SỰ BẤT QUÁ TAM

1.

Trong tầng ngầm đỗ xe, tôi mới rút chìa khóa ra, chưa kịp ngẩng lên thì Trình Thiên Tường bên cạnh đã vỗ vỗ tôi, giọng mang ý hưng phấn: “Đó không phải là Lạc Thừa Hãn với người yêu gã sao?”

Tôi nhướng mày nhìn về trước, cách hai chiếc xe, Lạc Thừa Hãn mặt mày lạnh nhạt nhìn người đối diện, không kiên nhẫn nói mấy câu thì quay đầu lên xe.

“Anh, tên Lạc Thừa Hãn này thật là…” Trình Thiên Tường vui vẻ tám chuyện, “Vợ chưa cưới gã là người đẹp quyến rũ vô cùng mà sao lần nào gã cũng có vẻ miễn cưỡng khi ở cạnh cô ấy thế nhỉ?”

Tôi liếc mắt nhìn Trình Thiên Tường, không mặn không nhạt nói: “Diễm phúc đó cho cậu, cậu có muốn không?”

Trình Thiên Tường lập tức an tĩnh như gà: “Xin lỗi, em sai rồi, không nhận nổi.”

Cả thành phố A lớn thế này, vòng quan hệ chúng tôi ai mà không biết đại tiểu thư nhà họ Dung tính tình thế nào, đẹp thì đúng thật là đẹp, ngạo mạn thì cũng là thật. Trình Thiên Tường thích những cô gái ngọt ngào, mềm mỏng, thích dòm ngó chuyện của Lạc Thừa Hãn thì nhìn cho vui nhưng nếu thật sự phải ở cùng Dung tiểu thư thì chắc cậu ta chạy trốn còn nhanh hơn Lạc Thừa Hãn.

Trong tháng này thì đây là lần thứ ba tôi gặp Lạc Thừa Hãn và em ấy cãi nhau. Tôi và Lạc Thừa Hãn xưa nay bất hòa, bình thường đều nhắm mắt làm ngơ, hiện giờ gần như ngày nào cũng gặp, tần suất cao đến mức tôi nghi ngờ hai người họ mỗi ngày đều đi loạn bên ngoài.

“Haizz trong nhóm tụi em nói hôm nay Lạc Thừa Hãn muốn đi tham gia tiệc rượu bên Dực Hiên kia,” Lạc Thừa Hãn cho xe chạy mất, Trình Thiên Tường kinh ngạc, “Không phải chứ, gã cứ thế vứt bạn gái mình ở đây?”

Tôi không nói gì, yên lặng tựa vào ghế, ngón trỏ gõ lên vô lăng, nhìn cô gái đứng phía trước. Bây giờ là mùa thu, trời đã gần chiều, nhiệt độ không được xem là ấm áp, em mặc bộ váy dạ hội mỏng manh, dung mạo vẫn thanh tú, cằm hếch cao, một lúc sau em xoay người như chuẩn bị đi.

Tôi ném túi tài liệu cho Trình Thiên Tường: “Xuống xe.”

Cậu ta luống cuống chụp lấy: “Làm gì?”

“Cô ấy không mang điện thoại, có lẽ cũng không lái xe,” tôi nói, “Cậu tự lên đi, lát nữa anh lên sau.”

“Sao anh biết…” Trình Thiên Tường trợn mắt, “Không đúng, anh, sao tự nhiên nay anh tốt vậy?”

“Mặc váy thế này sẽ không có túi, đồ đạc đều trong túi xách. Dù sao người ta cũng là con gái, gần đây anh có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với nhà họ Dung,” tôi liếc cậu ta, “Sao hả? Bình thường anh lạnh lùng lắm sao?”

“Thực ra cũng không hẳn,” Trình Thiên Tường gãi gãi đầu, quăng cho tôi ánh mắt đầy thông cảm, “Thôi được thôi được, em xuống trước, anh thì… tự cầu nhiều phúc đi.”

Tôi “Ừ”, chậm rãi lái xe ra phía ngoài bãi đỗ xe, chạy thẳng đến trước mặt em.

Em đi ra ngoài, chỉ là khi rời khỏi bãi đỗ xe thì vai rụt lại. Tôi hạ cửa kính xe xuống, gọi em: “Dung Trân.”

Em ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Mái tóc màu hạt dẻ gợn sóng càng làm chiếc cổ cao thêm trắng ngần, môi như hoa đào, răng trắng đều như vỏ sò, mi mày đẹp đẽ, tinh xảo như viên ngọc giá trị vô ngần.

- -- Nếu không có nước mắt ngân ngấn mi.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, bả vai đang rúm lại của em lập tức căng ra, sống lưng thẳng tắp, luôn kiêu hãnh như một con thiên nga trắng không bao giờ cúi đầu: “Tạ Chiêu Nam.”

“Trùng hợp vậy,” thấy nước mắt còn treo trên mi em, tôi dừng lại, hơi nghiêng đầu, lời định nói trong miệng đảo một vòng thành, “Cô Dung định tham gia tiệc rượu Dực Hiên à? Đã gặp thì tôi có thể đưa cô đi.”

… Có lẽ không ai biết, trước nay tôi không thể nhìn em khóc.

Dung Trân nghe vậy thì giống như con mèo xù lông, cảnh giác lùi về sau một bước, giọng kiêu ngạo: “Không cần.”

Đúng, lời này tôi cũng thấy hoang đường.

Mối quan hệ giữa tôi và Lạc Thừa Hãn không tốt, Dung Trân là vợ chưa cưới của anh ta, từ trước đến giờ cũng không thích tôi, tuy không đến nỗi phùng mang trợn má nhưng sự qua lại của chúng tôi rất ít, càng không nói đến việc tiện đường đưa người thế này.

Nhưng tôi lại không để ý chuyện hoang đường đó, cười cười nhìn em: “Cho dù trong lòng cô Dung tôi không phải là người tốt thì cũng không đến nỗi cô Dung không dám lên xe chứ?”

“Sao tôi lại không dám,” tính em không chịu nổi bị người khác khích tướng, trừng mắt nhìn tôi rồi kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, đóng cửa lại rồi hỏi tôi, “Anh cũng phải đi Dực Hiên?”

Tôi không thể nói không hề tiện đường, chỉ vì nhìn thấy em mặc bộ váy mong manh thì sợ em bị lạnh cóng, cũng không thể nói thấy em và Lạc Thừa Hãn cãi nhau, em bị Lạc Thừa Hãn bỏ lại, tôi chỉ đành đánh vô lăng, vừa tìm lý do trả lời: “Tôi không đi đến đó, nhưng gần đây Tạ gia đang tham gia đấu thầu dự án Thụy Lâm, cần gấp rút tìm người lôi kéo làm thân.”

“À,” Dung Trân khoanh tay, “Vậy anh tìm lầm người rồi, chuyện đấu thầu tôi không biết.”

“Thế à?” Tôi trả lời chiếu lệ, “Thật tiếc.”

Em không nói nữa, cụp mắt, lông mi dài như đôi cánh bướm. Nhưng đôi cánh bướm kia như bị thương, đậu trên cành cây khô, đẹp đẽ mà mong manh.

Em vẫn giữ tư thế lạnh lùng, tôi không tiện đưa ngay áo khoác cho em, chỉ đành không đổi sắc mặt mở điều hòa làm ấm trong xe.

Dung Trân bỗng gọi tên tôi: “Tạ Chiêu Nam.”

Tôi tập trung lái xe: “Hửm?”

“Có phải anh thấy rồi không?” Em hỏi tôi, “Tôi cãi nhau với Lạc Thừa Hãn.”

Lời này tôi phải tiếp lời thế nào?

Tôi còn đang tự hỏi, Dung Trân lại hỏi tôi: “Đính ước trong mắt đàn ông các anh rốt cuộc là gì? Tôi làm anh ấy mất mặt, không thể lên nổi mặt bàn sao?”

Vấn đề này lại muốn tôi trả lời thế nào?

Tôi nghe ra được sự oán giận của em, chỉ có thể nhắc nhở: “Cô Dung, cô hỏi tôi những điều này, bất kể tôi nói thế nào thì cũng vượt quá giới hạn.”

“Tôi biết!’ Em chợt cao giọng, mở to đôi mắt cực kỳ đẹp nhìn tôi, “Không có quan hệ tốt với anh ấy mới có thể nói thật, bạn bè anh ấy chỉ nói cho qua chuyện với tôi.”

Đến Dực Hiên.

Tôi dừng xe, nghiêm túc nhìn em: “Không bằng cô hỏi bạn bè của mình xem, đừng hỏi tôi, thân phận tôi không tiện.”

Tôi cảm thấy Lạc Thừa Hãn để một người con gái không mang điện thoại, không tiền trong bãi đỗ xe thì không ra gì, nhưng tôi không thể nói thẳng thừng với em như vậy, vì em cũng không vui khi nghe những lời đó.

Dung Trân thích Lạc Thừa Hãn. Thích rất nhiều năm, thích đến nỗi một đại tiểu thư kiêu ngạo như em mà tình nguyện rửa tay nấu canh, chén canh khó coi cùng đôi bao tay với đường may xiêu vẹo rối loạn là một trò cười nổi tiếng trong vòng quan hệ ở thành phố chúng tôi.

“Xuống đi,” tôi không nhìn em, “Cô Dung, tạm biệt.”

Khi em rời đi tôi còn đang nghĩ, thành phố này lớn thế như vậy, tuần tới không thể lại đụng mặt nhau nữa chứ?

Kết quả không như mong đợi, mười phút sau tôi gặp lại em.

Tôi ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, khi trở lại xe thì nghe cửa kính xe bị gõ gõ. Quay đầu nhìn thì thấy Dung Trân, vẫn bộ váy phong phanh, mũi lạnh đến hồng hồng, mắt cũng đỏ hồng, môi tái nhợt, không biết cọ vào đâu mà son đã trôi hết.

Tôi mở cửa xe, đi tới trước mặt em: “Cô Dung.”

“Đưa tôi về nhà,” giọng em khàn khàn, “Dự án Thụy Lâm kia tôi sẽ nói ba giao cho anh.”

“…”

Thời buổi này còn có việc tốt như thế? Làm tài xế hai chuyến thì có thể nhận được dự án hàng triệu tệ?

Tôi vừa định để em lên xe thì thấy người đi phía sau em -- Lạc Thừa Hãn vẻ mặt lạnh nhạt cùng mất kiên nhẫn bị hai người lôi lôi kéo kéo cùng xuống. Khi nhìn thấy tôi thì vẻ mặt cứng lại, sau đó nhanh chóng sầm mặt xuống, đi về phía bên này.

Tôi giật giật khóe môi: “Hay là cô quay lại nhìn xem?”

Em dừng lại, quả thực quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ hai giây thì quay lại, giọng không hề dao động: “Đưa hay không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt em, bình tĩnh nói: “Cô Dung, cô chắc chắn mình không hối hận?”

“Ừ,” em không khách sáo mở cửa xe ra, “Tôi lạnh, nhớ bật điều hòa.”

“… Tạ Chiêu Nam.” Lạc Thừa Hãn đi tới, vẻ đè nén lửa giận, một tay kéo Dung Trân, mắt lại không thèm nhìn em, “Sao anh lại ở đây?”

Trước khi tôi lên tiếng Dung Trân đã nói, giọng mỉa mai: “Anh không cần giả mù sa mưa đuổi theo xuống đây.”

“Dung Trân, cô gây chuyện đủ chưa,” Lạc Thừa Hãn nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng buộc tội, tựa như cực kỳ thất vọng, “Chính cô ở bãi đỗ xe giận dỗi nói không muốn đến, tôi mới đưa bạn nữ khác đi cùng. Cô gây rối vô cớ chưa nói, còn muốn ầm ĩ khiến tôi và Tiểu Hi mất mặt. Dung Trân, ít nhiều gì cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Dung, có thể kiềm bớt tính khí lại, đừng có vui giận thất thường, ngang ngược ương ngạnh như thế?”

Dung Trân như không tin nổi, nhìn chằm chằm anh ta, hốc mắt lại đỏ lên nhưng không nói một lời.

Những lời này thật sự khó nghe, tôi cau mày: “Lạc Thừa Hãn, trút giận trước mặt vị hôn thê mình hơi khó coi.”

“Anh xuất hiện ở đây cũng chẳng có ý đồ tốt lành gì,” Lạc Thừa Hãn lạnh băng, “Chuyện nhà người ta anh cũng quản, đúng là quản quá rộng.”

Tôi nhướng mày, nhìn thấy Lạc Thừa Hãn kéo Dung Trân muốn rời đi, cảm thấy vô vị, nghĩ thầm đúng là giao dịch thua lỗ.

Giây tiếp theo, tay áo tôi bị kéo kéo.

Giọng Dung Trân rất nhẹ, cảm giác yếu ớt rất ít thấy trên người em hiện ra: “Tôi muốn về nhà.”

Tôi cúi mắt nhìn ngón tay gầy guộc trắng nõn của em kéo áo tôi, im lặng một lúc lâu, “Ừ, lên xe đi.”

“Dung Trân!” Cuối cùng Lạc Thừa Hãn nổi giận, “Cô có ý gì? Cô là hôn thê của tôi, bây giờ muốn cùng đàn ông khác --- lại là Tạ Chiêu Nam đưa cô về nhà?”

Chát.

Một tiếng vang giòn, Dung Trân vung cho Lạc Thừa Hãn một cái tát.

Tuyệt!

Tôi huýt sáo trong lòng, rất lịch thiệp mở cửa xe cho em, sau đó thong thả nghe Dung Trân mắng hắn ta: “Tôi nói tôi phải về nhà! Anh đưa Tiểu Hi của anh cút đi cho tôi---”

Tiếng này khiến lòng người thoải mái, tôi lưu loát đóng cửa xe, cong môi với Lạc Thừa Hãn: “Ngài Lạc, tạm biệt.”

Thật ra bình thường tâm trạng Lạc Thừa Hãn không lộ rõ vẻ giận dữ như vậy, từ trước đến nay anh ta lãnh đạo ít lời, toàn thân luôn tỏa ra khí thế lạnh thấu xương, rất ít khi nổi nóng, cũng rất kiên nhẫn, hờ hững như một ma nơ canh. Duy chỉ có đối mặt với Dung Trân thì sự kiên nhẫn thường ngày của anh ta nhanh chóng tan thành mây khói, luôn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, phiền chán.

Vì vậy tôi thật sự không hiểu, thực ra Dung Trân thích anh ta vì điểm gì, lại còn thích suốt bao năm như vậy.

Dung Trân ngồi bên ghế phụ lái, sống lưng thẳng tắp từng từ xìu xuống. Bình thường em là người luôn chú ý hình tượng, bây giờ giống như một người cạn kiệt sức lực, không thể giả vờ được nữa. Rõ ràng ban nãy ánh mắt còn lạnh lùng tát người, hiện giờ lại suy sụy dựa vào đệm ghế, đáng thương như một chú mèo con bị vứt bỏ.

Tôi nhìn em, vốn muốn nói “Muốn quay lại Dực Hiên thì nói tôi,” cuối cùng vẫn không nói thành lời, chuẩn bị đưa em về nhà.

2.

Nhà họ Dung sống tại Minh Châu Đế uyển, đường về ngang qua sông Thanh Tùng. Bỗng nhiên em nói, “Dừng lại.”

Lấy tiền làm việc, hiện giờ Dung Trân là ‘papa’ bên A của tôi, em nói gì thì là cái nấy. Tôi nghe lời ngừng xe, dò hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi xuống xem chút.” Dung Trân nói với tôi.

Tôi nhìn cổ và bờ vai trần của em lộ ra, ngẫm nghĩ hỏi: “Cô muốn xem gì?”

Em không nói, dưới ánh đèn mờ tối, gương mặt nghiêng sáng ngời như ngọc trai, đẹp đẽ, cô độc.

Tôi thở dài: “Cô Dung à, muốn xem gì thì tôi lái xe đưa cô đi, đừng xuống xe, bị cảm lạnh không tốt.”

Em quay đầu, giọng không được vui, như nhìn xuyên qua tôi thấy gì đó mất hứng: “Đàn ông các anh có phải luôn chú ý đến những người phụ nữ xung quanh thế sao?”

Tôi nghẹn lời, bất đắc dĩ: “Dung Trân.”

Em nhìn tôi chăm chăm: “Sao?”

“Tôi không phải hôn phu của cô,” tôi khoanh tay, ung dung nhìn em, “Em trút giận lên tôi có phải là giận cá chém thớt không?”

Em sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì nghiêng mặt đi, hạ giọng xuống: “Tôi không có trút giận lên anh.”

“Được,” tôi gật đầu, “Bây giờ tôi trả lời vấn đề đó của cô, không phải.”

Em ngẩn ra: “Cái gì không phải?”

“Tôi không biết đàn ông khác thế nào,” tôi chậm rãi đáp, “Nhưng tôi thật sự không rỗi rảnh, tôi là người kinh doanh, chỉ quan tâm người đáng giá.”

“Tạ Chiêu Nam,” em trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng lên nhìn tôi, giống như lĩnh hội được điều gì, “Dự án Thụy Lâm kia rất giá trị phải không?”

“Đương nhiên.”

“Vậy đêm nay anh không chỉ có đưa tôi về,” em như lên tinh thần, hất hàm cao ngạo, “Nếu không tôi thiệt.”

“Cô Dung muốn tăng thêm điều kiện gì?” Tôi hơi buồn cười, chỉ tránh đi ánh mắt em để giấu đi, “Rửa tai lắng nghe.”

“Đưa áo khoác cho tôi,” em lập tức chìa tay ra như đã ủ mưu từ lâu, “Tôi muốn xuống xem đèn.”

Tôi: “…”

“Anh nói,” em vuốt tóc bên vành tai, giọng đương nhiên, “Cảm lạnh không tốt, anh muốn rút lại lời đã nói sao?”

“Không,” tôi cởi áo khoác đưa em, “Đi đi.”

Em vẫn nhìn tôi chằm chằm, không chớp mắt: “Anh định để tôi xuống dưới một mình à?”

Tôi: “Thì?”

Em thẳng thừng “Dưới đó tối lắm, còn không an toàn nữa, anh phải xuống với tôi.”

Tôi: “Dưới đó lạnh lắm, tôi cũng sợ cảm lạnh.”

“Anh…” Em nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người tôi, nuốt lời muốn nói xuống, “Thôi được rồi.”

Nhưng khi em đóng cửa lại thì thấy tôi cũng xuống xe, rất bình tĩnh đứng bên cạnh em khóa cửa xe.

“Sao anh lại xuống?”

“Tôi không sợ lạnh,” tôi nhướng mày, “Nhưng là người có trách nhiệm, nên định mạo hiểm bị cảm để đảm bảo an toàn cho cô Dung.”

Chắc em chưa từng thấy lời nói không biết xấu hổ như vậy, đờ ra một chút rồi nói với tôi: “Vậy anh lên đi.”

Tôi bình tĩnh đáp: “Không.”

“Anh!” Dung Trân xù lông, trừng mắt nhìn tôi, “Vậy anh muốn sao đây? Trả áo lại cho anh?”

“Không cần,” tôi cười nhẹ, “Có lời hứa việc Thụy Lâm, đưa áo cho cô Dung mặc, hộ tống cô Dung xem đèn đều là vinh hạnh của tôi, nếu chẳng may tôi bị cảm thì cũng là do tôi xui xẻo.”

Có lẽ em cảm thấy lời tôi hơi quái lạ, nhưng không thể bắt bẻ được gì, chỉ kéo áo khoác trên người: “Tạ Chiêu Nam, nếu anh bị cảm thật thì tôi đưa anh đến phòng VIP của bệnh viện chúng tôi dưỡng bệnh, miễn phí, được chứ?”

“Cô Dung tình nguyện chịu trách nhiệm? Đúng là lương thiện,” tôi mặt không đổi sắc, “Chúng ta đi thôi.”

Em đang nặng nề tâm sự nên không tiếp tục chất vấn nữa, chỉ khoác áo tôi đi xuống bậc thang, im lặng dẫn tôi đến đài ngắm cảnh bên bờ sông.

Tối muộn, ánh đèn lờ mờ, mặt sông đen kịt, trên đài ngắm cảnh cỏ dại tràn lan, thật sự không có gì hấp dẫn.

“Trước kia có người nói với tôi,” em chợt lên tiếng, “Nơi này có thể nhặt được vỏ sò.”

Tôi dừng lại, không nói.

“Tôi từng nhặt được một lần,” Dung Trân chống cằm, “Sau này lại không hề thấy nữa.”

“Vậy à,” tôi an ủi em, “Ở đây vỏ sò cũng chỉ là trai sông, không đẹp.”

“Đẹp,” em nhíu mày phản bác tôi, lát sau lại im lặng, “Chính là lần đó, tôi cho rằng Lạc Thừa Hãn thích tôi.”

Tôi hỏi em: “Phải thế không?”

“Chắc anh cũng biết,” Dung Trân cụp mắt nhìn xuống, “Từ nhỏ chúng tôi đã đính hôn, tôi cảm thấy anh ấy là chồng tương lai của mình.”

Tôi không mở miệng, cũng không nhắc em không nên nói những điều này với tôi.

“Sinh nhật 18 tuổi, tôi nói với anh ấy muốn ra biển chơi,” Dung Trân hít một hơi, “Anh ấy nói không rảnh. Tôi nói mình muốn nhặt vỏ sò, anh ấy nói bên bờ sông Thanh Tùng có, bảo tôi đến đây.”

Tôi biết.

Chuyện bảy năm trước, nam chính không kiên nhẫn cúi đầu nói chuyện, nữ chính nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi. Còn tôi, phông nền vô danh cho họ, đứng phía sau họ trầm lặng rất lâu, quay người rời đi.

“Sau đó tôi thật sự nhặt được rất nhiều vỏ sò rất đẹp, không giống như là đồ ở trên sông, tôi cảm thấy anh ấy cố ý thả ở đây,” Dung Trân nghiêng đầu, giọng nói nhẹ như bị gió thổi tan ra, “Tôi trân trọng rất nhiều năm, mặc dù sau này mỗi năm anh ấy tặng quà đều là do trợ lý mua, tôi vẫn cảm thấy một cái vỏ sò xem như quà của một năm.”

“Cô uống rượu?” Tôi nhìn xuống, rốt cuộc lên tiếng.

“Anh cũng cảm thấy tôi nói linh tinh bậy bạ?” Em nhíu mày nhìn tôi, hếch cằm, bộ dạng không vui, “Tôi không có say.”

“Không phải vấn đề là nói lung tung hay không,” tôi thở dài, “Cô Dung, chuyện tình cảm của cô và Lạc Thừa Hãn thì tôi thật sự không phải là người nghe tốt.”

“Tôi mặc kệ,” Dung Trân không thèm nói lý, “Tôi khó chịu trong lòng, anh ở bên cạnh tôi, anh phải nghe.”

Tôi: “… Quả nhiên là cô uống rượu.”

Thế mà không đoán được, đúng là sai lầm.

“Tôi đi vào là thấy anh ấy dẫn theo người con gái khác,” gió đêm thổi qua, em vươn tay vuốt tóc, đầu ngón tay đan vào mái tóc đen nhánh mềm mại, lại không thể vuốt gọn nên cuối cùng thả lỏng tay, mắt sương mù mênh mang, “Tôi từ bên cạnh cầm ly rượu đi chúc rượu anh ấy.”

Loại yến tiệc cao cấp kiểu này có nhiều loại rượu, tôi không biết Dung Trân lấy loại nào, nhưng chuyện đó giờ không quan trọng.

Hai má Dung Trân đỏ bừng, em bất mãn nhìn tôi: “Ánh mắt anh là ý gì?” Nói xong lại bước tới gần tôi, ngẩng đầu, hơi thở ập thẳng vào cằm tôi: “Tạ Chiêu Nam, có phải anh thấy tôi làm vậy rất ngu ngốc? Khinh thường tôi? Anh dựa vào gì mà ghét tôi? Bây giờ tôi là khách hàng của anh, anh không được phép nhìn tôi như vậy!”

Tôi hơi đau đầu lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách quá gần: “Tôi không ghét cô.”

“Sao mấy người đều vậy,” em sụt sịt, nước mắt bắt đầy dâng đầy trong mắt, “Mấy anh dựa vào cái gì mà đều như vậy!”

Tôi càng đau đầu: “Tôi thế nào? Ánh mắt kia của tôi là ngưỡng mộ, tôi khâm phục hành động vĩ đại của cô.”

“Ồ…” cơn say đến muộn khiến người em có vẻ đờ đẫn, em đứng ngây người một hồi rồi bỗng đến gần tôi, giọng rất nhẹ, “Tôi hỏi anh, sao anh lại không thích tôi?”

Tôi sửng sốt, lát sau mới phản ứng lại được, giơ tay chống lại bàn tay đang duỗi ra của em, bình tĩnh gọi tên em: “Dung Trân.”

Em “Ừm”, cố chấp muốn kéo tay tôi ra.

“Nếu cô dám nhận nhầm tôi thành Lạc Thừa Hãn,” tôi tăng thêm lực tay, dọa em, “Tôi sẽ… lấy lại áo khoác của cô.”

“Anh không phải Lạc Thừa Hãn?” Em dừng động tác, ngước mắt lên chăm chú nhìn tôi, lẩm bẩm vài câu mang men say, rồi đột ngột bừng tỉnh: “Tạ Chiêu Nam.”

“Tôi đây,” tôi nghiến răng nghiến lợi, “Cô Dung, về thôi.”

Dung Trân rất dứt khoát: “Không.” Nói xong còn kiêu ngạo hất bàn tay đang đỡ em của tôi ra: “Anh đi nhặt vỏ sò cho tôi.”

Tôi: “…”

Say rượu thì chuyện khác không tính, nhưng tính cách vẫn trước sau như một.

Tôi: “Cô tìm chồng chưa cưới nhặt vỏ sò cho mình đi.”

“Anh ấy không nhặt cho tôi,” Dung Trân đứng không vững, chỉ đành dùng sức chống lên lan can, hất cằm, “Tôi thuê anh, anh nhặt giúp tôi.”

Tôi thấy buồn cười: “Cô xem tôi là giúp việc à? Còn thuê tôi.”

“Vậy sao anh mới chịu giúp tôi?” Dung Trân trả giá, “Nói điều kiện đi.”

Tôi qua quýt cho xong: “Tôi chỉ làm việc đó cho vợ sắp cưới của mình thôi, cô không cần nghĩ nữa.”

“Vậy tôi…” chưa kịp nói hết câu, Dung Trân ngẩn người, lát sau mới tức tối nói: “Anh cố ý!”

Tôi oan uổng: “Tôi cố ý làm gì?”

“Tôi không thể làm hôn thê của anh,” Dung Trân ôm ngực, “Điều kiện này không được, anh đổi cái khác đi.”

“Tại sao lại không được?” Tôi chú ý đến áo khoác trên vai em đã trượt xuống, cũng không nghiêm túc nói: “Tôi không đổi.”

“Lạc Thừa Hãn ghét anh,” em lắc lắc ngón tay, “Tôi thích anh ấy nên tôi cũng ghét anh.”

Tôi bị em chọc tức quá hóa cười: “Dung Trân, cô lặp lại lần nữa?”

Tôi nghĩ nếu em nói những lời không biết tốt xấu vậy thì dù em có say đi chăng nữa, tôi chắc chắn sẽ thực thi cưỡng chế kéo em về nhà. Còn đang tính toán xem hạ gục em thế nào thì em lại im lặng, rất lâu sau mới chậm rãi nói với tôi: “Tôi không ghét anh.”

Tôi: “Cảm ơn, đó là vinh hạnh của tôi.”

“Không cần cảm ơn,” Dung Trân nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên lặp lại vấn đề trước đó, “Tại sao anh không thích tôi?”

Lại nữa?

Liên tục nhầm tôi với Lạc Thừa Hãn thì cho dù tượng đất cũng nổi giận ba phần. Tôi cố nén biểu hiện trên mặt, định giả vờ hung dữ dọa em thì em lại hỏi: “Anh thích tôi không?”

Ngoại hình của em thực ra không quá mang tính công kích, cho dù trang điểm lộng lẫy sắc sảo thì đôi mắt lại rất tròn, là kiểu mắt nai ngoan ngoãn, trong sáng. Dung đại tiểu thư không thể nào có liên quan gì đến từ “ngoan”, nhưng khi ngẩng nhìn người khác, đuôi mắt em nhếch lên, đồng tử trong veo, khó tránh khỏi khiến người ta có ảo giác em rất vô tội.

Dù sao thì uống say quá, nói sai cũng không có gì.

Tôi trong khoảnh khắc như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, tuy cực kỳ bất mãn với việc em nhầm tôi thành Lạc Thừa Hãn, nhưng em nhìn tôi như thế, tôi cũng không thể nổi giận, chỉ đành tự hỏi mình nên thoái thác thế nào---

“Tạ Chiêu Nam.”

Mãi đến khi em gọi tên tôi.

Tôi sững người, nghe em kiên trì hỏi: “Anh có thích tôi không?”

Những sợi tóc đen vương trên má em như bắt lấy mọi cảm xúc của em, khiến em trông mong manh dễ vỡ.

Tôi cúi mắt nhìn em: “Cô Dung sao lại hỏi tôi câu này?”

Em không trả lời: “Tại sao anh không thích tôi?”

Tôi bình tĩnh nói: “Cô Dung, con người phải công bằng, tôi không thích một người thì chỉ có duy nhất một lý do, đó là cô ấy không thích tôi.”

“Được, công bằng.” Không ngờ em lại nhanh chóng chấp nhận lý do này, quay đầu đi không hỏi nữa. Nhưng vài giây sau lại quay lại, có phần cố chấp, “Tôi thích Lạc Thừa Hãn, tại sao anh ấy không thích tôi?”

“Việc này cô phải hỏi Lạc Thừa Hãn, dù sao cũng là tôi nói công bằng, chứ có thể anh ta không nói thế,” tôi giữ chặt tay em qua lần áo khoác, “Phải đi rồi.”

Em không từ chối tôi, chỉ ngơ ngác mặc tôi kéo đi về trước. Đi nửa đường lại đẩy tôi ra, giọng nhè nhè nhưng tư thế cao ngạo: “Tôi tự đi.”

Nói xong thì em lật chân sang một bên, suýt ngã xuống đất. Tôi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy em, thấy đôi giày cao gót dưới chân em thì đầu lại đau: “Cô còn đi được không?”

“Được.” Mặt Dung Trân tái nhợt, nhìn có vẻ choáng nhưng lại tự mình từ từ đứng thẳng dậy, ban đầu muốn tránh tay tôi nhưng đi một bước lại vẹo chân, vì vậy yên lặng vươn tay ra hiệu tôi đỡ em. Sau đó dựa vào tôi bước xiêu xiêu vẹo vẹo ra đến xe.

Sau khi náo loạn cả đêm, cuối cùng đưa được bà cô tổ này về nhà. Tôi đưa em đến cửa, giải thích ngắn gọn với quản gia nhà họ Dung vì sao em xuất hiện trên xe tôi. Quản gia liên tục cảm ơn tôi, tỏ ý cả ngày hôm nay không liên lạc được với tiểu thư, may mà tôi đưa em về nếu không họ phải báo cảnh sát.

Tôi kinh ngạc, còn muốn hỏi nếu họ không tìm thấy Dung Trân sao không liên lạc với Lạc Thừa Hãn. Nghĩ lại thấy không hay, làm không đúng thì không khác gì mách lẻo, vì thế lịch sự mỉm cười chào, quay người rời đi.

Quay về đến xe mới phát hiện, Trình Thiên Tường gọi cho tôi bảy tám cuộc điện thoại.

Tôi gọi lại, cậu ấy bắt máy sau một giây, mở miệng là ồn ào: “Anh Tạ ơi là anh Tạ, anh đi đâu mà không nghe điện thoại, em sợ anh bị Dung Trân ám sát, còn đang băn khoăn xem có nên báo cảnh sát không…”

“Làm người tốt việc tốt,” tôi ngại cậu ta ồn ào, chỉnh nhỏ âm lượng lại, “Cậu nghĩ nhiều quá.”

Cậu ta còn muốn nói gì nữa, di động tôi có cuộc gọi từ số máy lạ. Nói lạ thì cũng không hẳn, vì tôi nhớ đây là số của ai nhưng tôi không lưu trong danh bạ. Tôi nói với Trình Thiên Tường một câu rồi cúp máy, bấm nhận cuộc gọi của số kia, quả nhiên nghe giọng Lạc Thừa Hãn.

Giọng anh ta lạnh băng, cực kỳ khó nghe: “Dung Trân ở cạnh anh?”

Tôi dựa cửa xe, chưa kịp nói thì Lạc Thừa Hãn lại nói thêm: “Anh để cô ấy nghe điện thoại, quay lại lấy đồ của cô ấy.”

Giọng điệu anh ta vẫn không làm người ta thích như từ trước đến giờ, tôi không muốn nhiều lời với anh ta: “Cô ấy không ở cạnh tôi.”

Lạc Thừa Hãn hừ lạnh, nghe là biết không tin lời tôi: “Dung Trân uống ly rượu kia hẳn là say rồi? Anh gọi cô ấy dậy.”

Tôi bị anh ta chọc tức cười: “Lạc Thừa Hãn, anh biết vị hôn thê mình uống say còn để người đàn ông khác đưa cô ấy đi?”

“Chuyện của tôi với cô ấy không cần anh bận tâm,” Lạc Thừa Hãn không kiên nhẫn, mỉa mai, “Tạ Chiêu Nam, đừng giả vờ làm người tốt, cho dù vì dự án Thụy Lâm thì anh cũng sẽ không làm gì với Dung Trân.”

Tôi chọn cách đơn giản, cúp thẳng điện thoại.

Đồ ngốc. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi