giai Hòa đang do dự, thăm dò gọi một tiếng: “Thẩm Vị?”

Chàng trai quay lại, trong tay đang cầm đồ bơm bong bóng không biết lấy từ đâu ra, nhìn cô một cái: “Sao vậy, mới ba ngày không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi à?”

“Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, trên tay là…”

May là gương mặt của Thẩm Vị dễ nhận biết, đa số người bình thường sau khi chỉnh ảnh cũng không thể đẹp được như thế, nếu không Tống Giai Hòa thật sự không nhận ra rồi.

Thẩm Vị cười cười, giơ cánh tay xăm trổ lên: “Cậu nói cái này à, đã nghe tới Thanh Long rời biển bao giờ chưa?”

Tống Giai Hòa vẻ mặt ngơ ngác lắc lắc đầu.

“Được rồi, nói với cậu thì cậu cũng không hiểu, tìm tôi có việc gì?”

“Cô giáo bảo tôi đưa bài làm của bài thi hôm trước cho cậu, còn có bài tập…”

“Mấy cái này à…” Thẩm Vị cắt ngang cô, tùy tiện chỉ tay: “Cậu đặt đó đi.”

Tống Giai Hòa đặt bài làm cùng với vở ghi chú lên trên một góc bàn dễ thấy, trước khi đi dặn anh nhớ xem: “Tôi đã ghi lại những trọng tâm mà cô giáo giảng trong ba ngày qua rồi, cậu nhớ xem, còn có, kiểm tra tuần này đã dời sang buổi tối thứ sáu rồi, đừng quên đó.”

“Biết rồi.” Thẩm Vị vẫn đang bận tìm đồ, tùy tiện trả lời cô một câu.

Cũng không biết có thật sự nghe thấy không nữa.

Sau khi nhắc nhở, Tổng Giai Hòa không ở lại lâu thêm nữa, lúc đi đến cửa phòng khách, một đồ vật hình vuông thu hút tầm mắt cô – một cái cân màu trắng sữa.

Từ lúc Tống Giai Hòa tăng cân đến giờ, mẹ Tô lập tức cất hết tất cả những thứ có thể cân được trong nhà.

Theo lời bà nói thì là: “Béo gì chứ, không phải chỉ là người thêm chút thịt thôi sao, lên cấp 3 vất vả là ốm được rồi.”

Tuy nhiên, Tống Giai Hòa đã nghe câu nói này từ tiểu học cho đến cấp 2, đến tận bây giờ, một cân cô cũng không xuống nổi.

Thậm chí cảm giác như cân nặng không những không đi xuống mà còn có xu hướng tăng lên.

Tống Giai Hoa đứng bên cái cân một lúc, trong lòng nghĩ cân thử một chút, xem thử bây giờ cô nặng bao nhiêu rồi xuống.

Cô cởi giày, bước lên cân, còn chưa nhìn rõ con số thì lại nghe tiếng bước chân đi lại trong phòng.

Tống Giai Hòa giật mình, lập tức nhảy xuống.

Thẩm Vị xuất hiện ở cửa, nhìn thấy hành động của cô, đi qua, đứng khoanh tay cạnh chiếc tủ ở huyền quan nhìn lướt qua cô: “Yo, gần đây ăn uống tốt phết!”

Tống Giai Hòa đang kéo cửa ra ngoài, nghe thấy lời này lập tức nhớ đến dáng người thon thả của các bạn nữ cùng lớp, không biết tại sao mặt đột nhiên nóng lên.

Cô dời tầm mắt, tức giận nói một câu: “Cần cậu quan tâm chắc.”

“Tôi không thèm quan tâm đâu.” Nụ cười trên mặt Thẩm Vị biến mất, hắn duỗi tay, một cái trâm cài áo hình trái dâu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay khắc họa những đường vân thật sâu.

“Cái này trả cậu, rơi trong phòng của tôi.”

———

Thẩm Vị và Tống Giai Hòa lớn lên trong cùng một viện, từ tiểu học đến cấp 2 có quan hệ khá tốt, lúc Thẩm Vị chuyển trường, Tống Giai Hòa còn cảm thấy mất mát một thời gian.

Suy cho cùng thì cũng ở trong một môi trường xa lạ, người cô quen biết chỉ có một mình Thẩm Vị.

Sau đó đợi đến khi lên cấp 3, cuối cùng hai người cũng trở thành bạn cùng trường, lại cơ duyên xảo hợp ngồi cùng bàn, nhưng không hiểu sao, quan hệ lại dần dần xa cách.

Cùng ở chung một tiểu khu, ở đối diện không đến năm bước chân, trừ việc ra cửa chạm mặt chào hỏi nhau một tiếng, lúc lên lớp Thẩm Vị tìm cô mượn vở ra thì cũng không trao đổi gì thêm nữa.

Giống như Thẩm Vị nói, cô không hiểu.

Không chỉ có một số lời nghe không hiểu, còn có hành vi trốn học gần đây của Thẩm Vị, cũng làm cho Tống Giai Hòa càng không hiểu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người bọn họ đã trở thành hai đường thẳng song song không hề giao nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi