SỰ ẤM ÁP CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Tiêu Mộng bịt mũi, đứng phía sau vỗ lưng cho Bạch Mị,

Lại vừa quan tâm hỏi: “Chị Mị, chị không sao chứ?

Có cần đến bệnh viện không?

Chị Mị? Có cần vào trong nghỉ ngơi tý không?

Chị Mị, chị không sao chứ?”

Bạch Mị nôn sạch rượu trong dạ dày ra,

Đến đồ ăn lúc tối cũng nôn sạch,

Lúc này cô ta mới thở hắt ra,

Lắc đầu, ê a nói:

“Chị khó chịu… về nhà…

Bắt xe về nhà… Ừ, đó không gọi là nhà,

Đó là nhà trọ, Mộng, đưa chị về nhà trọ.”

Tiêu Mộng gật mạnh đầu, nói: “Ừ, ừ, vâng.”

Hai người đỡ nhau, bắt được một chiếc xe taxi,

Bạch Mị mơ màng nói ra một địa chỉ, xe taxi xuất phát.

Cũng không tính là quá xa, chưa đến 10 phút đi đường,

Đã đến nơi Bạch Mị trọ.

Là khu kết hợp giữa thành thị và nông thôn, môi trường rất bẩn, cũng rất bừa bãi,

Có thể nhìn thấy rác ở khắp nơi,

Còn có từng đám thanh niên ra vào chơi đùa.

“Chị Mị, không sao chứ?

Đi thế nào? Chị chỉ đường…”

Tiêu Mộng tiếc tiền taxi, đỡ Bạch Mị đi vào trong ngõ.

“Bên này… đi bên này…”

Bạch Mị cũng coi như đã khá tỉnh táo,

Thế nhưng nôn sạch đồ trong bụng, rất khó chịu,

Đầu nặng trịch, cả người đều bất giác tựa lên người Tiêu Mộng,

Đè nặng khiến Tiêu Mộng gần như không thở nổi,

Mệt giống như trâu đi cày,

Lúc này mới đưa Bạch Mị lên đến tầng 2 nhà trọ.

“Trời ơi, mẹ ơi!

Tôi chết mất, sắp chết rồi…

Mệt chết mất… mệt chết mất…

Tôi phải bày tỏ sự tôn trọng cao quý nhất với các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy,

Sao người ta có thể vác người từ trong biển lửa ra chứ?

Chị Mị à, em cảm thấy, tim em sắp mệt đến chết rồi.”

Vừa quay đầu, liền phát hiện, Bạch Mị còn chưa cởi quần áo,

Cũng chưa tắm rửa, nằm nghiêng người trên chiếc giường đơn, cô ta đã ngủ mất rồi.

“Này, ngủ nhanh thế sao,

Cũng quá nhanh rồi chứ?

Em nói này chị Mị… Chị Mị?

Trời ơi, chị cũng không rửa mặt đi?

Cũng không cởi quần áo?

Nhìn cả người toàn mùi rượu này xem!”

Tiêu Mộng nhíu mày, ngửi mùi trên người Bạch Mị, không khỏi bĩu môi.

CHƯƠNG 87 UY HIẾP CÔ

Tiêu Mộng bịt mũi, đứng phía sau vỗ lưng cho Bạch Mị,

Lại vừa quan tâm hỏi: “Chị Mị, chị không sao chứ?

Có cần đến bệnh viện không?

Chị Mị? Có cần vào trong nghỉ ngơi tý không?

Chị Mị, chị không sao chứ?”

Bạch Mị nôn sạch rượu trong dạ dày ra,

Đến đồ ăn lúc tối cũng nôn sạch,

Lúc này cô ta mới thở hắt ra,

Lắc đầu, ê a nói:

“Chị khó chịu… về nhà…

Bắt xe về nhà… Ừ, đó không gọi là nhà,

Đó là nhà trọ, Mộng, đưa chị về nhà trọ.”

Tiêu Mộng gật mạnh đầu, nói: “Ừ, ừ, vâng.”

Hai người đỡ nhau, bắt được một chiếc xe taxi,

Bạch Mị mơ màng nói ra một địa chỉ, xe taxi xuất phát.

Cũng không tính là quá xa, chưa đến 10 phút đi đường,

Đã đến nơi Bạch Mị trọ.

Là khu kết hợp giữa thành thị và nông thôn, môi trường rất bẩn, cũng rất bừa bãi,

Có thể nhìn thấy rác ở khắp nơi,

Còn có từng đám thanh niên ra vào chơi đùa.

“Chị Mị, không sao chứ?

Đi thế nào? Chị chỉ đường…”

Tiêu Mộng tiếc tiền taxi, đỡ Bạch Mị đi vào trong ngõ.

“Bên này… đi bên này…”

Bạch Mị cũng coi như đã khá tỉnh táo,

Thế nhưng nôn sạch đồ trong bụng, rất khó chịu,

Đầu nặng trịch, cả người đều bất giác tựa lên người Tiêu Mộng,

Đè nặng khiến Tiêu Mộng gần như không thở nổi,

Mệt giống như trâu đi cày,

Lúc này mới đưa Bạch Mị lên đến tầng 2 nhà trọ.

“Trời ơi, mẹ ơi!

Tôi chết mất, sắp chết rồi…

Mệt chết mất… mệt chết mất…

Tôi phải bày tỏ sự tôn trọng cao quý nhất với các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy,

Sao người ta có thể vác người từ trong biển lửa ra chứ?

Chị Mị à, em cảm thấy, tim em sắp mệt đến chết rồi.”

Vừa quay đầu, liền phát hiện, Bạch Mị còn chưa cởi quần áo,

Cũng chưa tắm rửa, nằm nghiêng người trên chiếc giường đơn, cô ta đã ngủ mất rồi.

“Này, ngủ nhanh thế sao,

Cũng quá nhanh rồi chứ?

Em nói này chị Mị… Chị Mị?

Trời ơi, chị cũng không rửa mặt đi?

Cũng không cởi quần áo?

Nhìn cả người toàn mùi rượu này xem!”

Tiêu Mộng nhíu mày, ngửi mùi trên người Bạch Mị, không khỏi bĩu môi.

CHƯƠNG 87 UY HIẾP CÔ

Tiêu Mộng bịt mũi, đứng phía sau vỗ lưng cho Bạch Mị,

Lại vừa quan tâm hỏi: “Chị Mị, chị không sao chứ?

Có cần đến bệnh viện không?

Chị Mị? Có cần vào trong nghỉ ngơi tý không?

Chị Mị, chị không sao chứ?”

Bạch Mị nôn sạch rượu trong dạ dày ra,

Đến đồ ăn lúc tối cũng nôn sạch,

Lúc này cô ta mới thở hắt ra,

Lắc đầu, ê a nói:

“Chị khó chịu… về nhà…

Bắt xe về nhà… Ừ, đó không gọi là nhà,

Đó là nhà trọ, Mộng, đưa chị về nhà trọ.”

Tiêu Mộng gật mạnh đầu, nói: “Ừ, ừ, vâng.”

Hai người đỡ nhau, bắt được một chiếc xe taxi,

Bạch Mị mơ màng nói ra một địa chỉ, xe taxi xuất phát.

Cũng không tính là quá xa, chưa đến 10 phút đi đường,

Đã đến nơi Bạch Mị trọ.

Là khu kết hợp giữa thành thị và nông thôn, môi trường rất bẩn, cũng rất bừa bãi,

Có thể nhìn thấy rác ở khắp nơi,

Còn có từng đám thanh niên ra vào chơi đùa.

“Chị Mị, không sao chứ?

Đi thế nào? Chị chỉ đường…”

Tiêu Mộng tiếc tiền taxi, đỡ Bạch Mị đi vào trong ngõ.

“Bên này… đi bên này…”

Bạch Mị cũng coi như đã khá tỉnh táo,

Thế nhưng nôn sạch đồ trong bụng, rất khó chịu,

Đầu nặng trịch, cả người đều bất giác tựa lên người Tiêu Mộng,

Đè nặng khiến Tiêu Mộng gần như không thở nổi,

Mệt giống như trâu đi cày,

Lúc này mới đưa Bạch Mị lên đến tầng 2 nhà trọ.

“Trời ơi, mẹ ơi!

Tôi chết mất, sắp chết rồi…

Mệt chết mất… mệt chết mất…

Tôi phải bày tỏ sự tôn trọng cao quý nhất với các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy,

Sao người ta có thể vác người từ trong biển lửa ra chứ?

Chị Mị à, em cảm thấy, tim em sắp mệt đến chết rồi.”

Vừa quay đầu, liền phát hiện, Bạch Mị còn chưa cởi quần áo,

Cũng chưa tắm rửa, nằm nghiêng người trên chiếc giường đơn, cô ta đã ngủ mất rồi.

“Này, ngủ nhanh thế sao,

Cũng quá nhanh rồi chứ?

Em nói này chị Mị… Chị Mị?

Trời ơi, chị cũng không rửa mặt đi?

Cũng không cởi quần áo?

Nhìn cả người toàn mùi rượu này xem!”

Tiêu Mộng nhíu mày, ngửi mùi trên người Bạch Mị, không khỏi bĩu môi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi