SỰ CỨU RỖI CỦA THÁNH NỮ

Thời điểm Kaoru đưa Wakayama Hiromi rời trụ sở công an về nhà riêng bằng ô tô là hơn 8 giờ tối một chút. Hiromi đã ở phòng thẩm vấn khoảng hai tiếng đồng hồ. Với người chịu trách nhiệm thẩm vấn là Mamiya thì thời gian như vậy rõ ràng quá ngắn so với dự kiến.

Lý do kết thúc sớm hiển nhiên là ảnh hưởng lớn từ cuộc điện thoại của Mashiba Ayane. Theo lời cô, chồng cô Mashiba Yoshitaka yêu cầu nhất định phải dùng nước đóng chai khi pha cà phê. Nếu câu chuyện đó là thật thì người có khả năng chuẩn bị chất độc không chỉ có mình Wakayama Hiromi. Chỉ cần pha sẵn vào nước trước đó là được.

Trước một Hiromi vừa khóc vừa khăng khăng phủ nhận mình không phạm tội, Mamiya dường như cũng không nghĩ ra cách dồn ép nào hiệu quả nên đành miễn cưỡng đồng ý khi Kaoru đề nghị trước mắt hôm nay cứ để Hiromi ra về.

Ngồi bên ghế phụ, Hiromi im lìm. Kaoru dễ dàng hình dung được tinh thần cô gái đang vô cùng rệu rã. Bị cảnh sát hình sự chất vấn với vẻ uy hiếp, ngay cả đàn ông cũng có khi rối loạn bởi nỗi sợ hãi và tức giận do bị dồn ép. Có lẽ cô cần thêm chút thời gian để ổn định cảm xúc đang dâng trào đến mức bật khóc. Không, dù có bình tĩnh trở lại thì chắc cô ấy cũng không chủ động bắt chuyện trước, Kaoru nghĩ. Đã biết là đang bị nghi ngờ mình thì chắc chắn sẽ không có thiện cảm ngay cả với nữ công an đưa mình về nhà.

Bất ngờ Hiromi lấy điện thoại di động ra. Hình như có cuộc gọi đến.

Vâng, cô khẽ đáp.

"... Kết thúc được một lúc rồi ạ. Bây giờ em đang trên đường về bằng ô tô... Không, chị công an đưa em về... Không, không phải công an Meguro, em về từ công an thành phố, chắc mất một lúc nữa... Vâng, em cảm ơn cô." Hiromi ngắt máy.

Kaoru điều chỉnh hơi thở rồi cất lời.

"Cô Mashiba Ayane gọi à?"

Người Hiromi như cứng đờ lại khi được hỏi.

"Đúng thế, việc đó có sao không?"

"Lúc nãy Kusanagi cũng nhận được điện thoại của cô ấy. Có vẻ rất lo lắng cho cô."

"Vậy à."

"Hai người đã nói chuyện về việc của cô với Mashiba Yoshitaka rồi phải không?"

"Sao cô biết chuyện đó?"

"Kusanagi nghe Ayane kể lại. Lúc cô bị đưa đến trụ sở công an."

Kaoru liếc nhanh sang vì thấy Hiromi im lặng. Ánh mắt cô hướng xuống đầy u buồn. Có lẽ vì đó không phải là chuyện vui vẻ gì khi bị người khác biết.

"Nói thế này tuy hơi thất thố nhưng có một điều tôi thấy rất kỳ lạ. Thường thì, mâu thuẫn là đương nhiên, nhưng hai người có vẻ không ảnh hưởng gì, vẫn thân thiết như trước."

"Việc đó... tôi nghĩ là vì anh Mashiba đã qua đời."

"Kể cả như vậy, đó vẫn là cảm xúc tự nhiên mà."

"Cô nói đúng," Hiromi nói sau một thoáng im lặng. Cô thừa nhận chính mình cũng không thể giải thích được mối quan hệ nhạy cảm hiện tại.

"Tôi có hai, ba điều muốn hỏi, không biết có được không?"

Có thể nghe rõ tiếng thở dài của Hiromi.

"Vẫn còn chuyện gì nữa?" Cô đáp với giọng chán chường.

"Xin lỗi, tôi biết cô đang mệt. Chỉ là câu hỏi đơn gian thôi. Không làm cô bị tổn thương đâu."

"Cô nói đi?"

"Sáng hôm Chủ nhật, cô đã uống cà phê cùng anh Mashiba. Cà phê lúc đó là cô pha."

"Lại là chuyện ấy à?" Hiromi lại như sắp khóc. "Tôi không làm gì cả. Tôi không biết gì về chất độc."

"Không phải như vậy, tôi hỏi về cách pha cà phê cơ. Lúc đó cô lấy nước ở đâu?"

"Nước à?"

"Ý tôi là, cô lấy nước đóng chai hay nước máy?" Hiromi nói bằng một giọng dường như kiệt sức.

"Khi đó, tôi lấy nước máy."

"Chắc chắn chứ?"

"Vâng. Có vấn đề gì à?"

"Tại sao cô lại dùng nước máy?"

"Tại sao à? Chẳng có lý do gì đặc biệt cả. Đun nước ấm thì sôi nhanh hơn mà."

"Khi đó, anh Mashiba có ở cạnh cô không?"

"Có. Tôi đã nói nhiều lần rồi mà. Tôi chỉ cho anh ấy cách pha cà phê." Giọng nói nghẹn ngào đã pha lẫn bực bội.

"Cô hãy nhớ cho kỹ vào. Không phải lúc pha cà phê. Khi cô lấy nước máy cho vào ấm đun, anh Mashiba có thực sự đứng đó không?"

Hiromi im lặng. Mamiya đã chất vấn cô đủ thứ nhưng chắc chắn chưa có câu hỏi nào như thế này.

"Đúng rồi..." Cô nói như thì thầm. "Đúng là như thế. Lúc đun nước thì anh ấy chưa xuất hiện. Tôi đun xong anh ấy mới vào bếp và bảo tôi hãy làm mẫu cho xem."

"Không nhầm lẫn gì chứ?"

"Vâng, giờ thì tôi nhớ ra rồi."

Kaoru cho xe đỗ vào lề đường. Cô bật đèn báo nguy hiểm rồi quay người sang ghế phụ, nhìn thẳng vào mắt Hiromi.

"Sao vậy?" Hiromi e dè thu mình lại.

"Trước cô có nói, cách pha cà phê là học từ Ayane?"

"Vâng," Hiromi gật đầu.

"Mashiba Ayane đã nói với Kusanagi thế này. Anh Mashiba Yoshitaka hết sức bận tâm đến sức khỏe nên không uống nước máy. Anh ấy yêu cầu phải dùng nước đã qua máy lọc để nấu ăn và lúc pha cà phê thì dùng nước đóng chai. Cô có biết việc này không?"

Hiromi mở to mắt ngạc nhiên, sau đó liên tục chớp mắt.

"Nói mới nhớ, tôi từng nghe cô giáo nói chuyện đó rồi. Nhưng cô cũng bảo không cần quá bận tâm."

"Thế à?"

"Vì dùng nước đóng chai thì tốn kém và cũng mất thời gian đun sôi. Nhưng nếu anh Mashiba có hỏi thì cứ bảo dùng nước đóng chai." Hiromi áp tay lên má. "Tôi đã quên khuấy..."

"Tức là Ayane thực ra vẫn dùng nước máy nhỉ?"

"Đúng vậy. Vì thế nên sáng hôm đó, khi pha cà phê cho anh Mashiba, tôi không băn khoăn gì hết." Hiromi nói, vẫn nhìn vào mắt Kaoru.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô nhé." Cô tắt đèn báo khẩn cấp và nhả phanh tay.

"Thế... chuyện đó là thế nào vậy? Việc tôi dùng nước máy có vấn đề gì à?"

"Cũng không phải vấn đề gì. Cô biết đấy, công an đang nghi là anh Mashiba Yoshitaka bị hạ độc. Vì thế phải xác nhận chi tiết về tất cả những thứ anh ấy đưa vào miệng."

"Vậy à... Cô Utsumi, xin hãy tin tôi. Tôi thật sự không làm gì cả."

Hiromi nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn thẳng. Kaoru suýt thì buột miệng nói: Tôi tin. Đó là điều cấm kị đối với cảnh sát hình sự.

"Công an không nghi ngờ một mình cô. Có thể nói chúng tôi nghi ngờ tất cả mọi người trong thế giới này. Một nghề đáng ghét."

Nhận được câu trả lời hoàn toàn không như mong đợi, Hiromi lại im bặt.

Kaoru đỗ xe trước tòa chung cư nằm cạnh ga Gakugei Daigaku. Hiromi xuống xe, đi bộ về phía cổng chính. Đang nhìn theo cô thì Kaoru đảo mắt về phía trước rồi nhanh chóng tắt động cơ. Bên kia cánh cửa kính là Mashiba Ayane.

Hiromi cũng hơi bất ngờ khi thấy Ayane. Ayane lo lắng nhìn về phía cô nhưng vừa nhận ra Kaoru đang chạy đến, đôi mắt ấy ánh lên vẻ tức giận. Vì thế Hiromi cũng quay lại, lộ vẻ hoang mang.

"Vẫn còn chuyện gì à?" Người hỏi là Hiromi.

"Tôi nhìn thấy chị Mashiba nên đến chào hỏi thôi." Kaoru nói. "Xin lỗi vì đã giữ Hiromi lại quá muộn." Cô cúi đầu.

"Nghi ngờ về Hiromi đã sáng tỏ rồi chứ?"

"Cô ấy đã cung cấp cho chúng tôi nhiều thông tin. Chị Mashiba cũng cho Kusanagi biết thông tin quý giá, cảm ơn chị."

"Nếu chúng có ích thì tốt rồi. Nhưng, những việc như thế này xin hãy dừng ở đây. Hiromi thực sự vô tội. Có chất vấn cô ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Có ý nghĩa hay không hãy để phía chúng tôi đánh giá. Dù sao cũng mong được hai người tiếp tục hợp tác."

"Tôi sẽ hợp tác. Nhưng hãy thôi việc đến dẫn Hiromi đi như vậy đi."

Kaoru ngạc nhiên nhìn Ayane khi nhận thấy ngữ điệu của cô gay gắt khác hẳn với ấn tượng từ trước đến giờ.

Ayane quay về phía Hiromi.

"Hiromi này, em không nói thật là không được đâu. Cứ im lặng thì không ai có thể bảo vệ em được. Em hiểu cô đang nói gì mà? Ở cạnh công an liên tục nhiều giờ đồng hồ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy."

Hiromi chợt sững lại trước những lời ấy. Như thể cô bị nói trúng điều gì đó đang che đậy. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Kaoru.

"Có lẽ nào, cô..." Kaoru chằm chằm nhìn Hiromi.

"Bây giờ, ở đây, em hãy nói ra đi. Vừa hay đây là nữ công an và chuyện cô cũng rõ rồi." Ayane nói.

"Cô giáo... Anh Mashiba nói với cô ạ?"

"Không. Nhưng cô biết. Cô cũng là phụ nữ mà."

Kaoru đã rõ họ đang nói về chuyện gì. Chỉ còn việc xác nhận thôi.

"Cô Wakayama, cô đang mang thai à?" Cô hỏi thẳng thừng.

Hiromi hơi ngập ngừng nhưng khẽ gật đầu. "Được hai tháng rồi."

Qua khóe mắt, Kaoru nhận ra Ayane khẽ giật mình. Vì vậy có thể xác nhận chị ta chưa nghe tin này từ Mashiba Yoshitaka. Chính chị ta nói đã nhận ra nhờ trực giác của phụ nữ. Nhưng khi trực giác ấy được Hiromi xác nhận, dù nói là đã biết nhưng quả thật ít nhiều vẫn bị sốc.

Tuy vậy, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Ayane đã lại nhìn Kaoru với vẻ mặt bình tĩnh.

"Cô đã hài lòng rồi chứ? Đây là giai đoạn Hiromi phải hết sức giữ gìn. Cô cũng là phụ nữ nên sẽ hiểu đúng không? Việc công an thẩm vấn suốt mấy tiếng là vô giá trị."

Kaoru chỉ còn cách gật đầu. Thực tế là có rất nhiều điều mục phải chú ý về việc thẩm vấn phụ nữ đang mang thai.

"Tôi sẽ báo lên cấp trên. Tôi nghĩ từ giờ họ sẽ cân nhắc cẩn thận."

"Xin nhờ cả vào cô." Ayane nhìn Hiromi. "Vậy là tốt rồi. Cứ che giấu thì không thể đi bệnh viện được đâu."

Hiromi nhìn Ayane như sắp khóc, môi mấp máy. Kaoru không nghe rõ tiếng nhưng có vẻ cô nói Xin lỗi.

"Còn một điều mong cô nhắn giùm." Ayane tiếp tục. "Cha của đứa con trong bụng cô ấy là Mashiba Yoshitaka. Tôi nghĩ chính vì thế anh ấy mới quyết tâm chia tay với tôi để chọn cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ không gϊếŧ anh ấy, cha của đứa bé, đúng không nào?"

Kaoru đồng ý tuy vẫn giữ im lặng. Vậy cô hiểu chuyện đó thế nào? Ayane vừa lắc đầu vừa nói.

"Tôi thật không thể hiểu được công an đang nghĩ gì. Cô ấy hoàn toàn không có động cơ. Người có động cơ là tôi mới đúng."

Kusanagi và Mamiya vẫn ở trụ sở khi Kaoru quay lại. Họ đang uống cà phê mua từ máy bán hàng tự động. Cả hai trông đều chán nản.

"Wakayama Hiromi nói sao về vụ nước nôi?" Vừa trông thấy Kaoru, Kusanagi hỏi ngay. "Lúc pha cà phê cho Mashiba Yoshitaka ấy. Cô đã hỏi đúng không?"

"Tôi hỏi rồi. Cô ấy dùng nước máy."

Kaoru kể cho hai người họ nghe về những thông tin cô có được.

Mamiya xoay cổ.

"Vì thế nên lúc đó họ uống cà phê mà không có gì bất thường xảy ra à. Kể cả chất độc có bị bỏ vào chai nước từ trước, tất cả đều logic."

"Cũng chưa chắc Wakayama Hiromi đã nói thật." Kusanagi nói.

"Đúng thế, nhưng một khi không có gì mâu thuẫn thì không có căn cứ để truy cứu. Chỉ còn cách chờ chút nữa bên giám định đưa ra câu trả lời rõ ràng hơn thôi."

"Đã hỏi bên đó về chuyện ấm nước rồi ạ?" Kaoru hỏi. Kusanagi cầm lấy tập tài liệu đang để trên mặt bàn. "Theo đội khám nghiệm hiện trường, trong tủ lạnh nhà Mashiba chỉ có một chai nước đã được mở nắp. Tất nhiên là kiểm tra bên trong rồi. Câu trả lời là không phát hiện thạch tín."

"Vậy à. Nhưng vừa rồi đội trưởng có nói là giám định viên chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng."

"Mọi chuyện không đơn giản như vậy." Mamiya bặm môi.

"Nói vậy là?"

"Chai nước trong tủ lạnh có dung tích một lít." Kusanagi vừa nhìn tập tài liệu vừa nói. "Và, lượng nước còn lại vào khoảng 900 ml. Cô hiểu chứ? Quá ít để pha một cốc cà phê. Hơn nửa lượng bột cà phê đã sử dụng trong phễu chắc chắn phải tương đương hai cốc."

Kaoru đã hiểu những gì Kusanagi đang nói.

"Nghĩa là trước đó có một chai nước khác đúng không? Vì đã dùng hết chai đó nên mới mở tiếp chai này. Và đó là phần còn lại trong tủ lạnh."

"Chính xác." Kusanagi gật đầu.

"Vậy là chất độc có lẽ được bỏ vào chai đó."

"Thủ phạm bắt buộc phải làm như vậy." Mamiya nói. "Mở tủ lạnh với mục đích bỏ chất độc vào. Trong tủ có hai chai nước. Một trong hai vẫn còn mới. Nếu bỏ vào chai đó thì bắt buộc phải mở nắp. Làm như vậy e rằng nạn nhân sẽ để ý. Vì thế mới bỏ vào chai đã mở sẵn nắp."

"Nếu vậy, kiểm tra chai nước rỗng là được mà?"

"Đương nhiên rồi." Kusanagi vung vẩy tập tài liệu. "Giám định viên cũng kiểm tra qua rồi. Kiểm tra rồi."

"Có vấn đề gì à?"

"Câu trả lời đây. Đã tiến hành kiểm tra tất cả các chai rỗng tìm được trong nhà Mashiba nhưng không phát hiện thạch tín. Tuy nhiên, cũng không đảm bảo là thủ phạm không sử dụng chúng."

"Sao cơ? Như thế..."

"Tóm lại, chưa biết gì hết." Mamiya nói xen vào. "Có vẻ phần còn sót lại trong các chai nước họ thu thập được là quá ít. Cũng đúng thôi. Chúng vốn là chai rỗng mà. Nếu chuyển qua phòng nghiên cứu pháp y thì có thể cho kết quả phân tích chi tiết hơn nên giờ chúng ta chờ kết quả ấy."

Kaoru đã hiểu tình hình. Cũng hiểu vì sao họ lại tỏ ra chán nản.

"Tôi nghĩ, giả sử có tìm được trong chai nước thì tình hình cũng không mấy thay đổi đâu." Kusanagi để tập tài liệu về chỗ cũ và nói.

"Anh nghĩ thế à? Tôi thì cho là phạm vi kẻ tình nghi sẽ mở rộng."

Thấy Kaoru phản bác, Kusanagi nhìn cô với vẻ xem thường.

"Cô không nghe đội trưởng nói gì à. Nếu thủ phạm bỏ độc vào chai nước thì sẽ cho vào chai đã mở sẵn. Nạn nhân không uống chỗ nước ấy cho đến lúc pha cà phê đâu. Tóm lại là thời gian không quá dài từ lúc pha chất độc cho đến khi nạn nhân tử vong."

"Tôi không nghĩ nạn nhân không uống nước đồng nghĩa với việc khoảng thời gian đó không dài. Bởi vì, kể cả khát nước thì vẫn có thể dùng nhiều loại đồ uống khác."

Hốc mũi Kusanagi hơi phồng lên ra chiều đắc thắng.

"Có vẻ có đã quên, Mashiba không chỉ pha cà phê vào tối Chủ nhật. Tối thứ Bảy anh ta cũng đã tự pha. Wakayama Hiromi kể như thế đúng không nào? Khi đó cà phê quá đắng nên sáng hôm sau cô ta mới thị phạm trước mặt Mashiba. Có nghĩa là vào tối thứ Bảy thì chất độc chưa được bỏ vào chai nước."

"Cũng không chắc chắn là Mashiba đã dùng nước đóng chai lúc pha cà phê vào tối thứ Bảy."

Kaoru vừa dứt lời, Kusanagi ngửa người ra phía sau, giơ rộng hai tay.

"Cô thích đi ngược điều kiện tiên quyết à. Phu nhân đã nói là Mashiba nhất định sử dụng nước đóng chai khi tự mình pha cà phê, vì vậy chúng ta mới tranh luận thế này cơ mà?"

"Tôi nghĩ cứ bám vào chữ "nhất định" thì nguy hiểm đấy." Kaoru tiếp tục nói bằng giọng bình thản. "Không thể biết bản thân Mashiba thực hiện triệt để đến đâu. Có thể chỉ ở mức một thói quen. Ngay cả phu nhân cũng không trung thực làm theo yêu cầu của Mashiba. Đặc biệt, Mashiba rất lâu rồi mới tự pha cà phê. Có lơ đễnh dùng nước máy thì cũng không có gì lạ. Nước máy ở nhà đó có gắn luôn thiết bị lọc nước nên cũng có thể anh ta đã dùng nước đó."

Kusanagi tặc lưỡi thành tiếng.

"Cô đừng khăng khăng lý giải mọi thứ cho khớp với suy nghĩ của mình nữa đi."

"Tôi đang nói lên phán đoán dựa vào sự thật khách quan." Cô rời ánh mắt từ đàn anh sang cấp trên. "Lúc nào, ai là người cuối cùng uống những chai nước có trong nhà Mashiba, chừng nào điều đó chưa sáng tỏ thì tôi nghĩ chưa thể xác định thời điểm bỏ thuốc độc."

Mamiya vừa tủm tỉm cười vừa xoa cằm.

"Việc tranh luận quan trọng thật đấy. Ban đầu tôi cũng có cùng ý kiến với Kusanagi nhưng trong khi nghe hai người tranh luận thì tôi đã nghiêng về phía có triển vọng."

"Đội trưởng!" Kusanagi tỏ ra khá tổn thương.

"Tuy nhiên," Mamiya lấy lại vẻ nghiêm nghị và nhìn Kaoru. "Về thời điểm bỏ thuốc độc, có thể xác định một cách tương đối. Cô có biết việc gì diễn ra ở gia đình Mashiba vào tối thứ Sáu không?"

"Tôi biết. Là tiệc tại nhà." Kaoru đáp. "Tôi đoán lúc đó có lẽ vài người đã uống nước trong chai."

"Có nghĩa là, nếu bỏ thuốc độc thì phải chờ sau đó." Mamiya giơ ngón tay trỏ lên.

"Tôi đồng ý. Nhưng có thể thấy vợ chồng Ikai không có cơ hội để trộn thuốc độc. Chắc họ không có khả năng để vào bếp mà không bị ai để ý."

"Vậy thì chỉ còn hai người đáng ngờ."

"Khoan đã." Kusanagi vội xen ngang. "Wakayama Hiromi thì đã đành nhưng nghi ngờ phu nhân Mashiba thì không ổn. Thông tin nạn nhân sử dụng nước đóng chai khi pha cà phê là do cô ấy cung cấp. Tại sao thủ phạm lại cố tình làm chuyện khiến mình bị nghi ngờ?"

"Hay là vì sớm muộn gì cũng bị bại lộ?" Kaoru nói. "Giả sử cô ta dự đoán chất độc được tìm thấy trong các chai rỗng chỉ là vấn đề thời gian và tự mình nói ra thì dễ tránh được việc bị nghi ngờ... Hoàn toàn có thể toan tính theo hướng đó."

Kusanagi bĩu môi vẻ chán chường.

"Cứ nói chuyện với cô là đầu óc tôi phát điên. Như thể bằng mọi cách cô muốn phu nhân là hung thủ ấy."

"Đâu có, cực kỳ hợp lý đấy." Mamiya nói. "Tôi thấy đó là ý kiến tỉnh táo. Những điểm như không xử lý chỗ chất độc còn sót trong ấm nước chẳng hạn, từ đó mà coi Wakayama Hiromi là thủ phạm thì nhiều điều mâu thuẫn. Còn về mặt động cơ mà nói thì đáng nghi nhất đúng là Mashiba Ayane."

Nhưng, Kusanagi đang định phản đối thì Kaoru lên tiếng trước, "nói về động cơ thì... Khi nãy tôi vô tình nghe được tình tiết làm tăng thêm động cơ của phu nhân."

"Từ ai?" Mamiya hỏi.

"Wakayama Hiromi."

Kaoru bắt đầu giải thích về những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể Hiromi cho hai người đàn ông không thể nào tưởng tượng đến chuyện đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi