SỰ AN BÀI LỚN NHẤT CỦA TRỜI CAO

Sóng comment vừa cười khùng vừa nể tình phối hợp:

—— nhất định sẽ đi nhất định sẽ đi, không đi thì có lỗi với hai chiếc áo phao giữa mùa hè của anh quá

—— ngày 01/10 ra rạp xem tác phẩm đính ước《 Muốn khắc ghi 》 của Thần Dụ nhé!!!

—— Ra rạp ngày Quốc Khánh, không gặp không về!

…………

Thẩm Tuyển Ý hân hoan hớn hở quảng cáo xong xuôi, quay đầu hỏi tổ đạo diễn đang hoang mang ra mặt: “Chúng ta lên đảo được chưa?”

Đạo diễn: “…… Lên đi.”

Anh ôm cái cổ áo dày dặn, giữ chặt Triệu Ngu đang che mặt bên cạnh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước đến cạnh cảng. Con thuyền nhỏ đã được chuẩn bị ổn thoả, Thẩm Tuyển Ý nhảy lên trước, giẫm một chân vào bên cạnh, dang hai tay bế Triệu Ngu đang ngồi xổm trên bờ xuống.

Khán giả đều sợ ngây người vì tư thế này của anh:

—— Vỗn lài giẫm chân như thế mà vẫn vững được hả đang ở trên thuyền đấy!

—— tám múi cơ bụng có phải là luyện chay đâu, lực cánh tay trâu phết đấy

—— a a a a muốn được Thẩm Tuyển Ý nâng lên cao!!!

—— Năng lực bạn trai của bé Tuyển MAX rồi!

—— Tui đột nhiên nhớ ra tên của họ được viết trên chỗ cao nhất của tường ước dưới sao. Trước đây tui còn hoài nghi họ đôn giá trèo lên, thật ra là bé Tuyển giơ Ngu Ngu lên để viết chứ gì!

—— Lầu trên phá được án rồi!!! Nhất định là như thế đấy!

—— đột nhiên cảm thấy kabedon với bế công chúa cũ quá rồi, mị muốn được nâng lên cao!!!

—— Tui lệnh cho hai anh chị bế nhau như vậy mãi đi không được buông ra!

……

Con thuyền nhỏ khẽ lung lay, hai người quay phim cũng đuổi theo cùng. Nhân viên công tác phân phát áo cứu sinh, Triệu Ngu vội cởi hai chiếc áo phao trên người bạn trai xuống.

Mới qua một lát mà một lớp mồ hôi đã phủ trên cổ anh. Triệu Ngu lau cho anh bằng mu bàn tay, lại vén tóc tơ ở gáy anh lên, ghé sát lại gần thổi thổi.

Sóng comment đều nói Triệu Ngu đang độ tiên khí.

Mọi người mặc áo cứu sinh cẩn thận rồi chính thức xuất phát. Tiếng động cơ nổ vang vọng xa xa, chiếc thuyền nhỏ vẽ ra một vằn nước thật dài trên mặt biển lam nhạt. Hòn đảo họ phải sinh tồn cũng không cách cảng bao xa, toàn bộ vùng biển dùng để ghi hình thật ra là một vùng biển cạn, bảo đảm tính an toàn.

Con thuyền nhỏ rời cảng, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn, không khí trong lành, nước biển xanh thẳm sáng trong, có thể thấy bầy cá bơi qua rõ ràng. Thẩm Tuyển Ý nhìn bầy cá chằm chằm, Triệu Ngu ngắm nghía anh mấy cái, “Lại muốn nuôi cá à?”

Sóng comment: 【 Người đam mê nuôi cá nhưng lại có thể chất toàn nuôi chết cá, tự dưng không biết nên thương người hay thương cá 】

Thẩm Tuyển Ý dường như cũng nhớ ra những chú cá bị mình nuôi chết năm ấy, buồn bã lắc lắc đầu: “Thôi, khỏi vạ chúng nó.” Anh quay đầu lại nhìn, sự buồn bã lại bị thay thế bởi ý cười lấp lánh: “Nuôi em là được rồi.”

Triệu Ngu lườm anh: “Em có phải là cá đâu!”

Thẩm Tuyển Ý: “Sao lại không phải?” Anh cười hì hì chải phần tóc mái bị gió biển thổi loạn cho cô: “Mỹ nhân ngư.”

(Ngu (tên của Triệu Ngu – Ngư (cá) đồng âm.)

Sóng comment đều đánh một tràng dấu ba chấm:

—— lưu lượng hàng top nhà các anh chị đều yêu đương thế này hả?

—— Quê vãi!!! Bé cưng! Con tán gái lúa vl!!! Con có thể thả thính Tây Tây chút được không!

—— Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc cũng nuôi được một em Cá không chết được rồi ( không phải…)

—— Người khác nuôi Ngư, anh nuôi Ngu, trâu đấy

……

Con thuyền nhỏ chạy chưa được bao lâu, hòn đảo tọa lạc trên mặt biển đã rõ ràng trước mắt. Biết hôm nay có khách mời tạm thời tới, năm vị MC đã chờ sẵn trên bờ biển để chào đón.

Họ cũng không biết hôm nay ai tới, vừa chờ vừa lật đá tìm cá tôm cua sò trên bờ cát để làm đồ ăn. Họ vốn đang hi hi ha ha, nhưng khi thấy rõ hai người đi xuống từ thuyền là ai, năm người đều hơi lặng đi.

Cô gái trẻ nhất đoàn – Hoàng Tiểu Hoảng – là người đầu tiên kích động nhảy lên: “Em chính mắt nhìn thấy thuyền em ship này!!!”

Sức ảnh hưởng của Triệu Ngu và Thẩm Tuyển Ý đều cao hơn năm vị MC ở đây, huống chi ai cũng biết sau khi công khai, độ hot của họ còn phải tăng gấp đôi. Họ tới tham gia chương trình, có thể tưởng tượng được rating của phòng live stream lại tăng điên cuồng rồi.

Hoàng Tiểu Hoảng ôm một đống vỏ sò vọt tới trước mặt hai người vừa xuống thuyền, kích động đến độ giẫm ra mấy cái hố trên bờ cát: “Chị Tiểu Ngu! Anh Tuyển Ý! Em thích anh chị lắm ạ! Chúc mừng anh chị đã về một nhà! Hy vọng hai anh chị đầu bạc răng long ạ!”

Xem ra dù đã lưu lạc lên hoang đảo thì vẫn bị fan couple Thần Dụ ám.

Năm vị MC nhiệt tình hoan nghênh hai người đến đây. Nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý xách theo áo phao trên tay, anh giai lớn nhất đoàn – Dương Vinh còn khen anh: “Có cái này rồi thì đêm xuống hai đứa sẽ không bị lạnh nữa. Mấy khách mời trước đều mắc cảm do lạnh quá đấy.”

Hoàng Tiểu Hoảng ở bên cạnh nhiệt tình hỏi: “Chị Tiểu Ngu, anh chị ăn sáng chưa? Chưa ăn thì chị cứ nói, về trại em sẽ nấu canh nghêu sò cho chị ăn!”

Triệu Ngu thấy lạ, nhướng mày: “Không phải sinh tồn nơi hoang dã sao? Còn được ăn canh nghêu sò cơ à?”

Hoàng Tiểu Hoảng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đó là 2 season trước! Season này bọn em đều tiến hóa rồi.” Cô bé xa hoa vung tay lên: “Không phải chém gió đâu nhé, cả đảo này là của bọn em rồi đấy! Có thể nói là ăn nhậu chơi bời đầy đủ mọi thứ!” Cô bé tha thiết nhìn hai người: “Anh chị tới đây thì coi như đi nghỉ, tiện thể tuyên truyền phim ạ!”

Thẩm Tuyển Ý ôm vai Triệu Ngu, hân hoan hớn hở chậc lưỡi: “Vậy thì ngại quá.”

Sóng comment: Vậy anh cũng thể hiện ra mặt là ngại ngùng chút coi!

Dương Vinh ở bên cạnh bồi thêm: “Đảo này cũng không được hay hớm như lời Tiểu Hoảng, chẳng qua không cần màn trời chiếu đất, vẫn có thể no bụng được.”

Sóng comment cười ầm ĩ, sôi nổi tỏ vẻ cái tướng chèo thuyền của Hoàng Tiểu Hoảng chính là mị đây chứ đâu.

Trại chính của năm vị MC là ở trong một hang núi lớn trên đảo. Hang núi do thiên nhiên tôn tạo, có nước ngọt nhỏ giọt theo vách núi, là nguồn nước uống của năm người.

Trải qua hành trình quần cư hơn mười ngày, hang núi đã được cải tạo đầy hơi thở của đời sống. MC biết hôm nay có khách mời tạm thời lên đảo, nên đã chuẩn bị cả giường phủ lá dừa.

Bởi vì các khách mời trước đó đều cùng giới tính, hai chiếc giường được chuẩn bị lần này cũng kê sát bên nhau. Dương Vinh nói: “Trước đây không biết hai đứa tới, hay là Tiểu Hoảng, cháu đổi chỗ với Tuyển Ý nhé.”

Hoàng Tiểu Hoảng tức khắc siết nắm tay: “Tại sao lại phải đổi ạ? Yêu nhau thì ngủ cạnh nhau có sao đâu ạ, với lại có phải chung giường đâu!”

Sóng comment: 【 Tiểu Hoảng làm tốt lắm! 】

Dương Vinh ném cho hai người một ánh mắt dò hỏi, Triệu Ngu thì lại rất thoải mái: “Không phiền đâu, cứ vậy đi ạ.”

Sóng comment hỏi: Cho nên tối nay tụi tui có thể mong chờ một màn ngủ chung chăn gối hông?

Thẩm Tuyển Ý ném áo phao lên giường, MC bắt đầu đưa khách mời mới đi làm nhiệm vụ vồ mồi của hôm nay. Dân lấy ăn làm trời, chuyện quan trọng nhất của sinh tồn nơi hoang dã là tìm cái ăn. Bởi vì đang giữa Hè, đồ ăn không để ngoài được, cho nên mọi người đều tìm đồ ăn hôm nào ăn luôn hôm đấy, cùng lắm là nuôi mấy con cá ở vũng nước nhỏ trước cửa hang.

Hôm nay khách mời mới tới, đương nhiên là phải thêm cơm.

Năm người đã rất quen thuộc với hoàn cảnh trên đảo, họ chia nhỏ nhiệm vụ cho từng người. Mọi người nhất trí kiên định sẽ để Thần Dụ được nghỉ phép, nên phân cho Thẩm Tuyển Ý và Triệu Ngu nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất.

Lên bờ cát lật đá tìm cá tôm cua sò là được.

Ánh nắng trên đảo dường như còn tươi tắn hơn trên đất liền. Suốt quãng đường đi, Thẩm Tuyển Ý cuốn những chiếc lá anh ngắt từ cây đại thụ xuống thành hình mũ, sau đó cười tủm tỉm đội lên đầu Triệu Ngu.

Sóng comment giây trước còn khen anh tinh tế săn sóc, ngay giây sau đã bị một cái comment mờ ám vắt qua màn hình làm trật tiết tấu:

—— Tại sao lại đội mũ xanh cho bạn gái thế?

(Đội mũ xanh lá: tiếng lóng của Tàu, nghĩa là bị cắm sừng)

Khán giả:???

Sau đó họ phát hiện anh không chỉ đội cho bạn gái, mà còn đội cho cả bản thân mình. Hai người đội hai cái mũ xanh lá trông chẳng ra làm sao, nắm tay nhau đi xuyên qua rừng dừa, đi tới bờ cát.

Ánh mặt trời chiếu lên hạt cát, phản xạ lại những tia sáng lấp lánh.

Triệu Ngu còn đang băn khoăn nên bắt đầu lật từ đâu, Thẩm Tuyển Ý đã đột nhiên quay đầu cười nói: “Lần đầu tiên ngắm biển với nhau.” Anh nắm tay cô nâng lên, viết nét ngang đầu tiên của chữ “Chính” lên lòng bàn tay cô, cười tủm tỉm: “Cứ đánh dấu trước vậy đã.”

(Chữ Chính: 正 có 5 nét. Người Trung Quốc hay dùng chữ này để đếm từ 1 đến 5, giống kiểu VN mình viết 4 cái vạch dọc rồi gạch chéo nó để đếm đến 5.)

Lòng bàn tay tê tê ngứa ngứa, Triệu Ngu nắm bàn tay lại, khi mở ra cũng viết thêm một nét sổ: “Vậy cũng đánh dấu lại lần đầu tiên nhặt vỏ sò trên bờ biển đi.”

Sóng comment:

—— Họ đang chơi cái trò con nít gì mà mị không biết hả?

—— Tuy rằng xem không hiểu lắm nhưng lãng mạn ghê

—— Có nghĩa là lần đầu tiên nào cũng phải đánh dấu lại hở? Vậy anh chị có đánh dấu lần đầu uỵch nhau không?

——??? Lầu trước chị nói gì bậy thế chị xéo ra ngoài cho em!

—— Các thím sống sai lắm

—— Quả cua xe này khét lẹt quá không kịp đội mũ bảo hiểm, em cực kỳ lo lắng bọn antifan sẽ tố chúng mình truyền bá pỏn trong phòng live stream

……

Thủy triều vừa lên hai hôm trước, sò hến cua ốc trên bờ cát rất nhiều, nếu mà tốt số có khi còn tìm được nhím biển. Nhưng hai người đều không phải là người lớn nên ở vùng biển, vẫn hơi khó khăn trong việc nhặt nhạnh mấy sinh vật biển này.

Triệu Ngu nhìn đống sò ốc mình nhặt, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tuyển Ý: “Cái này ăn được không?”

Thẩm Tuyển Ý cầm con cua chỉ to bằng móng tay cái của mình: “Cái của em thì anh không biết, nhưng con này của anh chắc có thể nấu canh nghêu sò đấy.”

Triệu Ngu buồn bã buông tiếng thở dài: “Nếu đôi ta lưu lạc hoang đảo, chắc sẽ bị chết đói mất thôi.”

Thẩm Tuyển Ý vặc lại ngay: “Sao thế được! Dù phải cắt thịt chính mình anh cũng không để em chết đói đâu!”

Triệu Ngu: “Ọe ——”

Khán giả cười gần chết vì hai người này:

—— Nắng trong cát trắng sóng tràn, không khí tốt đẹp thế này mà hai anh chị lại bàn chuyện này hở?

—— Lúc yêu đương hóa ra con trai con gái tui cũng không khác gì tui, trẻ con!

—— đây là dáng vẻ bình thường và chân thật nhất của các cặp yêu nhau đấy, vừa ngọt ngào vừa thấy gớm

……

Hai người không rành các loại hải sản, lại không thể tay không trở về, họ dứt khoát thấy gì thì cất hết vào cái rổ đan bằng lá dừa của khách mời. Nhưng rổ không có nắp đậy, hải sản đều còn sống, nên mấy con cua to bằng móng tay bò lổm ngổm khắp nơi.

Vì thế họ vừa bỏ vừa bắt, cả bờ cát in đầy những dấu chân vui vẻ của họ. Triệu Ngu bắt đến là hăng say, không để ý bị cát bay vào mắt, cô vội gọi anh: “Thẩm Tuyển Ý, cát vào mắt em rồi.”

Quần áo tay chân hai người dính toàn cát, Thẩm Tuyển Ý cọ mãi mà vẫn không sạch được, đành phải cong ngón tay lại, khẽ nâng cằm cô lên bằng khuỷu tay, “Đừng chớp mắt nhé, để anh thổi cho em.”

Triệu Ngu nghiêm mặt lại, mở to mắt ra, hốc mắt trợn đỏ cả lên, cô thúc giục anh: “Anh mau lên đi.”

Anh cúi đầu dí sát lại gần, thổi phù phù mấy cái, thổi đến độ Triệu Ngu chảy cả nước mắt.

Thẩm Tuyển Ý nói: “Chớp mắt đi, chảy ra là đỡ thôi.”

Triệu Ngu chớp chớp đôi mắt mấy lần, nước mắt hòa với cát trên mặt lượn xuống theo đường nét gương mặt cô. Tay anh toàn là cát, anh đành phải cúi đầu, cọ cọ má cô bằng trán mình, cọ hết cát xuống.

Triệu Ngu thử chớp mắt: “Hình như hết rồi.”

Bấy giờ anh mới buông ra, cầm chiếc rổ trên mặt đất lên bằng một tay, tay kia nắm lấy bàn tay dính đầy cát mịn khắp những kẽ ngón tay của cô: “Vậy đi thôi, cũng hòm hòm rồi, nhiều từng này có lẽ cũng nhặt ra được mấy con để ăn.”

Triệu Ngu vâng một tiếng, đi được mấy bước nhưng vẫn thấy mặt hơi khó chịu, cô lại chôn mặt lên vai anh cọ cọ.

Sóng biển vỗ ào lên đá ngầm.

Khán giả theo dõi live stream:…… Chúng ta rốt cuộc đang xem sinh tồn trên hoang đảo hay là gameshow yêu đương đây?

[HẾT CHƯƠNG 92]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi