SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Có lẽ bất kỳ ai bị món nợ ba mươi tỷ treo trêи đầu cũng ngày đêm ăn ngủ không yên, sớm lo lắng đến bạc cả đầu. Cô tùy ý ăn ngủ như thế này, cũng coi như là cầu được ước thấy rồi.

Hả?

Chị Tố Trân choáng váng vì những câu hỏi quá thật thà của Tiêu Mộng.

Tiền sao?

Tình nhân bí mật nhỏ bé của Tổng giám đốc Trần ăn thứ đồ gì mà vẫn cần quan tâm đến tiền sao?

Chẳng trách chẳng trách.

"Ồ, đồ ăn ở đó thực ra không đắt lắm. Tiền ăn một bữa cũng chỉ 150 ngàn là đủ, đồ uống, rau xanh, món ăn phụ đều có, cũng khá phù hợp."

"A!" Tiêu Mộng khoa trương hét to lên, không thục nữ chút nào: "Vậy là quá đắt rồi! Tận 150 ngàn! Đủ tiền ăn cho cả gia đình nhà em trong một ngày…"

Câu cuối cùng là cô tự mình thì thầm, Chị Tố Trân cũng không nghe rõ, nhưng những lời trước đó đã đủ làm cô ấy ngạc nhiên.

Tiền ăn trưa 150 ngàn có quá đắt không?

Hu hu, thực sự còn có người sống tốt hơn cô ấy phải không?

Đi xuống cầu thang, Tiêu Mộng vẫy tay với Chị Tố Trân: "Chị Tố Trân, chị đi ăn cơm cà ri của chị đi, em muốn đi dạo phố mua sắm, đến mấy gian hàng nhỏ xem xem có thứ gì đó để ăn như mì gạo hay hoành thánh không? Tạm biệt."

Đôi mắt của chị Tố Trân từ mở to như cái chuông lớn, vẫy tay, muốn hét thật to, lại cảm thấy rằng điều đó sẽ làm tổn hại đến thân phân tầng lớp trí thức của mình: "Ê, Mộng, chị mời em, bữa cơm này chị mời em được không…"

Nhưng Tiêu Mộng đã chạy đi bằng tốc độ của một con thỏ không còn bóng dáng.

"Bây giờ tôi là một người nghèo, một người nghèo kiết xác! Tôi muốn học cách tiết kiệm, chắt chiu từng ngàn một, hoàn trả lại cho Trần gấu xấu xa đó! Nói đi nói lại, người đàn ông xấu xa họ Trần này cũng là kẻ thù lớn của tôi, nếu không phải anh ta độc ác như vậy thì tôi cũng không quá thê thảm như thế này. Mặc dù trong nhà không có tiền, nhưng cũng chưa từng bị lâm vào cảnh nợ nần. Trần gấu xấu xa, tôi và anh không đội trời chung!!"

Tiêu Mộng vừa đi trêи đường vừa lẩm bẩm.

"Ách xì!"

Trần Tư Khải cầm lấy khăn giấy, khẽ cúi đầu xuống, dừng lại và hắt hơi rất lịch lãm.

"Tư Khải, anh bị cảm lạnh à? Haha, bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng thấy anh bị bệnh, có phải cô gái đó khiến anh quá mệt mỏi phải không, vắt kiệt sức lực của anh à?"



Kim Lân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhếch mép cười.

Ai cũng không thể ngờ rằng, hai trong năm vị vua kim cương nổi tiếng nhất tại thành phố bản địa ăn một bữa cơm mà cần phải gọi hơn chục món ăn, mà hoàn toàn chỉ giống như ngắm hoa, cả hai người đều là những người không động đến nhiều đố ăn, dường như mất hứng thú với việc ăn uống vậy.

Người phục vụ xoắn xuýt, món ăn thơm ngon như thế lại sao đến một cọng rau cũng không động vào.

"Sao lại bị cảm lạnh chứ, không biết tên khốn kiếp nào đang mắng sau lưng tôi thế."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi